Sau vụ bắt cóc năm đó, ba mẹ Kỷ Phong gần như lập tức đem lễ vật đến nhà tôi cầu hôn. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi và anh ấy thuận theo lẽ tự nhiên mà kết hôn. Năm sau, tôi vô tình mang thai, rồi… chết vì tắc mạch ối trên bàn phẫu thuật.
Tiếp theo, tôi xuyên đến mười lăm năm sau.

Linh cảm của tôi từ trước đến nay luôn rất chuẩn.
Giống như lúc quyết định một mình đến hang ổ của bọn bắt cóc, tôi đã chắc chắn mình nhất định sẽ cứu được Kỷ Phong.
Lúc nhắm mắt trên bàn mổ, tôi cũng có một dự cảm rõ ràng rằng mình sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Và cái khoảng thời gian Kỷ Phong biến mất suốt năm năm ấy, nhất định có liên quan đến việc tôi trọng sinh.

Tôi không vội. Rồi sẽ có một ngày tôi điều tra ra tất cả.

Chỉ là… tôi còn chưa kịp ngủ ngon một giấc, đã có kẻ không biết sống chết đến phá rối thanh tịnh của tôi.

Âm thanh huyên náo dưới lầu mỗi lúc một to, tôi mất kiên nhẫn, đẩy Kỷ Phong – đang như một con gấu túi bám chặt lấy tôi – sang một bên.
Anh cũng nghe thấy động tĩnh dưới nhà, lẩm bẩm bực bội:
“Ai vậy trời, gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài đi.”

Tôi cười khẩy, khoác áo đứng dậy:
“Xem ra là vị ‘bạch nguyệt quang’ vang danh thiên hạ của anh đến tìm tôi tính sổ rồi.”

Kỷ Phong lập tức mở to mắt, vừa lăn vừa bò chạy theo tôi ra ngoài.

Đúng như tôi dự đoán — dưới lầu đang làm ầm lên không chỉ có Hứa Doanh Doanh và con gái cô ta – Hứa Thiến, mà còn có mẹ của Kỷ Phong, đã lâu không gặp – bà mẹ chồng đáng kính của tôi.

Kỷ Tư An vì có thói quen dậy sớm, vừa mở cửa ra đã bị ba người họ chặn đầu, lúc này đang đứng bên cạnh với vẻ mặt bối rối, không biết nên làm gì.

Mãi đến khi nhìn thấy tôi, ánh mắt con bé sáng rỡ lên, như vừa nhìn thấy cứu tinh.

Tôi bình thản bước xuống cầu thang, đối mặt với ba ánh mắt hận không thể xé xác tôi ra, rồi kéo Tư An ra sau lưng mình để bảo vệ.

Ngay sau đó, Kỷ Phong cũng lập tức bước lên, chắn trước mặt tôi.

Màn này rõ ràng đã đâm trúng tim Hứa Doanh Doanh.
Cô ta lập tức run rẩy như thể sắp ngất, nhìn Kỷ Phong bằng ánh mắt đầy đau đớn và oán hận, như thể chính anh là kẻ phản bội.
Không hổ là ảnh hậu, diễn đến mức tôi suýt tin thật.

Cô ta ôm ngực, rơi nước mắt tủi thân:
“Chị à, em không biết con bé nhà em đã chọc giận chị thế nào… nhưng chị đánh nó thành ra như vậy, chẳng phải là muốn giết chết nó sao?”

Nói đến đây, mọi ánh nhìn đồng loạt dồn về phía Hứa Thiến — đang đứng bên cạnh với cánh tay quấn băng trắng xóa.

Tôi cau mày, trong lòng hơi ngạc nhiên:
Sao con nhỏ đó vẫn còn đủ sức đứng dậy được?
Lẽ ra tôi ra tay cũng đâu có nhẹ… chẳng lẽ tôi đánh chưa đủ mạnh?

Có vẻ Kỷ Phong cũng nghĩ như tôi, nhìn Hứa Thiến một cái, rồi quay sang nhìn tôi, vẻ mặt có phần bất ngờ như muốn hỏi:
“Em đánh yếu đi rồi hả?”

Tôi hắng giọng, nói thẳng:
“Là cô ta bắt nạt con gái tôi trước, tôi chỉ đơn giản… đánh trả y như vậy thôi. Chắc cũng không quá đáng chứ?”

Kỷ Phong gật gù, đáp lời bằng giọng bình thản:
“Anh thấy… hoàn toàn không quá đáng.”

Hứa Doanh Doanh hoàn toàn sụp đổ, khóc nấc lên:
“Anh Phong… suốt năm năm qua em đã đối xử với Tư An thế nào, chẳng lẽ anh không biết sao? Em luôn coi con bé như con ruột của mình mà! Anh tỉnh lại đi! Đừng để bị một người đàn bà không biết từ đâu chui ra lừa gạt!”

Mẹ Kỷ Phong cũng đau lòng phụ họa:
“Tiểu Phong à, mẹ biết con vẫn mãi không quên được Tuệ An, nhưng người chết thì không thể sống lại. Dù con có tìm người giống nó đến mấy thì cũng không thay đổi được sự thật là nó đã mất rồi!”

Kỷ Phong cười lạnh:
“Thế nên mẹ mới rước sói vào nhà, để một người chẳng biết từ đâu xuất hiện bắt nạt cháu ruột của mẹ à?”

Mẹ anh ta vỗ ngực tự đắc:
“Mẹ nuôi Yên Yên từ nhỏ, nó là người thế nào mẹ còn không rõ chắc? Con nói chuyện cho có bằng chứng! Không tin thì cứ để Tư An tự nói đi!”

Nói rồi bà quay phắt sang nhìn Kỷ Tư An, ánh mắt sắc bén như dao cắt, quát lớn:
“Kỷ Tư An! Không ngờ mày còn nhỏ đã học thói nói dối! Nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Tôi nắm lấy tay Tư An, dịu dàng nói:
“Cứ nói đi con, không sao cả. Có ba mẹ ở đây bảo vệ con.”

Tư An như được tiếp thêm dũng khí, hét lên với bà nội:
“Bà nội! Con đã nói với bà rất nhiều lần rồi, chính bà không chịu tin! Chính Hứa Doanh Doanh và Hứa Thiến đã bắt nạt con suốt năm năm qua!”

Con bé kéo quần và tay áo lên — những vết bầm tím chằng chịt ngang dọc hiện ra trên làn da trắng nõn, có những vết còn chưa kịp lành hẳn đã bị đánh thêm, nhìn mà rợn người.

Mẹ Kỷ Phong sững sờ, ánh mắt chấn động, nhưng cuối cùng vẫn cứng miệng nói:
“Nhìn là biết tự té ngã thôi! Mày đừng có đổ oan cho người khác!”

Kỷ Phong giận đến phát run, hét lớn:
“Đủ rồi! Không ai là đồ ngốc cả! Mẹ, Tư An là cháu ruột của mẹ nên con mới giao con bé cho mẹ chăm! Mẹ làm vậy mẹ có xứng với Tuệ An không?”

Bị con trai quát, bà giật mình, nhưng rồi lập tức như phát điên, gào ngược lại:
“Kỷ Phong! Con tưởng mẹ làm thế là vì ai hả?
Suốt ngày con cứ sống dở chết dở, chui vào chùa làm cái trò gì không biết!
Mẹ thật sự không hiểu con Tuệ An đó có điểm gì tốt đến mức con chết mê chết mệt vì nó! Lúc trước nếu con không có tiền, con tưởng nó sẽ cứu con chắc?
Cái loại đàn bà như nó đầy ngoài đường! Yên Yên thì có gì kém? Còn con Tư An, sau này cũng gả đi thôi, bị đánh thì bị đánh! Quan trọng là con phải nhanh chóng sinh một đứa con trai mới là việc lớn con có hiểu không?!”

Kỷ Phong giận đến toàn thân run rẩy, tôi đẩy anh sang một bên, bước đến trước mặt bà ta, thẳng thắn nhìn vào mắt bà và lạnh giọng nói:

“Lúc tôi cứu Kỷ Phong khỏi tay bọn bắt cóc, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vì thế mà phải gả cho anh ấy.
Là chính miệng mọi người trong nhà anh hứa hẹn trước mặt tôi, tôi mới đồng ý cưới anh ấy.
Vậy mà giờ lại đổ hết lỗi cho tôi à?
Xin làm rõ một chuyện: sinh con trai hay con gái không phải do tôi quyết định, mà là do con trai bà.
Tôi và con gái tôi… chưa từng có lỗi gì với nhà họ Kỷ.”

Mẹ Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào mặt tôi, ánh mắt dần dần thay đổi, như thể cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
Bà quay đầu nhìn Kỷ Phong, nước mắt từng giọt, từng giọt, lặng lẽ rơi xuống.

“Kỷ Phong! Tôi vì anh mà khổ tâm lo toan đủ thứ, cuối cùng anh lại vì một người đàn bà mà thành ra như thế này… Được! Được lắm! Coi như từ nay tôi không có đứa con trai nào tên Kỷ Phong nữa!”

Nói xong, bà quay sang nhìn Hứa Doanh Doanh, giọng đầy thất vọng:
“Tôi giúp cô biết bao nhiêu, đổ không biết bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Kỷ vào người cô chỉ để cô chiếm được trái tim Tiểu Phong.
Cô và con gái cô bắt nạt Tư An suốt bao năm, tôi đều nhắm mắt làm ngơ!
Kết quả cô trả ơn tôi thế này đây hả? Đồ vô dụng!”

Kỷ Phong khép mắt lại, dường như đã kiệt sức.
Anh phất tay gọi bảo vệ đang đứng bên cạnh, lạnh giọng dặn:
“Đưa phu nhân Kỷ đến chùa. Từ nay không có lệnh của tôi, không được phép rời khỏi đó.”

Bà mẹ thất thần rời đi.
Hứa Doanh Doanh vốn định ngồi xem kịch vui, giờ thì hốt hoảng thực sự.
Cô ta quỳ sụp xuống, níu lấy ống quần của Kỷ Phong, lắp bắp:
“Kỷ Phong… em đã ở lại nhà họ Kỷ suốt năm năm, chăm sóc Tư An từng chút một… không có công thì cũng có khổ mà! Thiến Thiến còn nhỏ dại, để con bé xin lỗi anh! Mau… Thiến Thiến, lại đây xin lỗi ba con đi!”

Nói rồi cô ta túm lấy Hứa Thiến — người vẫn còn yếu ớt, ép con bé quỳ xuống đất, quát lớn:
“Hứa Thiến! Xin lỗi ngay cho mẹ!”

Hứa Thiến cắn chặt môi, không lên tiếng, rồi quay sang hét vào mặt Kỷ Tư An:
“Tôi không xin lỗi! Kỷ Tư An, đáng đời mày!
Dựa vào cái gì mà mày là con gái của Kỷ Phong, còn ba tao thì là thằng bạo hành!
Mày vừa tầm thường vừa vô dụng, tất nhiên phải bị tao giẫm dưới chân! Mẹ mày chết rồi thì sao? Đó là cái giá mày phải trả! Tao không xin lỗi!”

Bốp! — Hứa Doanh Doanh tát con bé một cái trời giáng:
“Câm miệng cho mẹ!”

Tôi đã chịu đựng đủ trò hề này, quay sang hỏi con gái:
“Tư An, nói mẹ nghe, con muốn xử lý thế nào?”

Lúc này, Kỷ Tư An lại vô cùng bình tĩnh.
Con bé bước lên trước, gương mặt không cảm xúc nhìn Hứa Thiến đang bị ép quỳ dưới đất, ánh mắt loé lên một tia thương hại.

Tôi âm thầm thở dài:
Con bé nhà tôi vẫn rất lương thiện.

Nào ngờ — ngay sau đó, Tư An giẫm mạnh lên vai Hứa Thiến, nhàn nhạt nói:
“Ba mẹ tôi sẽ không tha cho các người đâu. Bây giờ, mày có sợ không?”