Cô Thẩm trực tiếp cắt lời.

“Có cưới được Ninh Ninh hay không còn phải xem ý con bé. Hai thằng ngốc nhà tôi giờ còn đang xếp hàng kia kìa.”

Lâm Minh Viễn vội phụ họa:
“Chuyện hôn nhân phải do cha mẹ định đoạt, mai mối se duyên. Chiêu Ninh được nuôi lớn ở nhà họ Tống, giờ lại là ứng cử viên con dâu, đó là phúc của con bé, sao dám kén chọn?”

“Xàm!” Ba già chửi thẳng.

“Ninh Ninh từ nhỏ là bảo bối của nhà họ Tống. Dù có hủy quan hệ nhận nuôi, thì nhà họ Tống vẫn là chỗ dựa lớn nhất của con bé. Con bé muốn gả cho ai thì nhà trai phải là phúc ba đời mới mơ tới!”

Ngô Uyển Chi vội kéo áo chồng:
“Đúng đúng đúng, Chiêu Ninh nhà ta xứng với người tốt nhất…”

Không khí hạ xuống mức đóng băng.

Lâm Thiển Vi lập tức chen vào:
“Bác trai bác gái, ba mẹ con không giỏi ăn nói…”

“Cô là ai?” Cô Thẩm nhướng mày.

“Cháu chào bác gái, cháu là Lâm Thiển Vi… con nuôi nhà họ Lâm.”

“Vừa gặp lần đầu đã gọi bác gái?” Cô Thẩm cười lạnh.
“Tôi không nhớ mình có đứa cháu gái nào như cô.”

Lâm Thiển Vi hóa đá tại chỗ, nước mắt như sắp trào ra.

Ba già lập tức đứng dậy tiễn khách:
“Quản gia, tiễn nhà họ Lâm.”

12.

Tống Nghiễm An vỗ tay cười khoái chí.

Đoạn đối thoại của ba già và cô Thẩm lại vang lên:

“Không biết quyết định của chúng ta là đúng hay sai nữa.”

“Sớm biết cha mẹ ruột con bé như thế, có chết cũng không hủy quan hệ nhận nuôi, để Ninh Ninh ở bên cạnh làm con gái cả đời còn hơn!”

“Bốp!”

Tống Nghiễm An đã tắt ipad.

“Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn! Trên đời này không có chuyện gì mà một bữa ngon không giải quyết được.”

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh ấy, tôi bật cười.

“Yên tâm đi, em với bọn họ chẳng thân thiết gì, chút quan hệ máu mủ đó không ảnh hưởng nổi tâm trạng em đâu.”

Huống hồ, có các anh là đủ rồi.

Vừa đi đến đầu cầu thang, tôi đã thấy Lâm Thiển Vi lén lút nấp ở góc hành lang.

Sao cô ta còn chưa đi?

Chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô ta bỗng “chân mềm nhũn”, ngã thẳng về phía Tống Nghiễm Tu.

“A——”

Trong chớp mắt, Tống Nghiễm Tu xoay người gọn gàng.

“Rầm!”

Lâm Thiển Vi ngã sấp mặt như chó ăn đất.

“Quản gia.”

Giọng Tống Nghiễm Tu lạnh băng vang lên.

“Hệ thống an ninh nên nâng cấp rồi, sao mà mèo chó gì cũng chui vào được vậy?”

Quản gia cúi đầu xin lỗi lia lịa.

Người dưới đất đã khóc lóc thảm thương: “Là… là lỗi của tôi… đi vệ sinh bị lạc đường…”

Bộ dạng đúng là đáng thương vô cùng.

Đáng tiếc Tống Nghiễm Tu không buồn liếc mắt, nhấc chân định rời đi.

“Thiếu gia Tống!” Cô ta không cam lòng gọi với theo.
“Chuyện của chị Chiêu Ninh… anh không muốn biết sao?”

Bước chân Tống Nghiễm Tu khựng lại: “Năm phút.”

Tôi kéo Tống Nghiễm An đi nghe lén ở gần đó.

Trong vườn hoa.

Tống Nghiễm Tu quay lưng về phía Lâm Thiển Vi.

“Vốn dĩ tôi cũng không định nói, nhưng nghĩ đến danh tiếng của nhà họ Tống và nhà họ Lâm…”

“Không muốn nói thì cô có thể đi.” Tống Nghiễm Tu cắt ngang.

“Chị Chiêu Ninh ấy, không như mọi người tưởng đâu…
Đêm hôm đó, chính mắt tôi thấy chị ấy lên xe của một gã đàn ông lạ.
Đến chiều hôm sau mới về, quần áo cũng thay hết rồi.
Sau đó mẹ tôi hỏi thế nào chị ấy cũng không chịu nói.
Tôi sợ mọi người bị chị ấy lừa…”

“Vậy nên, các người đánh chị ấy? Nhốt chị ấy dưới tầng hầm?”

Lâm Thiển Vi sững người.

“Chuyện đó… chỉ là mẹ tôi lo chị ấy lại làm chuyện không hay…”

“Xin lỗi, để cô thất vọng rồi.
Người đàn ông lạ mà cô nói, chính là tôi — Tống Nghiễm Tu.
Tối hôm đó tôi chỉ đến đón Ninh Ninh, đưa em ấy đến chỗ khác nghỉ ngơi thôi.
Con gái nhà họ Tống, trước khi kết hôn, tuyệt đối không làm mấy chuyện bẩn thỉu như cô nghĩ.”

Chân Lâm Thiển Vi nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.

“Còn cô, cô Lâm, đi nói xấu sau lưng thế này, gia giáo nhà họ Lâm cũng thật đáng khen.”

Tống Nghiễm Tu đứng cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.

“Về nói lại với cha mẹ nuôi cô, nếu còn dám động đến Chiêu Ninh, tôi sẽ cho nhà họ Lâm biến mất khỏi thành phố A.”

13.

“Nghe đủ rồi thì ra đây đi.”

Lâm Thiển Vi đã rút lui khỏi hiện trường.

Tống Nghiễm An kéo cổ tay tôi đầy đắc ý bước ra ngoài.

“Hôm nay anh cả làm tốt phết đấy, cái miệng độc của anh cuối cùng cũng dùng đúng chỗ rồi.”

Tống Nghiễm Tu làm như không nghe thấy, ánh mắt rơi thẳng lên người tôi.

“Có đói không?”

“Ơ? …Ừm.”

Đúng lúc đó bụng tôi rất phối hợp mà “ục——” một tiếng.

“Đưa em đi ăn.”

Nói xong anh ấy liền kéo tôi lại gần, mười ngón tay đan chặt, động tác tự nhiên đến mức giống như chúng tôi vốn là một đôi vậy.

“Này! Tống Nghiễm Tu anh chơi ăn gian!” Tống Nghiễm An phía sau nhảy dựng lên. “Rõ ràng là em hẹn Ninh Ninh trước!”

Tống Nghiễm Tu không thèm quay đầu, vứt một cái chìa khoá xe ra sau, chuẩn xác rơi vào tay Tống Nghiễm An.

“Chiếc bản giới hạn mà cậu thèm nửa năm nay, cho cậu mượn hai ngày.”

Tống Nghiễm An cười hớn hở cầm lấy, quả nhiên không nói gì nữa.

Bị Tống Nghiễm Tu nắm tay kéo đi về phía trước, tôi bỗng phát hiện tim mình đang đập loạn lên.
Hình như… cũng không thấy bài xích như tưởng tượng.

Trong ký ức của tôi, anh cả lúc nào cũng nghiêm túc ít lời.
Từ nhỏ đã trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa, dường như chẳng có hứng thú với mấy chuyện trẻ con.
Mọi người đều nói anh ấy giống hệt ba già.
Quả thực anh ấy cũng luôn phấn đấu theo hướng đó.

Dù từ bé đến lớn chỉ mặc đồ đen trắng xám, nhưng lúc nào cũng lén mua cho tôi mấy món quà màu hồng lấp lánh.
Bản thân suốt ngày vùi đầu vào sách vở, hợp đồng, vậy mà thỉnh thoảng lại ôm về mấy con thú bông phiên bản giới hạn cho tôi.

Trước hôm nay, trong lòng tôi anh ấy luôn là một người anh hoàn hảo.
Thậm chí còn mang theo một chút kính trọng kiểu “người lớn”.
Anh ấy nói gì tôi cũng nghe theo.

Cho đến hai năm trước anh ấy bất ngờ ra nước ngoài, mỗi năm gặp chưa được ba lần.
Nói không buồn là giả, nhưng anh có ước mơ và cuộc sống riêng của mình.

“Nghĩ gì thế, tiểu hồ ly?”

Tống Nghiễm Tu khẽ búng trán tôi.

“Đang nghĩ… lát nữa ăn gì.” Tôi lè lưỡi đáp.

“Đảm bảo em sẽ thích.”

Khi anh ấy dẫn tôi vào một quán ăn nhỏ cũ kỹ, tôi suýt rơi cả cằm.

“Anh… cũng đến mấy chỗ thế này à?”

Anh nhướng mày nhìn tôi.

“Anh cũng là người chứ bộ. Hai năm ở nước ngoài, điều anh nhớ nhất chính là mùi vị chỗ này.”

Quán tuy nhìn ngoài cũ kỹ,
nhưng lại là một quán xiên chiên nổi tiếng trên mạng, món chủ lực là thịt thăn chiên, muốn ăn phải đặt trước xếp hàng.

Hồi cấp hai, cấp ba tôi hay lén qua đây ăn sau giờ tan học.
Sau này bận quá nên cũng ít đến.

“Chà, soái ca đến rồi à?”

Bà chủ hồ hởi chào anh.

Ngồi chưa bao lâu, đĩa xiên chiên bóng loáng mỡ đã được bưng lên.
Toàn là món tôi thích.

Tôi lập tức quên sạch hình tượng, cắm đầu vào ăn, đến chuyện hàn huyên với anh cả cũng quẳng ra sau đầu.

Còn Tống Nghiễm Tu thì chống cằm ngồi đối diện, nhìn tôi ăn chằm chằm.

Đến lúc tôi ăn lưng lửng bụng, mới giật mình đỏ mặt.

“Anh… không ăn sao?”

Anh ấy tiện tay cầm một xiên thịt thăn tôi vừa cắn dở, giọng mang chút ý tứ sâu xa:
“Em cứ ăn đi, phần còn lại anh ăn sau.”

Á… câu này nghe mà… hơi ngượng đó nha~

14.

Ăn uống no say, chuẩn bị hồi phủ.

Tôi đang định xuống xe,
thì Tống Nghiễm Tu bỗng nắm chặt cổ tay tôi.

“Anh…?”

“Ninh Ninh.”
Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt nóng rực.
“Cho anh một cơ hội, được không?”

“Ơ?”

“Anh muốn làm bạn trai của em, càng muốn trở thành chồng tương lai của em.”

Tim tôi đập lỡ mất mấy nhịp.
Vội vàng lấy lời đùa che giấu sự bối rối:

“Anh à, chỉ một bữa cơm đã muốn mua chuộc em sao?”

“Anh nói nghiêm túc đấy, hôm nay chỉ mới là khởi đầu thôi.
Anh sẽ làm tất cả những gì có thể, bảo vệ em cả đời.”

Tôi nghi hoặc nhìn anh.
Tống Nghiễm Tu từ khi nào lại biết nói mấy lời ngọt ngào thế này?

“Anh… anh không phải vì cổ phần chứ?”

“Cổ phần và sự nghiệp, anh có thể tự mình phấn đấu.
So với những thứ đó, điều anh muốn hơn là… em.”

Tôi bước thấp bước cao trở về phòng.
Rồi lập tức chui tọt vào chăn.

Hai chân vô thức đạp loạn lên.

Cứu mạng!

Đến ngày hẹn hò với Tống Nghiễm An.

Từ sáng sớm anh ấy đã thần thần bí bí ra ngoài.

Tôi theo địa chỉ anh ấy gửi đến một nhà hàng đã hẹn.

Là một nhà hàng Tây trên tầng thượng, vừa khéo có thể nhìn ra sông.

Trong nhà hàng chẳng có ai, chỉ có con đường trải đầy hoa hồng dẫn đến chiếc bàn duy nhất ở giữa.

Tiếng vĩ cầm vang lên.

Tống Nghiễm An mặc vest cao cấp bước ra,
trong tay cầm một đóa hoa hồng.

Khi đến trước mặt tôi, đột nhiên biểu diễn một màn ảo thuật.

Hoa hồng biến thành một chiếc hộp nhỏ,
bên trong là một sợi dây chuyền kim cương.

“Wow——”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, vỗ tay.

“Siêu quá!”