Hứa Thiến cắn chặt răng, không nói lời nào, nhưng đôi tay run rẩy dữ dội đã bán đứng toàn bộ tâm trạng của nó.

Tư An nhếch môi cười, nét cười lạnh nhạt, lại có mấy phần giống hệt Kỷ Phong những lúc phát rồ.
Con bé thong thả nói:
“Tao cho mày hai lựa chọn: Một, theo mẹ mày cút khỏi đây, từ nay tay trắng. Hai, ở lại… làm chó cho tao.”

Cái gì?!

Tôi và Kỷ Phong nhìn nhau, cả hai đều thấy kinh hãi trong mắt đối phương.

Con gái ngoan của tôi… bị nhập hồn rồi à?!

Tôi ghé sát tai Kỷ Phong, nghiến răng nghiến lợi đe dọa:
“Tất cả đều là do anh đấy! Nếu con gái tôi mà hóa thành bệnh kiều,
mai anh lập tức ra biển nhảy cho tôi!!”

Kỷ Phong lặng lẽ lùi ra sau lưng tôi, mặt mày vẫn còn bàng hoàng:
“Không hổ là con gái của em…”

Kỷ Tư An ngẩng đầu nhìn hai chúng tôi, tôi cảm nhận rõ Kỷ Phong toàn thân cứng đờ.

Tôi còn đang định nhắc Tư An nương tay với ba nó thì con bé đã mỉm cười xin lỗi, trở lại vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng như trước, ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi nhé, con lỡ tay phát tiết hơi quá…”

Rồi dễ dàng xách cổ áo Hứa Thiến lên, nói với chúng tôi:
“Con sẽ không để cô ta sống ở đây chướng mắt đâu. Ba, cái biệt thự gần trường học kia còn ở được không?”

Kỷ Phong nuốt nước bọt, cứng ngắc gật đầu:
“Còn… ba lát nữa nói con mật mã.”

Nếu tôi nhớ không lầm, căn biệt thự đó tuy không lớn, nhưng có một tầng hầm lớn đã được cải tạo, vốn là nơi tôi định dùng làm sàn tập boxing.

Kỷ Tư An mỉm cười rạng rỡ, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nắng như phát sáng.

Tôi nhìn đến sững sờ, không khỏi cảm khái:
Đúng là con của tôi và Kỷ Phong, ngay cả làm “biến thái” cũng đẹp rực rỡ.

Tư An từ tốn rời đi.

Kỷ Phong lúng túng nhìn tôi, dè dặt nói:
“Thật ra… Tư An từ nhỏ đã có xu hướng như vậy, anh từng mời bác sĩ tâm lý can thiệp… nhưng có vẻ không hiệu quả lắm…
Anh nghĩ như vậy cũng tốt, ít ra không bị bắt nạt, nên không can thiệp nữa…”

Tôi xoa trán.
Thực ra hôm qua khi kiểm tra cặp của Tư An, tôi đã thấy khá nhiều con dao nhỏ. Nhưng trên người con bé lại không có vết cắt nào, còn tay Hứa Thiến thì đầy vết rạch ngang dọc.

Lúc đó tôi cũng đã mơ hồ hiểu được phần nào.
Con nhỏ Hứa Thiến này đúng là chọc nhầm người rồi – gặp ngay kiểu “giả nai ăn thịt người” như Tư An, coi như ác nhân gặp cao thủ.

Ngày thứ ba, tôi vẫn chưa ngủ được một giấc tử tế, vừa sáng ra đã bị mạng xã hội làm cho bừng tỉnh.

Điện thoại của Kỷ Phong réo không ngừng, giống như chuông gọi hồn, inh ỏi đến điên đầu.

Tôi đá thẳng anh ta xuống giường, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến chuyện… đưa đơn ly hôn.

Kỷ Phong mặt mày u ám, nổi giận nghe điện thoại, gào vào máy:
“Công ty mỗi ngày chi tiền nuôi các người, hóa ra toàn lũ ăn hại à? Hot search thì sao? Gỡ xuống cho tôi! Tiền không đủ hả?!”

Tôi mở mắt, cầm lấy điện thoại bên cạnh, quả nhiên — khắp mạng đang là:

#HứaDoanhDoanhtựtử
#HứaDoanhDoanhbịtranamtiệnnữphụbạc
#HứaDoanhDoanhcuốicùngcũngđặtnhầmtìnhcảm
#KỷPhonglàtranam
#CongáiHứaDoanhDoanhbịtiểuthưnhàhọKỷbắtnạt

Tôi nhìn kỹ lại, thì ra là Hứa Doanh Doanh đã đăng một bài “tiểu luận nghìn chữ” lên Weibo.

Toàn văn đầy rẫy lời tố cáo Kỷ Phong và trách móc tôi – người vợ hiện tại của anh – là một “thế thân rẻ tiền”.

Cô ta miêu tả mình là bạch nguyệt quang trong lòng Kỷ Phong, là người vượt bao gian khó để trở lại bên anh.

Cô ta nói mình thay anh nuôi con, thay nhà họ Kỷ kiếm tiền, không ngờ lại bị đối xử bất công, con gái cô – Hứa Thiến – thì bị đại tiểu thư nhà họ Kỷ bắt nạt.

Còn Kỷ Phong thì tìm một “thế thân” giống vợ cũ để sỉ nhục tình cảm của cô, khiến cô không thể chịu đựng nổi và muốn tự tử.

Người hâm mộ của cô ta phẫn nộ, lập tức đào ảnh của tôi và Kỷ Tư An, rồi treo lên diễn đàn để lăng mạ công khai.

Thậm chí giá cổ phiếu của Kỷ thị cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, có dấu hiệu giảm nhẹ.

Tôi xoa trán, ngăn cản ý định “đè hot search” của Kỷ Phong:
“Chuyện này để em giải quyết. Anh đừng can thiệp.”

Dù gì thì tôi cũng tốt nghiệp chuyên ngành Marketing, sau khi ra trường còn phụ trách toàn bộ truyền thông và PR cho Kỷ thị.
Nếu không có mấy năm tôi xông pha liều mạng vì hình ảnh công ty, thì làm gì có danh tiếng như hôm nay?

Kỷ Tư An quả không hổ là con gái tôi.
Dù tài khoản cá nhân của con bé bị fan cuồng tấn công đến tơi bời, nó vẫn im lặng như núi, đợi thời cơ.

Khi dư luận đang sục sôi nhất, con bé thẳng tay tung ra:

  • Giấy giám định thương tích từ bệnh viện,
  • Hình ảnh cơ thể đầy những vết bầm rợn người,
  • Hàng loạt bản ghi âm lúc bị Hứa Thiến bắt nạt.
  • Đoạn video trích xuất từ camera giấu kín ghi lại cảnh tôi đánh đám học sinh kia trong ngõ vắng.

Không ai biết — Tư An đã lắp đặt camera siêu nhỏ trong ngõ từ trước.

Dư luận lập tức đảo chiều.
Hashtag trending chuyển thành:

#KỷTưAnThậtĐángThương #PhảiXửLýNạnBắtNạtHọcĐường #ChịCứuGiáNgầuQuá #HứaThiếnBắtNạtBạnHọc

Đúng lúc ấy, tôi cũng đăng một bài viết dài, nội dung chính như sau:

Tôi là Mạnh Tuệ An, vợ hợp pháp của Kỷ Phong.
Sau khi sinh con gái Kỷ Tư An, tôi rơi vào hôn mê và được đưa đến viện dưỡng bệnh điều trị lâu dài.
Dư luận ngoài kia tưởng tôi đã mất, thật ra chỉ là một hiểu lầm nửa cười nửa khóc.
Gần đây sức khỏe tôi đã hồi phục, và tôi đã trở về nhà họ Kỷ.
Xin cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm.

Từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng mà đâm thẳng vào lòng người.

Một đòn phủ đầu, một đòn phản công, và một cú chốt hạ sạch sẽ.
Trận này, mẹ con nhà họ Hứa… thua không còn mảnh giáp.

Sau đó, tôi đăng kèm một bức ảnh gia đình mới chụp, có tôi, Kỷ Phong và Kỷ Tư An.

Tôi cố ý nhờ chuyên gia trang điểm vẽ thêm vài nếp nhăn mờ mờ, cộng thêm mấy hôm nay không nghỉ ngơi tử tế, sắc mặt tôi cũng chẳng được gọi là rạng rỡ.
Nhìn qua thì tầm ba mươi mấy tuổi cũng hợp lý.

Dù sao thì… nhà giàu bảo dưỡng tốt là chuyện quá đỗi bình thường.

Cùng lúc đó, mẹ Kỷ Phong cũng lên tiếng, đăng một bài viết thừa nhận những giao dịch ngầm giữa bà và Hứa Doanh Doanh, đồng thời tuyên bố sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của Kỷ thị nữa, mọi tài nguyên từng đầu tư cho mẹ con Hứa Doanh Doanh sẽ được thu hồi toàn bộ.

Cuối cùng, Kỷ Phong cũng đăng một bài — là ảnh hai bàn tay đan vào nhau dưới ánh nắng, trên tay chúng tôi là nhẫn cưới lấp lánh phát sáng.

Vở kịch này, cuối cùng cũng hạ màn.

Tin đồn của Hứa Doanh Doanh bị bóc trần hoàn toàn, chẳng cần ai phản bác cũng tự sụp đổ.
Rất nhanh, cô ta đã biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Nghe nói… hiện đang làm tình nhân của một nhân vật máu mặt trong giới, bị vợ cả phát hiện, liên tục bị gây khó dễ, sống vạ vật trốn chui trốn nhủi, không nơi nương thân.

Còn Hứa Thiến — tuy vẫn đi học, nhưng đã hoàn toàn ngoan ngoãn như cún.
Sau giờ học ngày nào cũng bị Kỷ Tư An nắm cổ áo lôi về biệt thự.
Về chuyện hai đứa làm gì trong đó… tôi và Kỷ Phong đều không dám hỏi.

Về sau, tôi một mình đến ngôi chùa mà Kỷ Phong từng ở.

Người trụ trì tại đây chính là người đã chủ trì tang lễ của tôi năm xưa, cũng đích thân nhìn thấy thi thể tôi được đưa vào lò thiêu.

Nhưng khi ông ấy thấy tôi sống sờ sờ đứng trước mặt, lại chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là ánh mắt nhẹ nhõm như đã đoán được từ trước, rồi mời tôi vào trà thất.

Tôi hỏi:
“Kỷ Phong đã biến mất năm năm, là ở đây đúng không?”

Trụ trì chắp tay đáp:
“Kỷ tiên sinh rất mực thành tâm.”

Tôi nhìn ông, chậm rãi nói:
“Phật gia giảng nhân quả. Mọi pháp do duyên sinh. Vậy… cái giá của việc tôi trọng sinh là gì?
Ngài có thể nói thẳng với tôi, tôi còn sống được bao lâu, hoặc… Kỷ Phong còn sống được bao lâu?”

Trụ trì trầm ngâm, rồi nói:
“Phu nhân là người có phúc khí, tất sẽ trường thọ, thiện chung.”

Tim tôi chùng xuống.
Ngón tay siết chặt ly trà, giọng khàn khàn:
“Vậy Kỷ Phong thì sao?”

Trụ trì chỉ nói:
“Mệnh người vốn có định số. Thế gian này, phúc họa đi đôi, vô thường vô ngã. Người có chấp niệm, tất đau khổ. Đôi khi… mơ hồ một chút cũng là trí tuệ.”

Tôi khẽ cười khổ:
“Nếu ai cũng được như ngài nói, Kỷ Phong đã không phải quanh quẩn ở nơi này bao năm không thoát ra nổi.”

Nói xong, tôi cúi người cảm ơn, rồi bước ra khỏi chùa.

Ngoài cổng, Kỷ Phong lặng lẽ đứng đó, chờ tôi.

Trong chùa, là Phật pháp vô biên, ánh sáng vô lượng.
Ngoài chùa, là hồng trần cuồn cuộn, tham sân si hận.

Đã có vướng bận, thì tôi và Kỷ Phong vốn định sẵn sẽ chẳng thể trọn vẹn.

Tôi bước lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Anh mỉm cười nhìn tôi, hỏi:
“Trong đó họ nói gì với em vậy?”

Tôi cũng mỉm cười nhìn lại anh, khẽ đáp:
“Không có gì quan trọng, chỉ là… muốn nói với anh rằng, dù anh đi đâu, em cũng sẽ đi cùng.”

Kỷ Phong lắc nhẹ tay tôi, giọng mang chút làm nũng:
“Vậy còn Tư An của chúng ta thì sao?”

“À đúng rồi…” – tôi bật cười, “vậy thì đợi con bé lớn rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi nơi khác, được không?”

“Ai chà… phải đợi đến bao giờ mới được đây…” – anh than khẽ, giọng mang theo chút lưu luyến và khát khao không thể thành hình.

Có người để nhớ, là hạnh phúc.
Nhưng cũng vì thế… mà mãi chẳng thể rời xa.

[Hoàn]