Biết được ông anh bá đạo của tôi ở bên ngoài lại làm “chó liếm” cho nữ chính, tôi ôm chăn nhỏ ngủ ngay trước cửa nhà nam phản diện.
Lúc anh ta định đưa tôi về, lại phát hiện vết thương trên cổ tay tôi.

“Giang Trầm dám ngược đãi em?!”
Tôi mơ màng gật đầu.

Đợi đến khi anh tôi lại một lần nữa bị nữ chính đá, anh ta mới sực nhớ ra trong nhà còn có một “tổ tông nhỏ”.
Lúc này, nam phản diện đã thay tôi đi họp phụ huynh mầm non rồi.

Anh tôi tối sầm mặt:
“Anh chỉ rời đi có một tháng chứ có chết đâu, sao em lại không nhận anh nữa rồi?”

Nam phản diện cầm kẹo mút dỗ dành tôi:
“Ngoan~ đổi anh trai khác, được không?”

1

Khi tôi ba tuổi, vô tình mơ một giấc mơ.
Biết được anh tôi chỉ là một trong số những “chó liếm” của nữ chính.
Anh sẽ vì nữ chính mà liên tục hạ thấp giới hạn của bản thân.
Vì cô ta mà cuồng, vì cô ta mà điên, vì cô ta mà đâm đầu vào tường không biết mệt.
Cuối cùng còn cam tâm dâng hết gia sản của mình làm quà cưới cho cô ta.

Còn tôi, bị anh ta dắt theo, phải sống trong căn hộ rẻ tiền vỏn vẹn ba mươi mét vuông, nghe hàng xóm ngày ngày cãi nhau ba bữa.

Để thay đổi kết cục đó, tôi đã dùng trí thông minh hữu hạn của mình, cố gắng rất nhiều, bao gồm nhưng không giới hạn ở:
Khi nữ chính nửa đêm gọi điện nói sợ hãi, tôi khóc òa lên để níu chân anh.
Khi nữ chính đau bụng vì tới tháng, tôi cố ý ọc sữa lên người để anh phải thay đồ cho tôi.
Khi nữ chính diễn tốt nghiệp, tôi tập hát bài “Trên đời này chỉ có anh trai là tốt nhất” để cảm hóa anh…

Nhưng tôi quên mất, nhà tôi có bảo mẫu, còn nữ chính là trẻ mồ côi.
Anh tôi thản nhiên giao tôi cho bảo mẫu dỗ dành.

Nhìn đầu óc anh ấy ngày càng u mê, tôi nghiêm túc quyết định: Đổi anh trai.

Thế là tôi nhắm trúng cậu anh trai nhà bên khu biệt thự.
Cậu ấy là phản diện, cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh tôi, chuyên đi chọc phá đám “chó liếm” quanh nữ chính.

Âm hiểm lại xảo quyệt.
Y như bậc thầy huấn luyện chó!
Hơn nữa, cậu ta còn thật sự nuôi một con Border Collie.

Có lần anh tôi mải mua hoa quả cho nữ chính, để quên tôi trong tiệm.
Vừa hay cậu ấy cũng ở đó, tôi lấy một quả táo từ kệ, đưa cho chú chó nhà cậu ta.

Để trả ơn, cậu ta bảo chó tha tôi về nhà luôn.

Tôi muốn cậu ta trừng trị anh tôi.

Hôm qua là sinh nhật ba tuổi của tôi, bảo mẫu còn cẩn thận thay váy công chúa cho tôi, chờ anh về.
Nhưng anh lại đi xem phim với nữ chính.

Bảo mẫu dỗ tôi rằng, đợi Đường Vũ Mạt thành chị dâu, sau này sẽ có thêm người thương tôi.

Nhưng tôi biết, cô ta sẽ không thể thành chị dâu tôi đâu.
Nữ chính số phận đã định là của nam chính cơ mà!

Vì thế, tôi quyết định… bỏ nhà ra đi!
Để cho ông anh “chó liếm” của tôi chút áp lực.

Đêm xuống, tôi thành công lén tránh khỏi bảo mẫu đang tám chuyện điện thoại trong nhà vệ sinh, chui ra từ lỗ chó chui dưới tường rào.
Tôi ôm chăn nhỏ, chân trần, men theo con đường đi sang khu biệt thự bên cạnh.

Hai mươi phút sau, tôi đứng trước cửa nhà Kỳ Dã.
Biệt thự nhà cậu ta còn to hơn nhà tôi, nhưng ánh đèn lờ mờ, trông lạnh lẽo đáng sợ.

Tôi hít sâu một hơi, trải chăn nhỏ ra bậc thềm trước cửa, cuộn tròn lại nằm xuống.

Ngay khi tôi sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe bên trong vang lên tiếng chó sủa cùng tiếng bước chân.
Cửa mở ra, một chiếc dép suýt nữa dẫm lên mặt tôi.

“Cái gì đây?!”
Giọng Kỳ Dã lập tức ngừng lại.

Tôi dụi mắt ngồi dậy, vừa vặn đối diện với một đôi mắt kinh ngạc.
Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn của cậu ta bao phủ lấy tôi, mặc áo choàng ngủ, cổ áo hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

“Sao em lại ở đây?” Kỳ Dã cau mày hỏi.

Còn chưa kịp để tôi trả lời, một cái bóng đen trắng xen lẫn từ bên chân cậu ta lao ra, nhiệt tình nhào về phía tôi.
Bánh Bao dùng cái mũi ướt sũng của nó hít hít lên mặt tôi, cái đuôi vẫy đến sắp bay lên trời.

“Bánh Bao!” Kỳ Dã quát: “Đây không phải mèo con, mày không được nuôi!”
Bánh Bao uất ức rên một tiếng, nhưng vẫn cố chấp đặt hai chân trước lên vai tôi, bắt đầu liếm mặt tôi như đang “tắm rửa” cho tôi vậy.

Tôi khúc khích cười, nhân cơ hội lăn một vòng bò dậy, ôm chặt lấy bắp chân của Kỳ Dã:
“Anh ơi, bế em~”

Cậu ta cứng đờ cả người, như thể bị bấm nút tạm dừng.
Bánh Bao nắm bắt thời cơ, cắn lấy cổ áo sau của tôi, kéo tôi vào trong nhà.

“Này! Con chó ngốc! Buông ra!” Kỳ Dã muốn ngăn lại, nhưng Bánh Bao đã thành công tha tôi vào đến cửa rồi.

Tôi nhân cơ hội buông áo ra, tay chân cùng lúc bám lên người Kỳ Dã mà leo.
“Xuống.” Giọng cậu ta lạnh nhạt.
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào hõm cổ cậu ấy:
“Nhuận Nhuận lạnh…”

2

Kỳ Dã càng người cứng ngắc hơn, nhưng lại không gỡ tôi xuống một cách thô bạo.
Bánh Bao thì hưng phấn chạy vòng vòng bên cạnh, thỉnh thoảng lại lấy đầu húc vào chân tôi như muốn nói: “Nhìn em nè! Nhìn em nè!”

“Giang Trầm biết em ở đây không?” Cậu ta hỏi.

Tôi mím môi, nước mắt lập tức trào ra:
“Anh trai không cần Nhuận Nhuận nữa rồi…”

Ống tay áo trượt xuống, để lộ vết bầm tím trên cổ tay tôi.
Ánh mắt Kỳ Dã lập tức thay đổi, cậu ta túm lấy cổ tay tôi:
“Chuyện này là sao?!”

Tôi rụt cổ lại, nhỏ giọng đáng thương nói:
“Nhuận Nhuận đau… anh trai giận…”

Thực ra đó là tôi lúc chui dưới bàn nhặt bóng thì va vào mà thôi.
Sau khi anh tôi về, nổi giận một trận, trách bảo mẫu không trông tôi cẩn thận.
Bảo mẫu quả thật cũng có lỗi, cô ta mải mê xem mấy video giải trí.

Sắc mặt Kỳ Dã u ám đến dọa người.
“Giang Trầm đánh em?”

Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu, diễn vai đáng thương đến tận cùng.
Kỳ Dã hít sâu một hơi, như đang cố nén lửa giận.

Đúng lúc này, Bánh Bao tha cái bát ăn của mình chạy lại, đặt trước mặt tôi, rồi dùng ánh mắt mong đợi nhìn Kỳ Dã.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Kỳ Dã bất lực nhìn con chó nhà mình:
“Giờ là hai giờ sáng rồi.”

Bánh Bao cố chấp đứng yên không nhúc nhích.

Tôi xoa bụng:
“Nhuận Nhuận đói rồi.”

Bánh Bao lập tức tha một hạt thức ăn chó, nhả ra ngay chân tôi, đuôi vẫy càng hăng.

Kỳ Dã day trán:
“Tôi đi hâm sữa cho em.”
Cậu ta chỉ vào Bánh Bao, cảnh cáo:
“Không được giấu nó trong ổ của mày.”

Bánh Bao nghiêng đầu, bộ dáng vô tội như kiểu “tôi nghe không hiểu anh đang nói gì”.

Mười phút sau, Kỳ Dã bưng hai đĩa sữa nóng quay lại phòng khách.
Bánh Bao lập tức dựng tai lên, đuôi đập vào sàn leng keng như đánh trống.

“Ngồi xuống.” Cậu ta ra lệnh.
Bánh Bao lập tức ngồi ngay ngắn, hai chân trước chụm lại như lính huấn luyện.

Tôi chớp mắt, bắt chước, cũng “gâu” một tiếng rồi ngồi thẳng lưng.

Tay Kỳ Dã khựng lại giữa không trung, suýt làm đổ cả đĩa sữa:
“Em đang làm gì thế?”

“Lễ nghi khi ăn mà.” Tôi nghiêng đầu, bắt chước vẻ mặt mong đợi của Bánh Bao:
“Ở nhà, cô bảo mẫu dạy em thế đấy.”

Kỳ Dã nhíu mày lại thành một nút thắt:
“Cô ấy bắt em học sủa chó à?”

Tôi gật đầu, hồi tưởng nói:
“Cô ấy bảo đó là lễ nghi quý tộc. Có lần em không làm, cô ấy méc với anh trai, nói em dùng tay bốc cơm ăn.”

Nói đến đây, tôi bỗng cảm thấy buồn bã.

Hôm đó anh tôi rất giận, lúc ăn cơm cố tình đặt đũa xuống, túm lấy cái đùi gà đút cho tôi.
Anh vừa dùng bàn tay đầy dầu mỡ véo má tôi vừa nói:
“Nhà anh, Nhuận Nhuận muốn ăn thế nào thì ăn thế đó.”

Anh tôi đối xử với tôi rất tốt, nhưng lại chẳng có thời gian đổi cho tôi một bảo mẫu khác.
Chỉ vì Đường Vũ Mạt nói tôi có tình cảm với cô bảo mẫu đó, nếu đổi người khác, tôi sẽ sinh ra cảm giác xa lạ.

Về sau, anh tôi càng ngày càng bận, cũng không còn ăn cơm cùng tôi nữa.

Kỳ Dã đặt sữa trước mặt tôi và Bánh Bao, sắc mặt u ám đáng sợ:
“Bảo mẫu đó vẫn còn làm ở nhà em sao?”

“Vâng.” Tôi nhấp một ngụm sữa nhỏ:
“Dì Lý còn dạy em trò con ngựa uống nước, anh muốn xem không?”

Ngón tay cái của cậu ta nhẹ nhàng vuốt lên vết bầm trên cổ tay tôi, giọng trầm thấp đến gần như không nghe rõ:
“Giang Trầm, thằng khốn này…”

Tôi uống hết sữa, băn khoăn ngẩng mặt lên:
“Anh ơi, anh trai em không cần em nữa… Anh có thể nhận nuôi em không? Em ăn rất ít.”

Trong giấc mơ của tôi, Kỳ Dã cũng có một cô em gái, nhưng khi sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, sau này lại vì sơ suất mà mất sớm.
Cậu ấy thậm chí còn chưa kịp cưng chiều cô bé đó.
Sau chuyện ấy, ba mẹ cậu ta ly hôn.

Trùng hợp là, ba mẹ tôi cũng ly hôn.
Họ chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, sau khi ly hôn thì không ai cần con, ai nấy đi tìm hạnh phúc riêng.
Nếu không, tôi cũng chẳng bị để lại cho anh trai tôi nuôi.