Đúng lúc đó, Ngô Uyển Chi xuất hiện, tươi cười nắm lấy cổ tay đang giơ lên của Lâm Thiển Vi.
“Hai chị em lén lút nói chuyện gì thế? Xe đang đợi ngoài cửa rồi.”
Tôi nhướng mày, muốn xem bà ta lại định giở trò gì.
Thấy tôi không trả lời, Ngô Uyển Chi lại làm bộ thân thiết nói:
“Ninh Ninh à, phòng trên lầu đã bảo dì Vương dọn dẹp xong rồi, con về xem có cần mua thêm gì không, ngày mai mẹ đưa con đi mua sắm nhé.”
Tốc độ đổi mặt này, đúng là diễn viên hí khúc Tứ Xuyên cũng phải bái phục.
“Không cần đâu, bà Ngô, hôm nay tôi không về nhà họ Lâm.”
“À? Ồ…” Sắc mặt bà ta hơi đổi, sau đó lại gượng cười:
“Mấy ngày rồi con chưa về nhà họ Tống, cũng nên ở bên họ một chút. Sau này hai nhà vẫn nên qua lại nhiều, hôm khác mẹ với ba con sẽ đích thân đến nhà cảm ơn.”
Tôi giữ nụ cười xã giao, tiễn hai mẹ con họ khoác tay nhau rời đi, ánh mắt tôi cũng dần sâu thêm vài phần.
“Tiểu hồ ly lại đang toan tính chuyện xấu gì thế?”
Giọng Tống Nghiễm Tu vang lên từ phía sau.
8.
“Anh…”
Tôi xoay người lại, có chút ngượng ngùng.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi, Tống Nghiễm Tu xoa nhẹ mái tóc tôi.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ…” Tôi cụp mắt xuống.
“Để tiếp cận nhà họ Tống, bọn họ có thể ép con gái ruột phải làm đến mức nào?”
“Bọn họ đối xử không tốt với em sao?”
“Hừ.” Tôi cười tự giễu.
“Vốn dĩ chẳng có chút tình cảm nào, nói tốt hay không cũng khó.”
Anh ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
“Vậy cái này là gì?”
Chết rồi, nãy rửa tay tiện nên tôi kéo tay áo lên, vết thương trên cánh tay lộ hết ra.
“Không có gì đâu…”
Tôi vội vàng muốn rút tay về.
Nhưng anh ấy nhanh hơn, chỉ vài động tác đã kéo tay áo tôi lên hoàn toàn.
Ngón tay anh khẽ run, giọng cũng mang theo chút nghẹn ngào.
“Còn chỗ nào bị thương nữa?”
“Không đau nữa rồi…” Tôi nhỏ giọng chống chế.
“Anh hỏi còn chỗ nào nữa!”
Giọng anh bỗng cao lên, mang theo nghẹn ngào rõ rệt.
Tôi theo phản xạ lùi lại nửa bước, nào ngờ anh trực tiếp ngồi thụp xuống, có ý định vén váy tôi lên để kiểm tra.
“Anh!”
Tôi vội vàng giữ chặt váy.
“Nam nữ… nam nữ khác biệt mà…”
“Ai làm?”
Anh đột ngột đứng bật dậy, khí áp quanh người hạ thấp, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ.
“Rốt cuộc là ai?”
“Là… là Ngô Uyển Chi…” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
“Chính là… người được gọi là mẹ ruột của em…”
Anh nắm chặt cổ tay tôi, lôi tôi thẳng về phía sâu trong sân vườn.
Tôi còn tưởng anh chuẩn bị mắng tôi một trận té tát.
Kết quả, anh lại xoay người ôm chặt tôi vào lòng, ôm đến mức tôi suýt nghẹt thở.
“Anh…”
Trời ạ! Dù có giận cũng không cần giết người chứ?
“Ninh Ninh, xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
??
Đợi đến khi tôi sắp nghẹt thở, anh mới buông ra.
Rồi hai tay nâng mặt tôi lên, ánh mắt nghiêm túc đến gần như thành kính.
“Xin lỗi, thực ra anh…”
“Ê! Hai người trốn ở đây làm gì thế?”
Giọng Tống Nghiễm An vang lên từ xa, phá tan bầu không khí quái dị này.
Chẳng mấy chốc anh ấy đã đứng trước mặt chúng tôi.
“Hai người…” ánh mắt anh ấy đảo qua lại giữa tôi và Tống Nghiễm Tu.
Tôi bỗng dưng có cảm giác chột dạ như bị bắt tại trận.
“Có phải đang nói xấu sau lưng tôi không?”
Nhị ca đúng là nhị ca, cho anh ấy một tràng pháo tay.
Tôi nhìn anh ấy mà cạn lời.
Chỉ thấy anh ấy bỗng ghé sát tôi, nghiêm túc nói:
“Ninh Ninh, anh vừa suy nghĩ nghiêm túc suốt 15 phút, quyết định một việc hệ trọng.”
?
“Anh muốn cưới em làm vợ!”
9.
Mười lăm phút?
Đúng là quá qua loa!
Tôi đang nghĩ xem làm sao từ chối khéo để không tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.
Tống Nghiễm Tu đã nhanh tay kéo tôi ra sau lưng.
“Không được!”
Anh ấy mở lời trước.
“Tại sao?”
Tống Nghiễm An ngơ ngác nhìn anh, sau đó như bừng tỉnh.
“Ồ ~ anh là muốn giành cổ phần của ba mẹ phải không?
Cũng đúng, từ nhỏ anh đã mơ làm phiên bản thứ hai của ba mà.
Thế này đi, Ninh Ninh cho em, cổ phần cho anh, mỗi người một món.”
Anh ấy thản nhiên phẩy tay.
“Dù sao quỹ tín thác ba mẹ lập cho em cũng đủ để em ăn chơi cả đời rồi, em không có hứng thú quản lý công ty đâu.”
Tống Nghiễm Tu liếc anh ấy bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Ninh Ninh và cổ phần, anh đều muốn.”
Quá kiêu ngạo!
“Anh!”
Tống Nghiễm An đã tức đến mức suýt vung nắm đấm.
“Tống Nghiễm Tu! Lần này anh đừng có giành với em! Từ nhỏ đến lớn em nhường anh bao nhiêu lần rồi?”
Tôi ngơ ngác:
Tống Nghiễm An từng nhường Tống Nghiễm Tu?
“Đừng tự tâng bốc mình.”
Tống Nghiễm Tu khẽ cười khẩy.
“Rõ ràng là cậu ngu nên không lấy được, còn bày đặt nói là nhường tôi? Tóm lại, chuyện này không thương lượng!”
Thấy Tống Nghiễm An sắp lăn ra ăn vạ đến nơi, tôi vội lên tiếng:
“Khoan đã, hai người có phải quên hỏi ý kiến của tôi không?”
Tống Nghiễm An lập tức khoác tay tôi.
“Đúng, Ninh Ninh, em nói đi, em chọn ai? Từ nhỏ tới giờ, quan hệ giữa hai ta là tốt nhất mà!!”
Còn Tống Nghiễm Tu thì nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Tôi… không chọn ai hết!”
“Không được!”
“Tại sao?”
10.
Phòng khách tầng chính của biệt thự nhà họ Tống.
Ba già đang biểu diễn nghệ thuật pha trà cho cô Thẩm xem.
“Ba, mẹ.”
Khi ba người chúng tôi cùng bước vào, cô Thẩm cười tít mắt không ngậm được miệng.
“Ninh Ninh, mau lại đây, nếm thử tay nghề của ba con nào.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô Thẩm, khẽ nhấp một ngụm trà thanh.
Vẻ mặt cô Thẩm thay đổi mấy lượt.
Đầu tiên là nhìn chằm chằm Tống Nghiễm Tu vài giây, nhíu mày lắc đầu.
Sau đó nhìn sang Tống Nghiễm An, lại thở dài thất vọng.
“Em mà thở dài nữa là thêm mấy nếp nhăn đấy.” Ba già trêu chọc.
“Nói vớ vẩn!”
Cô Thẩm trừng mắt một cái, ba già lập tức im bặt.
“Hồi trước còn thấy hai thằng con nhà mình cũng tạm ổn.”
Cô chống cằm, mặt đầy chán ghét.
“Nhưng giờ đứng trên góc độ mẹ vợ mà nhìn, sao càng nhìn càng thấy không vừa mắt thế nhỉ?”
Cô bắt đầu đếm ngón tay mà liệt kê:
“Hai đứa, tuy còn chút nhan sắc, nhưng một thì tính tình quái gở, chán ngắt, một thì suốt ngày lông bông, chẳng nghiêm túc.”
Nói rồi lại nhìn tôi đầy yêu thương:
“Vẫn là Ninh Ninh nhà ta giỏi nhất, vừa thông minh vừa xinh đẹp, nhảy lớp hai lần, giờ năm ba đại học đã có thể giúp ba quản lý công ty rồi.”
Cô Thẩm chưa bao giờ tiếc lời khen tôi.
“Đâu có… rõ ràng anh cả với anh hai còn giỏi hơn…”
Một người đang khai thác thị trường nước ngoài cho Tống thị, một người chưa tốt nghiệp đại học đã tự mở công ty game.
Còn tôi, dựa vào quan hệ mà làm trong công ty nhà, vậy mà còn được tâng bốc.
“Tóm lại, hai đứa nó không xứng với con!” Cô Thẩm kết luận chắc nịch.
“Mẹ à~ sao mẹ lại nói con trai mình vậy?” Tống Nghiễm An làm bộ nũng nịu.
Còn Tống Nghiễm Tu thì vẫn bình thản uống trà, như đã quen với cảnh này.
“Thôi nói ít đi, không tụi nó lại buồn.” Ba già khuyên.
“Em nói sai à?” Cô Thẩm không chịu.
“Anh thử ra ngoài hỏi xem, bỏ qua nhà họ Tống, nhà nào chịu gả con gái cho bọn nó?”
Tôi cười gượng mím môi.
“Thế nên, Ninh Ninh à,” cô Thẩm bỗng đổi giọng, nắm chặt tay tôi đầy nhiệt tình:
“Hay là con chịu thiệt một chút, chọn đại một đứa cho xong? Đỡ để hai thằng kia ế chỏng chơ, nhà họ Tống tuyệt hậu.”
11.
Dưới sự mềm mỏng lẫn cứng rắn của cô Thẩm và ba già,
cuối cùng tôi cũng nhượng bộ, đồng ý cho Tống Nghiễm Tu và Tống Nghiễm An một “cơ hội cạnh tranh công bằng”.
Rõ ràng tuần trước họ còn là anh trai tôi,
giờ đột nhiên biến thành “ứng cử viên vị hôn phu”.
Kịch bản này đúng là làm CPU não tôi muốn cháy luôn rồi.
Nhưng kế hoạch hẹn hò luân phiên còn chưa kịp triển khai,
nhà họ Lâm đã chủ động đến cửa.
Cô Thẩm bảo tôi lên phòng nghỉ, để cô và ba già ra tiếp.
Đang chán chường thì Tống Nghiễm An ôm ipad bước vào.
“Có muốn xem truyền hình trực tiếp không?”
Màn hình chiếu thẳng ra phòng khách.
Lâm Minh Viễn, Ngô Uyển Chi và Lâm Thiển Vi ngồi có phần căng thẳng.
Đi cảm ơn mà còn cố ý mang theo Lâm Thiển Vi?
Bên cạnh chất đống quà cáp: tổ yến, rượu Mao Đài, trang sức…
Nhưng rõ ràng cô Thẩm chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Cô Thẩm cười xã giao: “Đến chơi là tốt rồi, khách sáo vậy làm gì.”
Rồi quay sang nói với dì giúp việc:
“Dì Vương, mang cây ngọc như ý của tôi ra, coi như cảm ơn họ đã sinh ra Ninh Ninh.”
Cây ngọc như ý đó đủ để họ mua mấy xe quà rồi.
“Không không không, phải là chúng tôi cảm ơn tổng giám đốc Tống và phu nhân đã nuôi dạy con gái chúng tôi.” Lâm Minh Viễn vội vàng tiếp lời.
Ngô Uyển Chi cũng ghé tới:
“Sau này đều là người một nhà, khách sáo vậy xa cách quá.”
“Người một nhà?” Ba già trầm mặt.
“V-vâng…” Ngô Uyển Chi bị dọa sững.
“Nếu Chiêu Ninh gả vào nhà họ Tống, thì chúng ta chẳng phải…”
“Ngừng.”