Tôi chỉ nghe thấy, mỗi khi hắn nói một câu, Tạ Tĩnh lại lặp lại từng chữ bằng giọng trầm khàn, kéo dài từng âm, đầy vẻ châm chọc, nhưng lại cực kỳ dịu dàng.

“Lương Yểu, trước đây là em theo đuổi anh. Không có sự đồng ý của anh, em không được phép chia tay.”

Tạ Tĩnh lặp lại lời bạn trai cũ xong, bật cười khẽ.

“Thì ra là bảo bối ngoan chủ động theo đuổi cậu ta à? Cậu ta có gì tốt?”

Anh siết chặt tôi trong lòng.

Trán tôi cứ mỗi lúc lại đập mạnh hơn vào lòng bàn tay anh.

Tôi cố giải thích:
“Em…”

Chết rồi, đầu óc đơ luôn rồi.

Đúng là em theo đuổi hắn trước thật.

Nhất thời không nghĩ ra được lý do gì để bào chữa.

Thấy tôi không nói nổi, Tạ Tĩnh xoay mặt tôi lại, hôn xuống.

Nụ hôn của anh lần này mãnh liệt đến mức tàn bạo.

Tôi thất thần, nhìn thấy trong mắt anh không có chút ý cười nào, nhưng khóe môi lại nhếch lên.

Anh bóp nhẹ cằm tôi, lạnh lùng cười khẽ:
“Yêu hắn ta đến vậy sao?

Bảo bối, hắn từng thấy em trong bộ dạng thế này chưa?”

9

Nhà cũ của tôi là căn hộ ba phòng một phòng khách, cách âm không tốt lắm.
Mỗi sáng mẹ tôi dậy nấu ăn, xoong nồi chảo chén va vào nhau leng keng, tôi phải trùm chăn kín mít, cuộn mình như cái kén mới ngủ tiếp được.

Từ khi dọn về biệt thự lớn, tôi quyết tâm rút kinh nghiệm, mạnh mẽ yêu cầu làm cách âm thật tốt cho phòng ngủ, để tôi có thể ngủ thẳng cẳng đến tận trưa.

Mẹ tôi nói tôi là sâu lười gì đó, nhưng vì cách âm tốt nên tôi chẳng nghe thấy mà cũng chẳng thèm quan tâm.
Chất lượng giấc ngủ ngày càng tăng.

Tôi không ngờ có một ngày hiệu quả cách âm lại được dùng vào việc thế này.

Sau khi quay lại giường, vì giường cách khá xa cửa phòng, dù tôi có khóc lớn thế nào, người ngoài cũng không nghe được bên trong có chuyện gì xảy ra.

Ngược lại, tôi cũng không biết bạn trai cũ đã đi hay chưa, tiếng hắn tôi đã không nghe thấy gì nữa rồi.

Toàn bộ thân thể tôi đều bị Tạ Tĩnh chiếm lĩnh.

Tôi không còn chút sức lực nào, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Ngón tay cũng không nhấc nổi.

Tạ Tĩnh cúi đầu hôn lên trán tôi ướt đẫm mồ hôi.

“Bảo bối ngoan, hôm nay làm rất tốt.
Nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.”

Kệ đi, mệt quá rồi.
Ngủ thôi.

Tôi nghe thấy tiếng tim đập.
Không phải của tôi.
Là của người bên cạnh.

Ừm… tim anh đập nhanh quá.
Hai người nằm quá gần nhau, nhịp tim vang vọng rõ ràng.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới mơ hồ nhận ra trên người anh có một mùi hương rất nhạt của lá cam đắng.

Vị đắng nhẹ, hơi chát.
Mang theo chút hương cây cỏ, mùi của rễ và thân cây.

Hồi học cấp ba, trong sách có một bài tản văn viết rằng:
“Chỉ có mùi hương là thứ khó diễn tả nhất.”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sẽ khiến người ta nhớ đến một góc ký ức nào đó.

Trong ngành thần kinh học, hiện tượng này còn có một thuật ngữ chuyên môn:
Hiệu ứng Proust.

10

Tạ Tĩnh là người mà bố tôi “câu” được về nhà.

Sáng sớm cuối tuần, bố tôi lái xe, trên xe chất đầy dụng cụ câu cá đắt tiền mà ông mua, vừa đi vừa nói với mẹ:
“Hôm nay anh sẽ câu được con cá to, tối mình có món cá rồi.”

Mẹ tôi nhàn nhạt đáp:
“Ừ, nhớ ghé chợ mua con bự bự mang về.”

Bố tôi: …
“Anh nói thật đấy, hôm nay chắc chắn câu được cá!”

Mẹ tôi hờ hững:
“Ừ ừ.”

Bố tôi giận dỗi lái xe đi luôn.

Bố tôi là cựu lính không quân, nhưng vì sĩ diện nên mỗi lần đi câu không được cá, cũng sẽ tạt ngang chợ mua một con về cho có.

Tôi hào hứng bảo mẹ:
“Hôm nay để con nấu nhé! Con mới học được công thức nấu canh cá trên mạng, giờ rất tự tin rồi!”

Mẹ tôi gật đầu:
“Được, chờ bố con về thì bảo ông ấy làm cá, con nấu.”

Đến chiều muộn, bố nhắn tin kêu tôi xuống nhà.
Thái độ rất bí ẩn:
“Xuống đây khuân đồ một chút.”

Tôi nghi ngờ, chẳng lẽ ông thật sự câu được cá?

Tôi xuống nhà thì thấy “thứ” mà ông bảo tôi khuân…
là một người đàn ông sống sờ sờ.

Một người đang hôn mê.

Tôi: …?

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tạ Tĩnh.

Anh trông rất thảm.
Quần áo ướt nhẹp, lấm lem bùn đất, mặt mũi cũng dính đầy bẩn.
Còn có mấy cọng rong rêu quấn quanh tay anh.

Tôi và bố hợp sức khiêng anh lên lầu.

Mẹ tôi bị dọa suýt ngất.

Tôi dọn dẹp sơ giường phòng khách rồi quăng anh lên đó.

Bố tôi hào hứng kể cho mẹ nghe về “kỳ tích” ngày hôm nay.

Tôi kéo một cái ghế nhỏ, ngồi bên giường.

Nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nhìn cũng đẹp trai phết, lấm lem vậy mà còn đẹp nữa, rửa sạch chắc còn đẹp hơn.”

Người hôn mê dĩ nhiên không trả lời tôi.

Tôi chọc chọc mặt anh, tay kia mở điện thoại tra lại công thức nấu canh cá:
“Hôm nay bố bảo mang cá về mà, tôi còn chuẩn bị cả công thức rồi đây, thế mà mang anh về là sao…

“Cá thì ăn được, còn anh thì không… hu hu hu, tôi chỉ muốn ăn canh cá thôi…”

Tôi chọc anh thêm mấy cái, đầu ngón tay dính cả bùn từ mặt anh.

Dính dính, nhơn nhớt.

Tôi đang định rụt tay lại:
“Không được, anh dơ quá, làm tôi dính bẩn luôn rồi.”

Ai ngờ tôi vừa dứt lời, người trên giường bỗng tỉnh dậy.

Anh nhíu mày, ánh mắt dời từ ngón tay tôi lơ lửng trước mặt xuống nhìn thẳng vào tôi.

Tôi và anh trừng mắt nhìn nhau.

“Đây là đâu?”

Tay tôi đang lau bằng khăn giấy thì khựng lại.

Giọng anh nghe hay thật.

Trầm, từ tính, không phải kiểu cố tình giả giọng như trong phim, mà là thứ giọng bẩm sinh nghe đã thấy dễ chịu.

Dùng một từ đang hot trên mạng mà tôi học được:
Rất có “cảm giác chủ nhân”.

Tôi mặt không đổi sắc:
“Nhà tôi.”

Chỉ cần tôi giữ vững biểu cảm, ai mà biết trong đầu tôi đang nghĩ gì.

“Nhà cô?”

“Đúng vậy.
Bố tôi đi câu cá thì… câu được anh.”

Sắc mặt người đàn ông cứng lại, dường như không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi thở dài:
“Anh không nghe nhầm đâu, đúng là câu cá, quăng cần xuống nước, ngoài cá ra thì cái gì cũng có thể câu được — kiểu câu cá đó đó.”

11

Anh ấy tỉnh lại, rồi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó thay bộ đồ ngủ mới mà bố tôi vừa mua.

Bố tôi là đàn ông trung niên, nên bộ đồ ngủ là loại áo ngắn tay in hoa và quần lửng… kiểu rất có “hơi thở tuổi tác”.

Vậy mà, ngay cả kiểu trang phục dừ như vậy vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp trai của anh ấy.

Tôi nằm dài trên lưng ghế sofa, ngang nhiên ngắm anh.

Bố mẹ tôi đang nói chuyện với anh, tôi không tham gia.
Chỉ là trong lúc họ trò chuyện, ánh mắt của người đàn ông kia thỉnh thoảng lại lướt qua tôi.

Tôi không hề né tránh, bình thản đón lấy ánh nhìn của anh.

Anh bị mất trí nhớ, chỉ còn nhớ mỗi tên mình:
Tạ Tĩnh.

Bố tôi là người tốt bụng, tự nhận làm anh cả của anh ấy, bảo cứ ở nhà tôi tạm thời trước đã.

Từ đó, phòng khách trở thành phòng riêng của anh.

Cách bố trí nhà tôi là: phòng ngủ chính của Bố mẹ ở phía bên kia, phòng ngủ phụ và phòng khách (giờ là phòng của anh) ở phía này.

Phòng tôi và phòng anh rất gần nhau, mà gần hay không cũng thế thôi — nhà có bao lớn đâu, ngẩng đầu cúi đầu là gặp.

Một tối nọ, tôi thức khuya chơi game rồi đi tắm.

Tắm xong, có người nhắn tin cho tôi. Tôi vừa cúi đầu xem điện thoại, vừa đi về phòng.
Do quá quen với bố cục trong nhà, tôi không bật đèn.

Trong bóng tối, tôi đâm sầm vào một người.

Mùi hương cỏ cây hơi đắng lướt qua đầu mũi tôi.

Rất dễ chịu.
Tầng hương cuối là lá cam đắng.

Tôi ngẩng đầu theo phản xạ.

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt anh.

Anh cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt trầm lặng tối sâu.

Anh tiến lại gần, rất gần.

Tôi lùi lại, cho đến khi đụng vào tường.

Anh cúi người xuống.
Mùi lá cam đắng càng lúc càng nồng.

Tôi định nhắm mắt, nhưng lại lo lắng quá mà mở trừng mắt ra.

Trong truyện tranh có nói, tư thế này thường sẽ dẫn đến một nụ hôn.

Tạ Tĩnh giơ tay ra.

Tim tôi đập thình thịch.

Anh định nâng cằm tôi lên rồi…

Mấy ý tưởng “màu vàng” trong đầu lại thi nhau nổi dậy.

Rồi thì…

Tách ——

Đèn phòng khách bật sáng.

Tạ Tĩnh bật cười khẽ một tiếng, tôi nghi là anh đang cười tôi.

“Cháu gái ngoan, sao không bật đèn?”

Tôi vờ như không có gì:
“Em nhìn rõ được.”

Tôi luồn ra khỏi cánh tay anh, chạy về phòng.

Tai nóng ran.
Cảm giác như đỏ hết cả lên rồi.

12

Tôi và Tạ Tĩnh suốt ngày gặp nhau.
Không rõ là hai đứa thật sự có gì đó hay là tôi tự tưởng tượng quá nhiều.

Có một đêm, tôi thức khuya.

Lờ mờ qua bức tường cách âm kém của nhà, tôi nghe thấy tiếng động từ phòng bên.

Âm thanh rì rầm, thở dốc đầy đè nén.

Người mà anh gọi tên là: Yểu Yểu.

Tôi tên là Lương Yểu.

Tôi trùm chăn kín đầu, cố gắng chặn âm thanh đó lại, nhưng thất bại.

Tôi không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nghe… rất lâu.

Trong từng tiếng “bảo bối ngoan” mà tôi không rõ là thật hay do mình ảo tưởng, tôi ngủ một giấc rất dài.

Trong mơ, những điều tôi tưởng tượng trở thành hiện thực.

Kết quả là mấy ngày liền sau đó, tôi không dám nhìn thẳng vào anh.

Cứ thế mãi cũng không được. Nếu anh còn ở nhà tôi thêm một thời gian nữa, tôi chắc chắn sẽ làm vỡ tấm kính mỏng giữa hai người.

May là… anh khôi phục trí nhớ trước.

Chuyện xảy ra trong thời gian mất trí nhớ quá nhiều, sau khi anh hồi phục, anh vô cùng bận rộn.

Lại thêm chuyện cả nhà tôi dọn vào biệt thự, tôi và anh ít gặp nhau hẳn.

Trong khoảng thời gian đó, có không ít người muốn nhờ vả anh nên đến lấy lòng Bố mẹ tôi — dĩ nhiên, cả tôi nữa.

Tôi nghe được vài lời đồn về Tạ Tĩnh.

Ví dụ như, đã 25 tuổi mà chưa từng có bạn gái, nổi tiếng là lạnh lùng, cấm dục.

Tôi vỗ vỗ má mình.

Nếu vậy… chắc hẳn mọi chuyện trước đây đều do tôi tưởng tượng quá mức.

Cũng may tôi chưa từng nói thẳng ra với anh.