Dù sao, ngay cả tác giả nguyên tác cũng công nhận tôi là một nữ phụ phản diện hoàn mỹ cơ mà.
“Đing—”
Thang máy đến tầng 18 – tầng văn phòng quản lý cấp cao.
Lâm Hiểu bị tôi nói đến mức á khẩu.
Vừa thấy cửa mở, cô ta liền vội vàng bước ra, còn không quên trừng tôi một cái.
Vội vàng đến mức quên mất một điều.
Lúc vào thang máy, cô ta không hề bấm tầng.
Mà ngay từ đầu, tôi đã bấm tầng 18.
Mười phút sau.
Tôi ngồi trong phòng họp của hội đồng cổ đông, tay cầm cốc trà sữa, ung dung nhìn bố của Lâm Hiểu đang đổ mồ hôi hột.
“Giờ mọi người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu thôi.”
Tôi nhấp một ngụm trà sữa, rồi đặt cốc xuống.
Khóe mắt lướt qua cánh cửa kính phòng họp, bắt gặp ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Lâm Hiểu.
Giây phút đó, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Chủ đề của cuộc họp hôm nay—”
“Về việc phó tổng giám đốc Lâm biển thủ công quỹ, cùng với đề xuất bãi nhiệm chức vụ của ông ta.”
8
Chuyện của tôi tiến triển rất thuận lợi.
Bên phía Tống Nhiễm cũng vậy.
Dù sao Triệu Lẫm cũng là nam chính của nguyên tác, dù Tống Nhiễm có sức hấp dẫn trời sinh với hắn, nhưng chỉ vậy là chưa đủ.
Tống Nhiễm mang theo đủ thành ý để tiếp cận hắn.
Đầu tiên, cô ta tỏ ra bất mãn với việc bị Triệu Phó – vị hôn phu trên danh nghĩa – lạnh nhạt.
Sau đó, trong lúc mập mờ với Triệu Lẫm, cô ta tiết lộ cho hắn về một dự án quan trọng sắp tới của nhà họ Tống.
Triệu Lẫm bí mật điều tra, phát hiện dự án này đúng là một món hời, chắc chắn sẽ sinh lời.
Thế là, hắn ta nhanh chóng đi trước một bước, thông qua các mối quan hệ để giành lấy dự án này trước khi nhà họ Tống kịp ra tay.
Tống Nhiễm tiết lộ cho Triệu Lẫm dự án quan trọng của nhà họ Tống, điều này càng khiến hắn tin rằng cô ta – một đóa hoa trắng ngây thơ – đã yêu hắn đến không thể cứu vãn.
Dù sao cũng là nam chính trong tiểu thuyết tổng tài, nên sự tự luyến của hắn ta lúc nào cũng tràn trề.
Nhưng vấn đề là, khoản vốn đầu tư ban đầu của dự án quá lớn.
Chỉ dựa vào dòng tiền sẵn có của Triệu Lẫm thì không đủ.
Đã lén cướp dự án của nhà họ Tống, nên chắc chắn không thể quay lại cầu viện họ.
Mà mối quan hệ giữa hắn và bố mẹ Triệu Phó lại luôn căng thẳng.
Thế là, hắn chuyển mục tiêu sang tập đoàn Lâm thị.
Sau khi phó tổng Lâm bị bãi nhiệm, số tiền tham ô của ông ta cũng bị thu hồi.
Nhà Lâm Hiểu lại đi theo con đường kiếp trước, bán hết tài sản, rời khỏi thành phố N.
Còn tôi, thì có thêm một khoản tiền mặt khổng lồ.
Lúc Triệu Lẫm tìm đến tôi, hắn vẫn còn tỏ ra cẩn trọng.
Cho đến khi tôi yêu cầu hắn thế chấp 5% cổ phần trong tay, thì tôi mới chịu đầu tư.
Sắc mặt Triệu Lẫm thay đổi ngay lập tức, theo phản xạ muốn từ chối.
Nhưng tôi đã nhanh hơn, giọng nói đầy ấm ức.
“Chú út, chú biết mà, cháu và Triệu Phó là thanh mai trúc mã, cháu rất thích anh ấy.”
Triệu Lẫm không hiểu tôi định nói gì, chỉ gật đầu.
Dưới bàn, tôi tự véo đùi mình thật mạnh, cố nặn ra hai giọt nước mắt, giọng điệu càng thêm ai oán.
“Nhưng bây giờ, cháu không còn là thiên kim nhà họ Tống nữa.”
“Nhà họ Tống muốn kết thông gia với nhà họ Triệu, sẽ không để cháu và Triệu Phó bên nhau.”
“Nghe nói dạo này chú thân với Tống Nhiễm lắm?”
“Vậy thì chúng ta nên cùng chung một chiến tuyến mới đúng chứ?”
Thấy hắn vẫn chưa kịp phản ứng, tôi thẳng thừng nói luôn.
“Cháu muốn lấy Triệu Phó.”
“Chú muốn cưới Tống Nhiễm.”
“Chúng ta có chung mục tiêu, đương nhiên cháu sẽ đứng về phía chú.”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội.
“5% cổ phần này chỉ là tạm thời thế chấp thôi.”
“Chúng ta đã là đồng minh, cháu đương nhiên sẽ giúp chú.”
“Chỉ cần chú ký tên, tuần sau cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho chú ngay.”
Cuối cùng, Triệu Lẫm vẫn ký.
Không còn cách nào khác, hắn thực sự rất cần tiền.
Dự án này là một dự án phát triển cấp thành phố.
Kiếp trước, khi nó được triển khai thành công, nó trở thành một biểu tượng của thành phố N.
Công ty chịu trách nhiệm đã thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ, danh tiếng cũng vang xa trong nước.
Vậy tại sao tôi lại nhường dự án này cho Triệu Lẫm?
Đọc full tại page “Nguyệt hoa các”
Tôi nâng chén trà trước mặt lên, nhấp một ngụm.
Hai tháng sau.
Cùng với lễ khởi công rầm rộ, Triệu Lẫm cũng đạt đến đỉnh cao cuộc đời.
Trong thời gian này, với sự phối hợp diễn xuất tinh tế của Triệu Phó, Tống Nhiễm đã thành công thực hiện một màn hủy hôn đầy kịch tính, khiến Triệu Lẫm hoàn toàn tin rằng cô ta đã không còn tình cảm với Triệu Phó.
Trước khi tôi rời khỏi nhà họ Tống, nhà họ Triệu từng đưa ra sính lễ dành cho con dâu.
Là 5% cổ phần của tập đoàn Triệu thị.
Bố Tống vốn là kẻ thực dụng, khi thấy tôi và Triệu Phó thân thiết, ông ta cũng nảy sinh ý định muốn lợi dụng mối quan hệ này để kết giao với nhà họ Triệu.
Nên mới bắt đầu thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa chúng tôi.
Nhưng nếu Triệu Lẫm muốn có được sự ủng hộ của nhà họ Tống, hắn không thể không đưa ra giá cao hơn.
Đây không chỉ là một cuộc hôn nhân, mà còn là một giao dịch.
Muốn khiến đối phương đổi người đặt cược, thì phải đưa ra một cái giá đủ hấp dẫn.
Vì vậy, cuối cùng hai bên đi đến thỏa thuận—
Triệu Lẫm cam kết sẽ đưa 10% cổ phần tập đoàn Triệu thị làm sính lễ.
Tống Nhiễm cũng phải mang theo 20% cổ phần công ty của nhà họ Tống làm của hồi môn.
Bố Tống ban đầu còn do dự.
Nhưng dưới sự hướng dẫn của tôi, Tống Nhiễm thể hiện hết mức hình tượng “bé ngoan ngốc bạch ngọt”, liên tục cam đoan rằng sau khi kết hôn, cô ta nhất định sẽ để chồng quan tâm, chăm sóc nhà mẹ đẻ.
Cổ phần đó cũng chỉ là tạm thời để cô ta giữ giúp bố, sau này nhất định sẽ tìm cách chuyển lại.
Dù sao, cô ta vẫn là người thân cận nhất với ông ta.
Tác giả nguyên tác vốn dĩ cũng thiên vị nữ chính của mình.
Ban cho Tống Nhiễm vẻ ngoài yếu đuối đáng thương, cùng với hào quang nữ chính vô địch.
Thế nên, cuối cùng, bố Tống đã đồng ý.
Lễ đính hôn.
Tôi đến dự với tư cách đại diện cho tập đoàn Lâm thị.
Ánh mắt của bố Tống nhìn tôi đầy chán ghét.
“Nghe nói bây giờ cô là cổ đông lớn nhất của Lâm thị?”
“Cũng chỉ là may mắn thôi.”
“Vớ phải lão Lâm vô dụng đó, đến công ty nhà mình cũng không giữ được, để bị một con nhóc cướp quyền.”
Tôi mỉm cười nhìn ông ta.
Bố Tống trọng nam khinh nữ, nhưng cả đời này, ông ta chẳng sinh được đứa con trai nào.
Trước đây, tôi từng cố gắng để có được sự công nhận của ông ta, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi một sự thật—
Tôi là con gái.
Còn những lời như thế này, tôi đã nghe quá nhiều lần.
“Vâng, thưa cha.”
Tôi cười, nhẹ gật đầu.
“Cha nói đúng, con thực sự rất may mắn.”
Bởi vì may mắn, nên tôi mới có thể sống lại.
Bởi vì may mắn, nên bây giờ tôi mới có cơ hội đứng trước mặt ông.
Lúc rời khỏi nhà họ Tống, dù có ký ức kiếp trước, biết rõ dự án nào sẽ sinh lời, nhưng tôi sợ quá phô trương sẽ khiến người khác chú ý.
Sau khi cân nhắc, tôi chọn tập đoàn Lâm thị – một công ty đang trên bờ vực phá sản.
Giúp công ty vực dậy, sau đó đầu tư vào những dự án có lợi nhuận lớn trong tương lai, khiến giá trị doanh nghiệp tăng lên gấp nhiều lần.
Nhưng bề ngoài, tôi vẫn giả vờ như mình chẳng còn gì.
Tỏ ra như thể sau khi rời khỏi hào môn, tôi phải vật lộn bằng nhiều công việc khác nhau để kiếm sống.
Khiến những kẻ đang theo dõi tôi dần buông lỏng cảnh giác.
Tất cả những điều đó, đều vì ngày hôm nay.
“Lúc con rời khỏi nhà họ Tống, chẳng mang theo thứ gì.”
“Vậy con lấy đâu ra vốn đầu tư?”
Bố Tống ngừng một lát, ánh mắt càng thêm chán ghét.
“Chẳng lẽ là do con tiện nhân không an phận kia giúp con?”
“Cha đoán xem?”
Tôi không trả lời thẳng, nhưng ông ta đã đoán được.
“Con và nó, đúng là cùng một loại người!”
Ông ta giận dữ thốt lên câu đó, làm tôi bỗng nhớ lại một chuyện năm tôi năm tuổi.
Khi đó, tôi chỉ vô tư nói một câu:
“Ước gì dì là mẹ con thì tốt biết bao.”
Vậy mà ông ta đột nhiên nổi giận, một cước đá tôi ngã lăn ra đất.
Năm đó, cuộc tranh đoạt người thừa kế nhà họ Tống đã đến hồi kết.
Chỉ vì là phụ nữ, dì tôi – người luôn xuất sắc nhất – đã thua trước bố Tống, bị ép ra nước ngoài để phát triển thị trường quốc tế.
Bố Tống luôn ghét người em gái quá thông minh này.
Vì sự tồn tại của dì khiến cho sự kém cỏi của ông ta càng trở nên rõ ràng.
Vậy nên, ông ta cũng ghét tôi—
Người giống dì tôi nhất.
Nhưng Tống Nhiễm, từ đầu đến cuối, lại liên tục làm thỏa mãn lòng tự tôn của ông ta.
Vì vậy, ông ta dễ dàng rơi vào cái bẫy mà tôi giăng ra.
Cha à, người hiểu cha nhất trên thế giới này…
Lại chính là người phụ nữ mà cha xem thường nhất.
9
Buổi tiệc đính hôn diễn ra rất suôn sẻ.
Mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng như nội dung nguyên tác kiếp trước.
Cho đến một ngày, ngay trước lễ cưới—
Triệu Lẫm đang ngồi trong văn phòng, tràn đầy hứng khởi vẽ ra tương lai tươi đẹp của mình.
Thì thư ký hớt hải chạy về từ công trường, mặt đầy lo lắng, báo cho hắn một tin.