Tại công trường của dự án đã khởi công, người ta đào được một ngôi mộ cổ.

Nụ cười trên mặt Triệu Lẫm đông cứng lại.

Tôi không hề lừa hắn.

Kiếp trước, dự án này thực sự đã đem về lợi nhuận khổng lồ.

Nhưng phải mất vài năm, sau khi công tác khảo cổ kết thúc.

Còn hiện tại, Triệu Lẫm có thể chờ được không?

Dù là nhân công, máy móc, hay mặt bằng…

Chỉ tính riêng tiền thuê thiết bị mỗi ngày, số tiền cũng không hề nhỏ.

Nếu không muốn bỏ cuộc, thì hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục chịu lỗ.

Nhưng số cổ phần mà hắn từng thế chấp, theo giao kèo ban đầu, bây giờ sẽ thuộc về tôi.

Không ai có thể nghĩ rằng đây là một cái bẫy tôi cố tình giăng ra.

Bởi vì việc đào trúng mộ cổ vốn dĩ là một sự cố ngoài ý muốn.

Mà trong mắt Triệu Lẫm, tôi cũng chỉ là một thiên kim giả bị nhà họ Tống ruồng bỏ.

Thậm chí còn có chút “não tàn” vì tình yêu.

Sự việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Chỉ cần chờ thêm vài năm, đợi dự án khởi động lại, hắn vẫn có thể kiếm lời.

Đến lúc đó, 5% cổ phần kia cũng có thể lấy lại.

Vậy nên, trong những ngày tiếp theo, hắn dồn toàn bộ tâm trí vào lễ cưới sắp tới.

Chỉ cần kết hôn với Tống Nhiễm, lấy lại 10% cổ phần của mình, cộng thêm 20% cổ phần nhà họ Tống trong tay cô ta.

Triệu Lẫm tin rằng, với năng lực của mình, hắn nhất định có thể vực dậy.

Hắn tính toán rất kỹ.

Mà kế hoạch của tôi, cũng đang diễn ra một cách hoàn hảo.

Cho đến trước lễ cưới, cuối cùng bố Tống cũng lưu luyến giao 20% cổ phần đó vào tay Tống Nhiễm.

Cô ta cầm theo hợp đồng chuyển nhượng, cười đến mức suýt rách miệng, vừa gặp tôi liền lao đến ôm chặt.

“Cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục đóng kịch với ông già đó nữa!”

“Em sắp thành ảnh hậu đến nơi rồi!”

“Vất vả rồi.”

Tôi cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, sau đó ra hiệu cho Triệu Phó rót trà.

Anh ta nhận được ánh mắt của tôi, miễn cưỡng đi rót trà.

Tống Nhiễm đắc ý nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, sau đó lập tức phun ra.

“Khụ khụ… Sao trà lại nguội thế này!”

“Ồ, tôi tưởng cô thích uống trà lạnh.”

Triệu Phó mặt không cảm xúc, một tay đặt lên đầu cô ta, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra khỏi người tôi.

“Tránh xa ra một chút, ôm ôm ấp ấp như thế ra cái thể thống gì?”

Tống Nhiễm giãy giụa nhưng vô ích, đành tủi thân buông tay tôi ra.

“Cái gì chứ? Đừng tưởng tôi không biết, anh đang ghen vì tôi được phân nhiều đất diễn hơn anh đấy!”

“Haha.”

Nhìn hai người họ lại bắt đầu đấu khẩu, tôi bật cười lắc đầu, đứng dậy bước đến bên cửa sổ.

Tháng hai, thời tiết đã dần ấm lên, lớp tuyết đọng trên mặt đất cũng tan biến.

Ánh nắng đầu xuân xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người tôi, ấm áp đến mức khiến tôi khẽ nheo mắt lại.

Đây là một kiếp sống rất tuyệt.

Mọi thứ đều như tôi mong muốn.

Đến lúc thu lưới rồi.

10

Gần đến ngày cưới, tập đoàn Triệu thị đột ngột mở cuộc họp cổ đông.

Khi Triệu Lẫm vội vã chạy đến, tôi và Triệu Phó đã ngồi sẵn trong phòng họp, chờ hắn ta.

“Sao cô lại ở đây?”

Nhìn thấy tôi, sắc mặt Triệu Lẫm chợt thay đổi.

Rồi khi hắn nhận ra người đứng sau tôi—

Tống Nhiễm trong chiếc váy trắng, khuôn mặt vô tội.

Cuối cùng, hắn cũng hiểu ra điều gì đó.

“Chúng mày…?”

Hắn hoàn toàn nổi giận.

“Con đàn bà khốn nạn!”

“Chúng mày dám hợp tác với nhau để gài tao?!”

Lòng tự tôn chết tiệt của nam chính trong tiểu thuyết tổng tài khiến hắn không thể chấp nhận được chuyện này.

Hắn – Triệu Lẫm, vậy mà lại bị một con “ngốc bạch ngọt” và một đứa “não tàn vì tình” gài bẫy!

Lửa giận bùng lên, hắn lao về phía chúng tôi.

Tống Nhiễm sợ đến mức lập tức ôm chặt lấy tôi.

“Nhìn đi, nhìn đi!”

“Tôi đã bảo rồi mà, mấy tên nam chính trong tiểu thuyết này đều là đồ thần kinh bất ổn!”

Ngay khi bàn tay Triệu Lẫm sắp giáng xuống—

“Chú út!”

Triệu Phó đột nhiên đứng dậy, chắn trước mặt tôi và Tống Nhiễm.

Đồng thời, tay phải anh ta chộp lấy cổ tay của Triệu Lẫm.

Lực mạnh đến mức khiến hắn đau đến kêu lên.

Hắn theo phản xạ vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra.

Trong cơn phẫn nộ, cú đánh này hắn đã dồn toàn bộ sức lực.

Nhưng giờ đây, hắn nhìn Triệu Phó, lần đầu tiên nhận ra—

Thằng nhóc mà hắn từng không thèm để vào mắt, từ bao giờ đã trưởng thành như vậy?

“Tôi đã nói rồi…”

Triệu Phó bật cười, như thể đang nói chuyện phiếm.

Nhưng qua lớp kính mỏng, ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình.

“Chú đã già rồi, chú út à.”

Dứt lời, anh ta buông tay.

Triệu Lẫm mất đà, ngã nhào xuống đất.

Thư ký phản ứng kịp, vội chạy đến đỡ hắn dậy, dìu hắn ngồi lên ghế.

Trong suốt cuộc họp cổ đông hôm đó, Triệu Lẫm như mất hồn, ngồi đờ đẫn trên ghế, không nói một lời.

Bề ngoài, lão gia nhà họ Triệu là người luôn coi trọng công bằng.

Triệu Lẫm là con riêng của ông ta, nhưng vì sinh muộn, ông ta dành cho hắn 15% cổ phần – bằng với phần mà bố mẹ Triệu Phó nhận được.

Còn Triệu Phó, với thân phận cháu trai, chỉ có 5% cổ phần trong tay.

Đọc fu// tại. paGe@ ” Nguyệt hoa các”

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

5% của Triệu Phó.

Cộng thêm 30% từ bố mẹ anh.

10% từ Tống Nhiễm.

Và 5% mà Triệu Lẫm từng thế chấp cho tôi.

Vừa đúng, 50%.

Vậy là, khi cuộc họp cổ đông kết thúc, trận chiến quyền lực nội bộ nhà họ Triệu cũng chính thức hạ màn.

Lần này, Triệu Lẫm đã thua.

11

Nếu nhà họ Triệu đã kết thúc ván cờ, thì nhà họ Tống… mới chỉ bắt đầu.

Bố Tống khi biết tôi và Tống Nhiễm hợp tác để hãm hại Triệu Lẫm, ban đầu là sững sờ, sau đó là phẫn nộ tột cùng.

“Hai đứa chúng mày rốt cuộc muốn làm cái gì?!”

Ông ta triệu tập tôi và Tống Nhiễm về nhà họ Tống, đứng trước mặt chúng tôi, điên cuồng đập phá đồ đạc.

Tống Nhiễm sợ hãi, trốn sau lưng tôi.

Nhưng với tôi, cảnh tượng này chẳng có gì lạ.

Bản chất của bố Tống và Triệu Lẫm giống nhau—

Kiêu ngạo, độc đoán, lại có tâm lý cực kỳ bất ổn.

Cuối cùng, khi đã đập phá đến mệt, ông ta thở hổn hển, nhìn về phía Tống Nhiễm.

Ánh mắt không còn giống như đang nhìn con gái ruột của mình, mà như đang nhìn kẻ thù.

“Trước đây vì thấy mày đơn thuần, ngoan ngoãn, cái gì cũng không hiểu, tao mới đón mày về để thay thế Tống Ngữ.”

“Nhưng mày là cái thá gì mà dám chống đối tao như nó?!”

“Nghe lời tao, ngoan ngoãn gả vào nhà họ Triệu không tốt hơn à?”

“Đúng là không có đứa nào ra hồn!”

“Toàn là đồ vô dụng, y như con tiện nhân dì của mày!”

Lời vừa dứt, sắc mặt tôi ngay lập tức lạnh đi.

Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng, cánh cửa thư phòng bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ.

Tiếp đó, một bóng dáng quen thuộc, nhưng xa lạ, chậm rãi bước vào.

“Ồ?”

Người phụ nữ mặc vest thanh lịch, bước về phía tôi, cười nhẹ.

“Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, anh trai vẫn còn nhớ đến tôi nhỉ?”

Chính là người lẽ ra phải ở nước ngoài—

Dì tôi, Tống Vận.

Bố Tống không ngờ bà sẽ đột nhiên quay về, trợn mắt đầy kinh ngạc.

“Cô… Cô trở về làm gì?!”

Tống Nhiễm tò mò ló đầu ra từ sau lưng tôi, quan sát người vừa đến.

“Đây là dì ruột của chúng ta sao? Trời ơi, đại mỹ nhân luôn!”

“Thảo nào em xinh thế này, hóa ra là do di truyền cách một thế hệ à?”

Nghe vậy, nụ cười của Tống Vận càng sâu.

“Cháu là Nhiễm Nhiễm đúng không?”

“Miệng ngọt lắm, tí nữa dì cho cháu tiền tiêu vặt nhé.”

“Thật á?!”

Tiền tiêu vặt của hào môn hiển nhiên không phải con số nhỏ, Tống Nhiễm lập tức cười rạng rỡ.

Sau đó, Tống Vận quay sang nhìn tôi.

“Đương nhiên, Tiểu Ngữ cũng có phần.”

Ánh mắt dịu dàng của bà khiến tôi bỗng nhiên có chút muốn khóc.

“Con đã vất vả rồi.”

Tôi khẽ lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Cuối cùng, bà quay sang nhìn bố Tống, nhẹ giọng nói.

“Anh à, em thấy Nhiễm Nhiễm nói đúng đấy.”

“Có lẽ đúng là di truyền cách một thế hệ thật, hai cô cháu gái này của em, đều rất giống em mà.”

Lúc này, sắc mặt bố Tống đã khó coi đến cực điểm.

Có lẽ, cuối cùng ông ta cũng nhận ra một điều.

Không lâu trước đó, ông ta vừa tự tay giao 20% cổ phần của mình cho Tống Nhiễm.

Mà trong tay Tống Vận, vẫn còn 30% cổ phần.

Tất cả những điều này…

Tôi đã sắp đặt ngay từ đầu.

Bố Tống và Triệu Lẫm đều giống nhau—

Luôn tự cho mình là kẻ chiến thắng.

Luôn tưởng rằng có thể dễ dàng kiểm soát một “con ngốc bạch ngọt” như Tống Nhiễm.

Vậy nên, tôi thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng điểm này để giúp Tống Nhiễm nắm trọn cả hai bên.

20% cổ phần là con số tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Năm đó, bố Tống nhờ lợi thế giới tính mà giành được vị trí người thừa kế.

Dì tôi cuối cùng chỉ giữ được 30% cổ phần trước khi bị điều ra nước ngoài để mở rộng thị trường.

Tôi đoán chắc tâm lý của bố Tống—

Ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện mình có ít cổ phần hơn dì.

Với 50% cổ phần trong tay, việc giao cho Tống Nhiễm 20% đã là giới hạn của ông ta.

Nhưng ông ta vạn lần không ngờ rằng, tôi và Tống Nhiễm lại bắt tay nhau.

Trong mắt ông ta, cũng như Triệu Lẫm và những kẻ khác, tôi – kẻ giả mạo, và Tống Nhiễm – con gái ruột của ông ta, lẽ ra phải tranh đấu đến một mất một còn.