3
Lông mày Kỳ Dã nhíu chặt thành một cục, cúi đầu nhìn tôi đang ôm chặt lấy chân cậu ta không buông, lại nhìn sang Bánh Bao đang hưng phấn xoay vòng vòng, gân xanh bên thái dương cậu ta khẽ giật giật.
“Anh bình thường rất bận.” Cậu ta xoa trán:
“Không có thời gian trông trẻ con.”
Tôi lập tức giơ ba ngón tay bé xíu lên thề:
“Nhuận Nhuận rất ngoan! Tự biết ăn, tự biết ngủ, tự biết chơi!”
Bánh Bao hình như hiểu được cuộc trò chuyện của chúng tôi, đột nhiên chạy vào phòng khách, tha cái ổ chó to đùng của nó ì ạch kéo đến bên chân tôi, sau đó kiêu hãnh “gâu” một tiếng, đuôi vẫy như cánh quạt.
Kỳ Dã mặt không cảm xúc nhìn nó:
“Cô ấy không phải mèo con, không thể ngủ chung với mày, mày sẽ đè chết cô ấy.”
Bánh Bao không phục rên lên một tiếng, dùng cái mũi ướt sũng cọ cọ vào tay tôi, như thể nói: “Tôi sẽ không thế đâu.”
Cuối cùng, cậu ta thở dài một hơi:
“… Nếu em không gây rối, anh tạm thời nhận nuôi em vài hôm cũng được.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn Bánh Bao~” Tôi ôm lấy Bánh Bao hôn “chụt” một cái.
Bánh Bao còn hưng phấn hơn tôi, cắp chăn nhỏ của tôi chạy khắp nhà, cuối cùng bị ánh mắt Kỳ Dã trừng cho đứng im một chỗ.
“Đi ngủ.” Kỳ Dã xách cổ áo sau tôi như xách mèo con, tha tôi vào phòng khách.
Tôi ngoan ngoãn chui vào chăn, nhìn cậu ấy tắt đèn đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Đồng hồ treo tường tích tắc vang lên, bóng cây ngoài cửa sổ lay động, in thành những chiếc bóng quái dị trên tường.
Tôi nắm chặt chăn, cuối cùng không nhịn nổi bò xuống giường.
Cuối hành lang, một tia sáng từ khe cửa phòng Kỳ Dã hắt ra.
Tôi khẽ đẩy cửa, nhìn thấy Kỳ Dã đang tựa đầu giường đọc tài liệu, đèn đầu giường hắt bóng nghiêng nghiêng lên gương mặt góc cạnh của cậu ấy.
Bánh Bao lập tức phát hiện ra tôi, vẫy đuôi chạy lại.
“Lại sao nữa?” Cậu ấy không ngẩng đầu hỏi.
Tôi vân vê góc chăn, nhỏ giọng:
“… Nhuận Nhuận sợ tối.”
Lúc này Kỳ Dã mới ngẩng đầu, nhìn thấy tôi đang run rẩy đứng ở cửa.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Kỳ Dã dường như dịu đi đôi chút, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc:
“Ba tuổi rồi còn sợ tối à?”
“Dì Lý nói, nếu em không ngủ, buổi tối sẽ có quái vật bắt em đi!” Tôi hoảng hốt đáp.
Kỳ Dã nhìn tôi suốt mười giây, cuối cùng bất đắc dĩ gập tài liệu lại:
“Lại đây.”
Mắt tôi sáng rỡ, ôm chăn nhỏ chạy tới.
Bánh Bao còn nhanh hơn tôi, đã nhảy lên giường chiếm lấy chỗ ngon nhất.
“Không phải ở đây.” Kỳ Dã chỉ vào chiếc sofa dài trong góc phòng:
“Em ngủ bên đó.”
Tôi ngoan ngoãn trèo lên sofa, cuộn mình trong chăn như cái kén.
Bánh Bao không hài lòng hừ hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhảy xuống giường, nằm cạnh tôi trên thảm, canh chừng bên cạnh.
Kỳ Dã tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ.
Thật ra tôi bỏ nhà đi cũng chỉ để cho anh tôi chút áp lực, mong anh ấy nhận ra mà quan tâm tôi lại.
Nhưng tôi không ngờ, tôi mất tích cả một ngày rồi mà anh tôi còn chưa phát hiện!
Anh ấy đang đi công tác cùng Đường Vũ Mạt.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Người của Kỳ Dã đã đi kiểm tra, dì Lý phát hiện tôi mất tích, phản ứng đầu tiên không phải báo cho anh tôi, mà là… sợ liên lụy, chạy trốn rồi!
“Tốt lắm.” Kỳ Dã cười lạnh, lúc ấy cậu ta trông chẳng khác nào đại phản diện trong phim hoạt hình:
“Gần đây nhà họ Giang đang đàm phán dự án bất động sản khu Đông Thành đúng không?”
Trợ lý Trần đẩy kính mắt:
“Ngày mai ký hợp đồng.”
“Trước mười hai giờ đêm nay, tôi muốn dự án đó đổi họ thành Kỳ.”
Kỳ Dã ném cây bút máy bị bẻ gãy vào thùng rác:
“Tiền phạt hợp đồng tôi trả gấp đôi.”
Tôi còn đang đếm xem gấp đôi là bao nhiêu, đột nhiên bị cậu ta nhấc bổng lên đặt lên bàn làm việc.
4
Cậu ta chống hai tay lên hai bên người tôi, mắt híp lại, nguy hiểm:
“Con nhóc, bình thường anh em đối xử với em như thế hả?”
Bánh Bao lo lắng cào bàn, sủa ầm ĩ, tôi tranh thủ lấy chân nó làm chỗ vịn:
“Anh em chỉ là… bận thôi?”
Thật ra, trước khi anh tôi quen Đường Vũ Mạt, anh còn dẫn tôi đi Disneyland, cùng tôi chơi đu quay.
Sinh nhật hai tuổi của tôi, anh còn mặc đồ thú bông Jojo tổ chức sinh nhật cho tôi nữa.
Sắc mặt Kỳ Dã càng lúc càng khó coi.
Ba ngày sau, trong balo nhỏ của tôi bỗng có thêm một tấm thẻ.
Kỳ Dã đang vụng về buộc tóc cho tôi thành hai chỏm nhỏ, tay nghề rất tệ, vừa làm vừa lơ đãng nói:
“Dự án thứ ba mà Giang Trầm làm mất, lợi nhuận nằm trong này.”
“Oa!” Tôi giơ tấm thẻ ngân hàng lấp lánh lên:
“Mua được bao nhiêu que phô mai nhỉ?”
Tay Kỳ Dã khựng lại:
“… Trọng điểm là cái này sao?”
“Chứ không phải sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta:
“Vậy… mua nổi đồng hồ Peppa Pig không?”
Kỳ Dã nghẹn lời:
“Với giá trị hiện tại, em có thể trực tiếp thu mua luôn cả nhà máy sản xuất phô mai, ăn cả đời cũng không hết!”
Miệng tôi há thành hình chữ O!
Đây đúng là mơ thành sự thật rồi!
Kỳ Dã làm sao mà là đại phản diện chứ!
Rõ ràng là ông già Noel còn gì!
“Phải cất kỹ.” Kỳ Dã nhét thẻ vào balo in hình khủng long của tôi:
“Đây là của em…”
“Tiền dành cưới vợ!” Tôi tranh nói, dạo gần đây học trên TV xong.
“Thế em có thể mua cho Bánh Bao gặm que gỗ được không?”
Khóe miệng Kỳ Dã co giật:
“… Tùy em.”
Tôi lập tức nhào tới, chụt một cái hôn lên mặt cậu ta.
Kỳ Dã lập tức hóa đá, ngay cả khi tôi kéo lệch chiếc cà vạt sáu con số của cậu ta cũng không có phản ứng.
“Anh Kỳ Dã là tuyệt nhất!” Tôi treo trên cổ cậu ta đong đưa: “Còn tốt hơn cả anh ruột của em!”
Đầu tai cậu ta đỏ bừng lên bằng mắt thường cũng nhìn thấy được, cứng đờ gỡ tôi xuống, nhưng lại đưa tay xoa xoa lên đỉnh đầu tôi.
Tôi ở nhà cùng Bánh Bao chơi đùa suốt ba ngày, suýt thì quên mất chuyện còn phải đi mẫu giáo.
Mãi đến khi Kỳ Dã tan làm về, thấy nhà bên cạnh đã đón con trai về rồi, cậu ta mới phát hiện tôi đã trốn học mấy ngày nay.
Cậu ta quyết định đưa tôi đi mẫu giáo.
Nhưng tôi không muốn đi.
Sáng sớm, giọng Kỳ Dã vang lên ngoài giường.
“Giang Nhuận, ra đây!”
Tôi càng chui sâu xuống dưới gầm giường.
Từ góc này có thể thấy đôi giày da bóng loáng của cậu ta đang bực bội đi qua đi lại bên giường, đã đi được mười bảy vòng.
“Nếu ba phút nữa không ra, hôm nay hủy phần phô mai que.”
Tôi bịt miệng lại.
Đồ hèn hạ!
Dám lấy đồ ăn vặt ra uy hiếp một đứa trẻ ba tuổi!
Đuôi của Bánh Bao quét qua mặt tôi, nó nghiêng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy như nho đen viết rõ chữ: “Đã bảo mày trốn chỗ này cũng vô ích rồi.”
“Năm, bốn, ba…”
Tôi bò ra ngoài bằng cả tay lẫn chân đúng lúc chạm phải ánh mắt cúi xuống của Kỳ Dã.
Hôm nay cậu ta mặc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, trông y hệt con sói xám lớn trong hoạt hình chuyên ăn thịt trẻ con.
“Lý do.” Cậu ta túm lấy cổ áo ngủ sau lưng tôi, nhấc tôi lên như xách mèo con: “Tại sao không muốn đi mẫu giáo?”
Tôi lơ lửng giữa không trung, vẫy vẫy chân:
“… Đau bụng.”
“Nói dối.” Kỳ Dã nheo mắt lại: “Hôm qua còn nói thích nhất con thỏ bông ở lớp mẫu giáo.”
Tôi mím môi, đột nhiên sống mũi cay xè.
Con thỏ bông tên Bông Tuyết đó đã bị cô Lý cắt nát rồi, chỉ vì tôi nói nó là người bạn duy nhất của tôi.
Biểu cảm của Kỳ Dã chợt thay đổi.
Cậu ta đặt tôi lại lên giường, quỳ một gối ngang tầm mắt tôi:
“Có ai bắt nạt em không?”
Bánh Bao thừa dịp chui ra, cái mũi ướt sũng cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
5
Tôi cúi đầu nghịch tai Bánh Bao, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“… Cô Lý không thích em.”
“Tại sao?”
“Cô ấy nói em không ngoan…” Ngón tay tôi vô thức vẽ vòng tròn trên lưng Bánh Bao:
“Không cho anh đi với dì Vũ Mạt.”
Đồng tử Kỳ Dã co rút mạnh.
Cậu ấy đưa tay nâng cằm tôi lên, lúc này tôi mới nhận ra nước mắt mình đã rơi ướt cả đầu Bánh Bao rồi.
“Nói rõ ràng.” Giọng cậu ấy đột nhiên rất nhẹ, nhưng từng chữ lạnh buốt như bọc băng:
“Cô ta đã làm gì em?”
Tôi túm lấy hình con khủng long trên áo ngủ, lắp bắp kể lại mọi chuyện.
Lúc ngủ trưa, cô Lý véo đùi trong của tôi.
Lúc học thủ công, cô ấy cố ý dùng kéo cắt vào tay tôi.
Đáng sợ nhất là…
“Cô ấy… cô ấy nhét sâu róm vào váy em…” Tôi rùng mình:
“Nói em như vậy mới biết bò đi tìm anh…”
“Rắc!” Một tiếng, điện thoại trong tay Kỳ Dã nứt màn hình.
Cậu lập tức gọi trợ lý Trần đi điều tra.
Nửa tiếng sau, trợ lý Trần mặt đen như than xông vào phòng làm việc:
“Tìm ra rồi! Lý Văn là bạn thân đại học của Đường Vũ Mạt, nhưng…”
Anh ta liếc nhìn tôi đang ngồi ung dung chải lông cho Bánh Bao:
“Chúng tôi không rõ vì sao cô ta nhằm vào tiểu thư Giang.”
Ngón tay Kỳ Dã gõ lên bàn làm việc theo nhịp điệu nguy hiểm:
“Chứng cứ đâu.”
Trợ lý Trần đưa tới một chiếc USB:
“Camera ghi lại, cô ta ít nhất ba lần nhốt tiểu thư Giang vào kho một mình, lần lâu nhất hai tiếng đồng hồ. Còn có cả tin nhắn trong nhóm phụ huynh…”
“Cô ta tung tin đồn, nói tiểu thư Giang là con riêng của nhà họ Giang. Vì thế bọn trẻ trong lớp đều cô lập cô bé.”