26

Tôi đã đưa công thức của loại thuốc thu nhỏ cho Ôn Tự Bạch.
Anh tìm đến trợ lý đáng tin cậy nhất của tôi, nhờ cậu ấy tìm cách giúp tôi trở lại bình thường.

Nhưng trợ lý lại tỏ ra vô cùng khó xử:

“Lọ thuốc này vốn là kết quả của một lần pha chế sai,
tôi chỉ có thể cố gắng thử xem sao thôi.”
“Vả lại… từ thí nghiệm đến khi thuốc được đưa vào sử dụng là một quá trình dài và phức tạp.
Cho dù tôi thật sự điều chế ra được thuốc giải,
cũng không dám thử trực tiếp lên người cô.”

Ôn Tự Bạch trầm giọng nói:

“Tôi sẽ thử thuốc.”

Tôi kéo tay áo anh, biểu thị phản đối:

“Anh điên à? Rất nguy hiểm đấy!”

Anh xoa đầu tôi, trấn an:

“Không sao đâu.”
“Chỉ cần có thể khiến em trở lại, việc gì anh cũng sẵn lòng làm.”

Tối hôm đó.
Ôn Tự Bạch uống thuốc thử mà trợ lý đưa.

Tôi nằm trên gối anh, bỗng hỏi:

“Ôn Tự Bạch, rốt cuộc là anh bắt đầu thích tôi từ khi nào vậy?”

Anh nằm bên cạnh, khẽ cười dịu dàng:

“Anh đoán chắc… em không nhớ đâu.”

“Lần đầu anh để ý đến em là khi em tố cáo một bạn học làm giả hồ sơ hoàn cảnh để lừa lấy học bổng.”

“Lúc đó thầy chủ nhiệm không muốn dây vào rắc rối,
nhưng em lại nói: ‘Như vậy là không công bằng với những người thực sự cần tiền.’”

“Thời điểm ấy, nhà anh đang phá sản.
Anh phải tranh thủ đi giao hàng ngoài giờ học để kiếm tiền giúp gia đình trả nợ.
Chính khoản học bổng ấy đã giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn đó.”

Tôi cố lục lại trí nhớ, mà vẫn không thể nhớ ra hồi cấp ba có một nam sinh đẹp trai như thế bên cạnh.
Trời ơi, sao tôi không phát hiện sớm hơn chứ?!

Ôn Tự Bạch bĩu môi, đầy u oán:

“Em không nhớ cũng phải thôi.
Cấp ba em chỉ toàn học,
anh gần như dẫm nát ngưỡng cửa lớp em rồi, vậy mà em chưa từng liếc nhìn anh một cái.”

“Khó khăn lắm lên được lớp 12,
hai lớp mình cuối cùng cũng được học chung tiết Sinh học mở.
Anh và em còn được chia cùng nhóm.
Nhưng vì quá căng thẳng, anh làm đổ cốc đong, em tức quá liền mắng anh một trận.”

“Từ hôm đó, anh sợ làm phiền em,
không dám đường đường chính chính lại gần em nữa.”

“Sau này, anh cố gắng học hành thật giỏi,
chỉ mong có ngày có thể chạm vào vạt áo em,
đứng trước mặt em một lần nữa,
để trở thành người mà em có thể chọn lựa.”

Anh cười ngượng, vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Rồi đếm đếm đầu ngón tay:

“Tính ra… anh thầm thích em suốt tám năm rồi.”

Tôi “hừ” một tiếng:

“Vậy sao trước kia còn mách lẻo tôi với ba mẹ tôi?”

Ôn Tự Bạch lập tức tỏ vẻ oan ức:

“Lúc đó anh không biết họ đang gài bẫy,
cứ tưởng họ thật sự lo cho em…”

“Sau khi em mắng anh, anh đã không nói gì thêm nữa rồi.”

Anh ngừng lại một chút, rồi chân thành giải thích:

“Chiêu Chiêu, anh thật sự rất nghe lời em.”

Tôi nghe mà thấy lòng ấm êm.

Nhưng nhìn cơ thể nhỏ xíu của mình, tôi lại thấy buồn bã:

“Nếu tôi mãi mãi nhỏ như thế này thì phải làm sao?”

Động tác ngửa đầu uống nước của anh khựng lại.
Anh đặt cốc xuống, nhìn tôi đầy nghiêm túc:

“Em quên rồi sao?
Anh là người mà chỉ trong ba tháng đã học xong toàn bộ kỹ năng nội trợ.”

“Nếu cả đời em bé nhỏ thế này,
anh sẽ học cách chăm sóc một ‘em’ còn nhỏ hơn nữa.”

Tôi sửng sốt, rồi bật cười đến mức lăn lộn.

Bỗng nhớ lại mấy hôm trước, tôi từng thấy trong ngăn bàn anh có bản thiết kế khu vườn mini,
kèm theo những ghi chú chi tiết.

Anh tuy chưa từng nói ra,
nhưng từ lâu đã suy nghĩ đến điều đó một cách tỉ mỉ và chu đáo.

Khoé mắt tôi cay cay.
Rõ ràng rất cảm động,
nhưng ngoài miệng lại còn cố chọc ghẹo:

“Vậy thì anh thiệt quá rồi, chẳng phải sẽ phải làm trâu làm ngựa cho tôi cả đời à?”

“Hay là mình…”

Chưa kịp nói hết,
ánh mắt anh dịu dàng như nước, nhẹ nhàng cắt lời tôi:

“Chiêu Chiêu, anh yêu em.”

“Em là thế nào, thế giới của anh cũng là thế ấy.
Đừng đẩy anh ra nữa.”

Hai chữ “ly hôn” đã nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra.

Tôi chợt nhận ra mình không muốn rời xa Ôn Tự Bạch.

Tôi hình như… cũng có chút thích anh rồi.

Ừm.
Chỉ là một chút xíu thôi.

27

Đến lần thử loại thuốc mới thứ tư, cuối cùng việc nghiên cứu thuốc giải cũng có tiến triển rõ rệt.

Trong thời gian đó,
Ôn Tự Bạch còn… vô tình biến thành một con chó Shiba Inu.

Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Lai Tài.
Nó tưởng nhà có chó mới đến tranh giành tình cảm,
liền gầm gừ sủa loạn,
có cơ hội là bắt nạt “tân binh” ngay.

Ôn Tự Bạch không điều khiển được thân thể,
chỉ biết cam chịu cảnh bị Lai Tài “bắt nạt” tơi tả.

Đến khi trở lại làm người,
anh ôm một bụng thù, mặt đen như đáy nồi,
bỏ đói Lai Tài ba ngày, còn tịch thu hết đàn vịt vàng của nó.

Nhưng chuyện đó để sau hẵng kể.

Hiện tại, tôi vừa uống thuốc thử xong,
đang hồi hộp chờ đợi phản ứng của cơ thể.

Cảm giác xương cốt đang căng ra dữ dội,
giống như có luồng sức mạnh trỗi dậy từ bên trong.

Đến khi tôi thay lại quần áo và bước ra ngoài, Ôn Tự Bạch gần như lao tới, ôm chầm lấy tôi.

Giọng anh trầm thấp, đầy xúc động:

“Trần Lê Chiêu, em vất vả rồi.”

Tôi cũng siết chặt lấy anh, nghẹn ngào không nói thành lời.

Đồ ngốc này…

Người thật sự vất vả là anh mới đúng.

28

Việc đầu tiên tôi làm sau khi trở lại hình dáng bình thường chính là:
tìm đến truyền thông, trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của nhà họ Trần.

Dư luận trên mạng dậy sóng,
đủ để thiêu rụi danh tiếng cả gia tộc.

Tôi cũng nộp đơn lên toà, yêu cầu huỷ bỏ tuyên bố tử vong,
tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản của gia tộc,
chỉ giữ lại phòng thí nghiệm mang tên mình.

Ôn Tự Bạch cũng lập tức cắt đứt toàn bộ sự hỗ trợ với Trần gia.

Từ đó, tôi dọn sạch hết những gánh nặng cũ,
rời đi với hai bàn tay trắng,
và chính thức cắt đứt quan hệ tài chính với nhà họ Trần.

Trần gia sụp đổ chỉ sau một đêm.

Ngày tôi quay lại thu dọn đồ đạc,
dì kế mỉa mai tôi không tiếc lời, nói tôi là đồ vong ân bội nghĩa.

Trần Lương Hành thì say khướt,
có lẽ vì giấc mơ “phú nhị đại” của hắn vỡ tan tành.

Còn người ba luôn chọn cách im lặng,
vẫn đứng đó, ở ngưỡng cửa phòng làm việc, như bao lần trước.

Nhưng có điều gì đó… không giống mọi khi.

“Chiêu Chiêu…
đừng hận ba.
Ba cũng chỉ là bị mẹ kế con và thằng Lương Hành lừa gạt thôi.”

Nếu không phải chính tai tôi nghe thấy,
có lẽ tôi đã lung lay.

Nhưng giờ đây,
gương mặt của ông ta chỉ khiến tôi thêm ghê tởm.

“Ba hối hận rồi…
Con có thể… tha thứ cho ba được không?”

Tôi không đáp.

Đây chẳng qua chỉ là chiêu trò cầu xin sự thương hại.

Cuối cùng, tôi chẳng mang theo gì cả,
chỉ lấy đi một bức ảnh chụp chung với mẹ.

29

Ngoài cửa.

Ôn Tự Bạch đang đợi tôi.
Lai Tài ngoan ngoãn ngồi bên chân anh.
Thấy tôi bước ra, nó lập tức vẫy đuôi như cánh quạt, mắt lấp lánh như sao trời.

Một người một chó nhìn tôi đắm đuối,
như thể trên mặt viết rõ bốn chữ:

“Chờ em về nhà.”

Tôi mỉm cười rạng rỡ,
chạy thật nhanh về phía Ôn Tự Bạch,
giống như đang sải bước tiến vào một mùa xuân không hồi kết.

(Toàn văn hoàn)