Không biết Ngô Vận đã nói gì mà bà ngoại mê mẩn anh ta đến vậy.

Bà đối với anh ta là trăm phần trăm ưng ý.

“Có gì đâu mà mê mẩn,” Ngô Vận bước đi bên cạnh tôi, hơi cúi người, cười khẽ nói, “Tôi chỉ kể cho bà nghe vài bí mật nhỏ của bà tôi thôi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.

Thấy dáng vẻ có phần đắc ý của anh ta, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.

Anh ta nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Cô cười lên trông đẹp hơn, bình thường đừng lúc nào cũng trưng bộ mặt như người ta nợ tiền cô vậy.”

Tôi sững sờ.

“Linda, cô cười trông như thế nào?”

Tống Tri Lễ ngồi trên băng ghế bên hồ, nghiêng đầu hỏi tôi.

Tôi ôm bụng cười đến đau, lau nước mắt ở khóe mắt, đắc ý nói: “Đẹp lắm, mê hoặc cả vạn chàng trai.”

“Vậy khi tôi khỏi bệnh, cô cười cho tôi xem nhé.”

“Sao phải cho anh xem, anh cũng muốn bị tôi mê hoặc à?”

“Để xem cô có bản lĩnh đó không.”

Một làn gió nhẹ thổi qua, hất tung lọn tóc trước trán anh.

Nụ cười nơi khóe môi anh mang theo vài phần khí chất thiếu niên hiếm có.

Tôi bừng tỉnh, mở to mắt.

Xung quanh tối đen.

Lại mơ rồi.

Không biết tôi nhìn chằm chằm trần nhà bao lâu, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Giọng bà ngoại vọng vào: “Niệm Niệm, hôm nay là ngày đầu đi làm, cháu đừng để muộn đấy.”

Đúng vậy.

Cuối cùng tôi vẫn đồng ý đi làm ở công ty của Ngô Vận.

Một là để bà ngoại bớt lo lắng cho tôi, hai là công việc nhiếp ảnh gia quảng cáo này đúng với chuyên môn của tôi.

Ngô Vận cũng đã đưa tôi đi tham quan công ty.

Quả thật là một công việc tốt.

Chỉ là tôi không ngờ, công việc đầu tiên tôi nhận.

Lại là quảng cáo của tập đoàn Việt Thiên.

Ban đầu chỉ là đi theo mọi người, dự họp, nghe kế hoạch của người khác.

Một tuần sau, trưởng nhóm đề xuất đến tập đoàn Việt Thiên để thảo luận một số chi tiết.

“Tô Niệm, cô cũng đi cùng chúng tôi,” trong cuộc họp, trưởng nhóm cười, gọi tên tôi.

Tập đoàn Việt Thiên…

Tôi đứng dậy, vừa định mở miệng từ chối.

Trưởng nhóm tiếp tục: “Đây là cơ hội học hỏi rất tốt, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.”

Lời từ chối của tôi đành nuốt lại.

Tống Tri Lễ là tổng giám đốc tập đoàn Việt Thiên, ngày nào cũng bận rộn.

Không phải tôi muốn gặp là có thể gặp.

Hơn nữa, anh ấy vốn không quen biết tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không từ chối nữa.

Hôm chúng tôi đến tập đoàn Việt Thiên là một ngày âm u, giống như tâm trạng của tôi.

Tôi đi theo mọi người, họp cả buổi sáng.

Quả nhiên không gặp Tống Tri Lễ.

Cho đến khi rời đi, thang máy vừa mở ra, tôi đã thấy người đàn ông bên trong.

Trợ lý bên cạnh anh dường như đang báo cáo công việc, thấy chúng tôi thì ngừng nói.

Người phụ nữ nhấn thang máy cho chúng tôi vội cúi đầu: “Tổng giám đốc Tống, xin lỗi, chúng tôi sẽ đi chuyến sau.”

Tống Tri Lễ đeo một cặp kính không viền, ánh mắt xuyên qua tròng kính lướt qua nhóm chúng tôi, rồi nghiêng người sang bên: “Không sao, vào đi.”

Thang máy vốn còn rộng rãi bỗng chốc chật chội.

“Tổng giám đốc Tống, đây là người của công ty quảng cáo Viễn Hoa,” người phụ nữ phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

Tống Tri Lễ nhìn trưởng nhóm, nở một nụ cười lịch thiệp: “Vất vả rồi.”

Từ đầu đến cuối.

Anh không hề nhìn tôi lấy một lần.

Tôi đang nghĩ gì chứ.

Anh vốn không quen biết tôi.

4

Ngày nhận lương đầu tiên, tôi hẹn Ngô Vận.

Nếu không có anh ta, tôi đã không hòa nhập tốt với mọi người ở công ty như vậy.

“Đều là công lao của cô thôi,” Ngô Vận chạm cốc với tôi, “Mọi người đều nói cô ngọt ngào, tính tình tốt, làm việc chu đáo lại ham học hỏi, chẳng liên quan gì đến tôi. Thời buổi này ai còn coi trọng quan hệ chứ.”

Anh ta là một người thú vị.

Trong bữa ăn, chúng tôi nói rất nhiều chuyện.

Anh ta cũng không né tránh việc nhắc đến cô bạn gái cũ đã hắt nước chúng tôi.

“Haizz, cũng tại tôi không tốt. Chúng tôi chia tay nửa năm rồi, nhưng tôi vẫn coi cô ấy là bạn, khiến cô ấy hiểu lầm,” nói rồi anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, “Còn cô thì sao? Bà ngoại cô nói cô chưa từng yêu, thật hay giả?”

Tay tôi đang cầm đũa khựng lại.

“Thật,” tôi cong khóe môi, cố tỏ ra thoải mái.

Tôi và Tống Tri Lễ.

Chẳng là gì cả.

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi,” Tống Tri Lễ nắm tay tôi, đặt vào khuỷu tay anh, giới thiệu với người phục vụ ở cửa hội trường.

Người phục vụ mỉm cười mời chúng tôi vào.

Đi được một đoạn, tôi ngoảnh đầu nhìn lại, mới khẽ nói với Tống Tri Lễ: “Thật ra anh có thể nói tôi là trợ lý sinh hoạt của anh.”

Chứ không phải vị hôn thê.

Anh nghiêng đầu: “Xin lỗi, chỉ là danh phận này có thể khiến cô được tôn trọng hơn ở đây.”

Quả thật là điều anh sẽ cân nhắc.

Chỉ là từ này khiến lòng tôi rối bời.

Như có một ngọn lửa ném vào, khiến mặt tôi cũng nóng bừng.

“Cô để ý lắm à?” Tống Tri Lễ lại hỏi tôi.

Tôi nhất thời luống cuống, khẽ siết chặt tay áo sơ mi của anh.

Cứng miệng nói: “Đương nhiên rồi, tôi chưa từng yêu bao giờ. Tự nhiên thành vị hôn thê của anh, tôi thiệt thòi lắm đấy.”

Tống Tri Lễ bật cười.

Đây là ngày thứ ba mươi lăm kể từ khi chúng tôi quen nhau.

So với lúc mới gặp, anh đã cười nhiều hơn rất nhiều.

“Tôi cũng vậy,” anh kéo tôi tiếp tục bước đi.

Tôi không nghe rõ: “Hả?”

“Tôi cũng chưa từng yêu,” giọng anh rất khẽ, mang theo ý cười.

Như một chiếc lông vũ rơi xuống đầu tim tôi.

Ngứa ngáy mà dễ chịu.

“Hay là chúng ta thử yêu xem?” Câu nói đùa này trượt đến bên miệng, nhưng lại bị tôi nuốt xuống.

Nhưng tôi không biết.

Có những lời, nếu ban đầu không nói ra, sẽ mãi mãi không thể nói.

“Thật là hiếm có,” Ngô Vận uống một ngụm rượu, nhìn tôi với vẻ trêu chọc.

Tôi cười: “Có gì hiếm, người cả đời không yêu cũng đầy ra đấy.”

Anh ta bị tôi làm cho nghẹn, nhưng lại bật cười.

Sau đó, chúng tôi lại nói thêm vài chuyện linh tinh.

Vốn dĩ anh ta đòi đưa tôi về, nhưng vừa đứng dậy, anh ta đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý.

Nhìn anh ta rời đi, tôi định đi bộ về nhà.

Chưa đi được bao lâu, trời bắt đầu mưa.

Tôi đành quay lại đứng ở cửa nhà hàng.

Đứng vẫy tay hồi lâu mà không bắt được taxi.

Tôi lấy điện thoại ra, vụng về mở ứng dụng gọi xe mà em họ đã tải cho.

Vừa nhập xong thông tin cá nhân, một chiếc xe sedan đen từ từ dừng trước mặt tôi.

Cửa sổ phía sau hạ xuống.

Qua màn mưa, tôi thấy người đàn ông bên trong mặc áo sơ mi trắng tinh, cà vạt trên cổ bị kéo lỏng, hơi lộn xộn.

Là Tống Tri Lễ.

Anh nghiêng đầu.

“Cô Tô,” giọng anh nhẹ nhàng, lịch thiệp mà xa cách, “Cần tôi đưa cô một đoạn không?”

Tôi ngồi trong xe.

Cực kỳ lúng túng.

Cách âm của chiếc xe này rất tốt.

Cửa sổ đóng lại, tách biệt với tiếng mưa bên ngoài, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở đan xen của chúng tôi.

Tôi đặt tay chân ngay ngắn, cúi mắt nhìn mũi giày ướt của mình.

“Cảm… cảm ơn anh,” giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.

“Không có gì.”

Tôi liếc nhìn Tống Tri Lễ bằng khóe mắt.

Anh đang xem tablet, ánh sáng trắng chiếu lên mặt anh, trông anh đặc biệt tập trung.

Không biết mắt anh thế nào rồi.

Xem tablet trong xe có làm hại mắt không.

Nghĩ đến những điều này, tôi quên mất hoàn cảnh của mình, đưa tay bật đèn đọc sách trong xe.

Không gian nhỏ bé bỗng sáng lên.

Tống Tri Lễ sững sờ, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Trong xe tối thế này, xem đồ điện tử không tốt cho mắt,” tôi buột miệng, rồi vội bổ sung, “Hôm đó tôi thấy anh đeo kính, chắc là thị lực không tốt lắm.”

Anh khẽ gật đầu, thật sự nghe lời cất tablet đi.

Trong xe lại yên tĩnh.

Một lúc sau, anh phá vỡ sự im lặng: “Nghe nói cô Tô từ nước ngoài về?”

Tay tôi đặt trên đầu gối siết chặt.

“Vâng, từ Los Angeles về,” tôi giữ bình tĩnh.

Sau khi mẹ mất, tôi đã đến Los Angeles.

Anh lại nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ cong, giọng điệu thoải mái: “Los Angeles tôi ít đến, nhưng Berlin của Đức, tôi đã ở đó khá lâu.”

Tôi nhếch môi, nói dối: “Berlin tôi chưa đến, có cơ hội sẽ đi xem.”

“Cũng không phải nơi đáng đến,” anh cười khẽ.

Xe dừng lại vào lúc này.

Một người phụ nữ có gương mặt quen thuộc mở cửa phía tôi.

Người phụ nữ thấy tôi thì hơi ngạc nhiên.

Tống Tri Lễ có chút áy náy nói với cô ta: “Cô Tô là người của công ty hợp tác, vừa tiện đường nên đưa cô ấy một đoạn.”

Rồi quay sang tôi: “Cô Tô, đây là vị hôn thê của tôi.”

Ý rất rõ ràng.

Bảo tôi đứng dậy nhường chỗ.

5

“Cô Tô, tôi cần đưa vị hôn thê của tôi về nhà trước.”

Tống Tri Lễ ngồi trong xe, nhìn tôi với vẻ áy náy: “Đoạn đường tiếp theo e là không tiện đường nữa.”

Tôi đã bị mời xuống xe rồi.

Anh ta nói những lời này thì có ích gì.

“Không sao, cảm ơn tổng giám đốc Tống.” Tôi gượng cười, vẫy tay với anh, “Chào hai người.”

Anh nhìn tôi, không nói gì thêm.

Cửa sổ sau xe từ từ kéo lên, cho đến khi tôi không còn thấy gương mặt anh, tôi mới thu lại nụ cười.