Tống Nghiễm An có vẻ rất hài lòng.
Anh ấy búng tay một cái, từng món ăn tinh xảo lần lượt được mang lên.
“Ngon không?” Anh nhìn tôi đầy mong đợi.
“Ừm… cũng ngon lắm.”
Nhưng mà… rập khuôn quá, chẳng có gì thú vị…
“Sao trông em không vui vậy?” Tống Nghiễm An nghi hoặc.
“Anh chuẩn bị kỹ lắm mà.”
“Anh… muốn nghe thật lòng không?”
“Dĩ nhiên!”
“Những chiêu này của anh, ba già đã diễn cho em xem không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Ể?”
Từ hồi tiểu học, tôi đã hay nhận được thư tình.
Ba già lập tức cảnh giác, không biết moi đâu ra cái gọi là “Tam chiêu phòng tiểu tử thối”.
Lúc nào cũng mua hoa đẹp, đi đấu giá mua trang sức xịn tặng tôi.
Còn đặc biệt học ảo thuật với bậc thầy.
Rồi ngày nào cũng rỉ tai tôi:
“Con ngoan, mấy trò này ba đều có thể làm cho con, sau này đừng để mấy thằng nhóc bên ngoài dùng mấy thứ đó dụ dỗ, ba làm còn hay hơn tụi nó nhiều!”
Ba già chắc không ngờ, cuối cùng cái thằng nhóc đó lại là con ruột của mình.
“Ặc? Vậy… anh còn đặt cả rạp chiếu phim riêng và triển lãm nghệ thuật cho chiều nay…”
“Thôi, anh à.”
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Tống Nghiễm An, tôi đành an ủi:
“Hay là… chiều nay anh dẫn em đi chơi game đi?
15.
Quả nhiên, khi đến khu trò chơi,
cả hai chúng tôi đều thoải mái hơn hẳn.
Phải nói là, Tống Nghiễm An có thể không giỏi cái khác,
nhưng chơi game thì đúng là siêu đỉnh.
Bất kể là máy nào,
anh ấy chỉ cần chơi vài ván là có thể “gánh team” luôn.
Lúc chơi game ném bóng rổ,
anh ấy đứng sau lưng tôi,
hai tay thuận thế nắm lấy tay tôi đang chuẩn bị ném bóng.
“Anh dạy em tư thế chuẩn nhé…”
“Bộp!”
“Vào rồi!”
Tôi phấn khích vung tay, ai ngờ cùi chỏ thúc thẳng vào bụng anh ấy.
“Á——”
Anh ấy quỳ gục xuống luôn.
“Anh ơi, anh có sao không?”
“Em à, chơi kiểu đánh lén thế à?”
Tôi nhìn bóng dáng anh ấy đang lắc lư nhảy trên máy nhảy.
Phải nói thật, Tống Nghiễm An đúng là một “trai vàng” khá đẹp.
“Sao? Bị anh đẹp trai của em làm say đắm rồi à?”
Anh ấy đắc ý hất tóc.
“Anh này, em hỏi thật một câu được không?”
“Nói đi.”
“Hẹn hò với em với tư cách người yêu, anh không thấy ngượng sao?”
Tống Nghiễm An suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Cũng hơi, nhưng quen rồi thì thôi.”
“Vậy sao nhất định phải là em? Ngoài kia thiếu gì cô gái tốt.”
“Thôi đi! Trong nhà có hai cô như em với mẹ Thẩm là đủ mệt rồi, thêm cô nào nữa chắc anh mệt chết mất.”
Được rồi, nhìn là biết hơn hai chục năm rồi mà vẫn chưa thông suốt chuyện tình cảm.
Quậy cả ngày, về đến nhà tôi lăn ra ngủ luôn.
Nhưng đâu biết ở một góc nào đó, một âm mưu đang lặng lẽ lan rộng.
Đến lúc phát hiện ra, chuyện đã bùng lên suốt một đêm.
Trong video,
Ngô Uyển Chi mặt mũi tiều tụy, khóc lóc nức nở:
“Nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, đến con gái ruột cũng không cho chúng tôi gặp…”
Bà ta nghẹn ngào kể lại chuyện ôm nhầm con,
rồi tung video cảnh nhà họ Lâm xách quà tới nhà họ Tống nhưng bị bảo vệ đuổi ra,
còn có cái gọi là “bằng chứng nhà họ Tống chèn ép làm ăn của nhà họ Lâm”.
Bộ dạng thì y chang Lâm Thiển Vi.
Dù nhà họ Tống đã nhanh chóng xử lý khủng hoảng truyền thông,
nhưng trong thời đại thông tin bùng nổ này,
tin đồn luôn lan nhanh hơn sự thật.
Thuyết “mạnh là có tội” lại trỗi dậy.
Dân mạng lập tức nghiêng hẳn về phía nhà họ Lâm.
Dù nhà họ Tống có tung ra bao nhiêu bằng chứng xác thực,
cư dân mạng vẫn hô to: “Giả đấy!”, “Tư bản ức hiếp người lương thiện!”
Đến cả tài khoản mạng xã hội tôi ít dùng cũng bị “tấn công”,
toàn một màu bình luận: “Ăn cháo đá bát”, “Ham giàu chê nghèo”.
Vài đối thủ cũ của nhà họ Tống cũng tranh thủ vào đạp thêm vài phát.
Do đủ loại tin đồn bủa vây,
Tống thị buộc phải chịu kiểm tra thuế.
Giá cổ phiếu của Tống thị cũng tụt dốc không phanh.
Vậy nên, tôi lại một lần nữa bước vào cánh cổng nhà họ Lâm.
16.
“Chiêu Ninh, con về rồi à?”
Ngô Uyển Chi bước ra đón, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bà ta thân mật nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống sofa.
Lâm Minh Viễn ngồi bên cạnh đang đọc báo.
“Dì Vương đã hầm tổ yến rồi, dì đi múc cho con một chén nhé.”
“Đủ rồi, bà Ngô, có chuyện gì nói thẳng đi. Các người muốn gì mới chịu buông tha cho nhà họ Tống?”
Lâm Thiển Vi ở bên cạnh lập tức chen lời:
“Chị Chiêu Ninh, sao chị lại nói vậy? Mẹ làm vậy cũng vì muốn chị về nhà thôi mà.”
Ngô Uyển Chi cũng phối hợp đỏ hoe mắt:
“Nhà họ Tống… thật sự là ỷ thế hiếp người quá…”
“Nếu một tuần bị nhốt dưới tầng hầm và mấy cái gọi là ‘gia pháp’ có thể sánh với 18 năm ân dưỡng dục, vậy các người cứ diễn tiếp đi.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Nước mắt của Ngô Uyển Chi lập tức khô queo.
Lâm Minh Viễn “rầm” một tiếng ném tờ báo xuống:
“Vô lễ! Đây là thái độ con nói chuyện với cha mẹ sao?”
“Cha mẹ?” Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào họ.
“Cha mẹ tôi chỉ gọi tôi là ‘bảo bối ngoan’, không bao giờ nghe người ngoài nói vài câu rồi mắng tôi là ‘đồ tiện nhân’, càng không bao giờ coi tôi như món hàng để trao đổi!”
Thấy tôi cứng rắn như vậy, rõ ràng họ cũng mất hết kiên nhẫn.
“Nhà họ Tống dạy con cái thế này à? Không biết tôn trọng trưởng bối?”
“Nhà họ Tống chỉ dạy tôi tôn trọng những người xứng đáng được tôn trọng.
Vậy nên, khi tôi vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với các người, mong các người đưa ra điều kiện đi — làm sao các người mới chịu buông tha cho nhà họ Tống?”
Ngô Uyển Chi lập tức nôn nóng mở miệng:
“Chiêu Ninh, chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho con mà.
Con không còn là con gái nhà họ Tống nữa, về nhà họ Lâm nhận tổ quy tông là chuyện đương nhiên.
Tình máu mủ mới là thật lòng vì con.
Mấy lời ngon ngọt bên ngoài sao sánh được với chúng ta đây?
Vả lại con còn nhỏ, chỗ cổ phần đó giao cho cha mẹ giữ giùm con.
Sau này khi con lấy chồng, chúng ta sẽ chuyển lại cho con.
Nhà họ Tống bên đó, con cũng nên khuyên một chút, nhà họ Lâm và nhà họ Tống xưa nay hợp tác cũng không tệ…”
Nhìn bà ta cứ thao thao bất tuyệt như vậy,
trong lòng tôi càng thêm lạnh lẽo.
Hừ, tham vọng cũng lớn thật.
Hóa ra họ không chỉ định lợi dụng tôi để tiếp cận nhà họ Tống,
mà là muốn trực tiếp chiếm đoạt cổ phần của tôi ở nhà họ Tống — trắng trợn mà tay không bắt sói.
Lúc ra về, tôi chỉ để lại một câu: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Không thèm quay đầu mà rời khỏi cái nơi khiến người ta buồn nôn này.
Bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm,
một chiếc xe hơi màu đen dừng ở gần đó đột ngột lọt vào tầm mắt.
Là xe của Tống Nghiễm Tu.
Anh đang tựa bên cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập lòe trong gió.
“Ninh Ninh.”
Anh dụi tắt thuốc, bước về phía tôi.
Tôi bỗng nhiên không kìm nổi nữa,
loạng choạng lao vào lòng anh, trán đập mạnh vào lồng ngực anh.
Năm tôi mười sáu tuổi bị gãy chân,
chính anh cũng đã lặng lẽ cõng tôi leo hết ba tầng lầu như thế này.
“Anh…”
Nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của anh.
Anh không hỏi gì cả,
chỉ siết chặt cánh tay ôm lấy lưng tôi,
bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên gáy tôi.
“Ngoan, xong rồi.”
17.
Cảm xúc tiêu cực vẫn còn lởn vởn trong lòng,
Tống Nghiễm Tu bỗng nhiên đưa tôi tới bên một vách đá.
“Anh… đây là?”
“Nhảy bungee.”
Anh ấy một tay đút túi, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì.
“Sống hai mươi tư năm rồi, cũng nên làm chút chuyện điên rồ chứ.”
“Anh… có phải biết gì rồi không?”
Tôi bỗng chột dạ.
Cảm giác như mấy bí mật nhỏ của mình đã bị anh ấy nhìn thấu rồi.
“Tiểu hồ ly, có chuyện gì em giấu được anh sao?”
Thế nhưng khi bước đến mép bục nhảy,
người ban nãy còn đang kiểm soát tất cả như Tống Nghiễm Tu,
sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ấy bám chặt vào lan can bảo hộ, khớp ngón tay trắng bệch, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
“Ninh… Ninh Ninh, em… em đợi chút đã…”
Tôi nhịn cười, ghé sát khuôn mặt tái nhợt của anh ấy:
“Anh… anh không phải là… sợ độ cao chứ?”
“Nói bậy gì đấy!”
Miệng anh ấy cứng, nhưng cơ thể lại rất thành thật, không ngừng lùi về sau.
“Anh chỉ… đang kiểm tra xem thiết bị an toàn ở đây có đạt tiêu chuẩn không thôi…”
Khi nhân viên đến giúp chúng tôi đeo dây an toàn,
anh ấy cứng ngắc như một khúc gỗ.
“Hay thôi đi? Để em tự nhảy?”
“Không được, anh đã nói sẽ nhảy cùng em mà.”
Khi được yêu cầu ôm tôi,
cơ bắp cánh tay anh ấy căng cứng đến mức làm tôi suýt nghẹt thở.
“Ba, hai—”
Trong lúc đếm ngược, anh ấy bỗng thì thầm bên tai tôi, hơi thở nóng rực nhưng run rẩy:
“Xin lỗi em.”
“Gì cơ?”
“Một!”
Cảm giác mất trọng lực bất chợt ập đến.
Trong tiếng gió rít, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng.
“… không nên để em… một mình đối mặt với nhà họ Lâm… anh sẽ… mãi mãi… bảo vệ em…”