13
Tôi là kiểu người điều chỉnh tâm trạng rất nhanh.
Từ khi tần suất gặp Tạ Tĩnh giảm xuống, tôi cũng quay về nhịp sống bình thường.
Trong thời gian đó, tôi quen một bạn học ở khoa bên cạnh trong trường — ừm, cũng khá đẹp trai.
Hỏi dò một vòng, xác nhận là chưa có bạn gái.
Tôi vốn tò mò cảm giác yêu đương là như thế nào, thế là cưa đổ người ta luôn.
Nói là theo đuổi cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ mang bữa sáng cho cậu ta hai hôm là xong việc.
Một khi đã yêu đương, tôi là kiểu rất nghiêm túc.
Có một hôm, tôi và bạn trai đi dạo trong khuôn viên trường, thì gặp… Tạ Tĩnh.
Trường tôi cũng là trường cũ của anh ấy, anh hỏi tôi:
“Cậu ta là ai?”
Tôi đáp thẳng thừng:
“Bạn trai.”
Tạ Tĩnh siết chặt tay vịn:
“Bạn trai?”
“Ừ ừ.”
“Bố mẹ em biết không?”
“Không đâu, nhưng em đã đủ tuổi rồi, biết cũng chẳng sao mà?
Aizz, chú nhỏ đừng mách với Bố mẹ em nha.”
Ánh mắt anh lướt qua người bạn trai tôi, khóe môi khẽ nhếch:
“Được.”
Sau đó, bạn trai tôi nói:
“Người vừa nãy trông có vẻ hơi giống anh, quan hệ với em là gì? Là bạn trai cũ à? Lương Yểu, em xem anh là người thay thế hả?”
Tôi: ?
Điên rồi à.
Cái thể loại ngôn tình cẩu huyết kiểu ‘thế thân văn’ gì đây? Ngoài đời chứ có phải tiểu thuyết đâu.
Tôi thở dài thườn thượt:
“Có thể nào… là em chỉ đơn thuần thích kiểu mặt như hai người thôi không?”
Trai đẹp cũng chia nhiều thể loại.
Đẹp mà đúng cùng gu thì trông giống nhau một tí cũng là chuyện bình thường.
Tôi là kiểu người có gu rất nhất quán.
Tôi quan sát bạn trai kỹ hơn.
Đúng là… có nét giống thật, chỉ là Tạ Tĩnh là phiên bản cao cấp, còn cậu ta là bản thường.
Thấy tội lỗi ghê, sao có thể nghĩ bạn trai như vậy chứ.
Tôi thở dài:
“Sinh nhật anh sắp tới rồi, muốn quà gì?”
Tôi định chi tầm năm trăm làm quà sinh nhật coi như chuộc lỗi.
14
Lúc tôi tỉnh lại, trên người đã mặc đồ ngủ rồi.
Chắc là Tạ Tĩnh thay cho tôi.
Tôi trở mình trên giường, lăn qua bên trái.
Rồi lại lăn về, lăn một vòng nữa.
Sau khi xác nhận các bộ phận trên cơ thể vẫn ổn, không hỏng hóc gì, tôi bật dậy như cá chép.
Tạ Tĩnh không có trong phòng tôi, chắc đang ở tầng dưới hoặc phòng của anh ấy.
Biệt thự lớn thế, có một căn phòng riêng cho anh.
Rửa mặt xong, tôi nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Từ cầu thang nhìn xuống, tôi thấy Tạ Tĩnh đang đứng ở tầng một, không rõ đang làm gì.
Tôi than phiền:
“Chú nhỏ, em đói quá. Tối qua em chưa ăn gì, bị hành một đêm, giờ đói đến mức bụng dán vào lưng luôn rồi! Em đói quá đói quá đói quá!”
Tạ Tĩnh hỏi:
“Muốn ăn gì?”
Tôi chạy xuống lầu, ôm anh từ phía sau, má dụi lên lưng anh:
“Muốn ăn mì. Anh nấu mì cho em ăn đi~
Thêm hai trứng ốp la nữa, em muốn kiểu…”
Trứng lòng đào.
Tôi còn chưa nói xong thì…
“Lương Yểu!”
Hả?
Tôi buông Tạ Tĩnh ra, mới nhìn thấy có một người đứng ở góc khuất mà nãy giờ tôi không để ý.
Bạn trai cũ.
Mắt hắn rực lửa:
“Em còn dám nói không xem anh ta là thế thân!”
Tôi sững người:
“Anh vào nhà tôi bằng cách nào?”
Bạn trai cũ nhếch mép cười lạnh:
“Nói là vì đàn em mà chia tay anh, hóa ra lý do thật sự là tên tiện nhân này đúng không?
Anh nói rồi mà, tại sao chia tay lại dứt khoát như thế!”
Tôi thật sự không biết nên nói gì.
Hắn và cô học muội kia vốn đã rất thân thiết.
Tôi từng nói rõ, trong lúc yêu đương, tôi không thích bạn trai quá thân thiết với nữ giới khác.
Hắn chẳng để tâm.
Lần chia tay cuối cùng là tôi không thể chịu nổi nữa.
Lúc đầu thấy hắn đẹp trai nên tôi cố nhịn.
Nhưng đến mức đăng ảnh tạo dáng trái tim với học muội trên mạng xã hội — như vậy thì mặt mũi tôi để đâu?!
Nếu chuyện này mà tôi còn chịu đựng được, thì tôi đúng là rùa ninja siêu nhẫn nhịn.
Còn chuyện sau khi chia tay, chẳng liên quan gì tới hắn.
“Tâm thần.”
Tôi kéo tay áo Tạ Tĩnh, châm lửa thêm dầu:
“Anh ta gọi anh là tiện nhân kìa.”
Tạ Tĩnh cúi đầu nhìn tôi:
“Em muốn anh làm gì?”
Tôi đáp tỉnh rụi:
“Em muốn anh có làm được không?”
Anh trả lời nghiêm túc:
“Có thể.”
Tôi hứng khởi:
“Vậy anh đánh hắn một trận đi!”
Tôi rất thích nhìn đàn ông đánh nhau.
Đặc biệt là… trai đẹp đánh nhau.
Đã mắt!
15
Tạ Tĩnh là người luôn kiên trì rèn luyện thể chất.
Còn bạn trai cũ của tôi… hồi yêu nhau tôi mới ép được hắn tập luyện một chút.
Theo lời hắn kể, dạo gần đây vì chia tay tôi mà đau khổ đến mất ăn mất ngủ.
Thể lực yếu lắm rồi.
Cảnh đánh nhau vốn đáng để xem, nhưng bị đánh một chiều thế này thì… mất vui.
Tôi mở tủ bếp tìm được một cái bánh mì nhỏ, vừa nhai vừa ngó qua.
Nhai nhai nhai.
Tạ Tĩnh ra tay thật tàn nhẫn, không chút nể nang.
Khô thật. Tôi xé một hộp sữa uống cho đỡ ngán.
Bạn trai cũ tuy yếu, nhưng lại không chịu đầu hàng.
Ực.
Hở? Sữa gì mà khó uống thế?
Trời ạ, là sữa “Shuhua” — tôi nói rồi mà, chán chết.
Bạn trai cũ đánh không lại Tạ Tĩnh, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Tôi chán ăn rồi.
Bánh mì kèm sữa, đúng là bữa sáng nghèo khổ tội nghiệp.
Tôi đặt bánh xuống, bên kia hình như cũng đánh gần xong rồi.
Tôi bắt đầu làm người hòa giải:
“Thôi đánh nữa, em đói, em muốn ăn sáng!”
Khóe miệng bạn trai cũ đã bầm, có khi bị đánh đến tản hết tức giận, hoặc… não bị đánh đến hỏng rồi.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt mang chút tội nghiệp:
“Yểu Yểu, thật sự chúng ta không còn cơ hội nào nữa à? Chỉ cần em đồng ý quay lại, dù em xem anh là thế thân anh cũng chấp nhận…”
Tôi: ???
Thần kinh à?
Cái gì mà thế thân văn cẩu huyết, đây là đời thật chứ không phải tiểu thuyết.
Tôi buồn bực nói:
“Không thể nào. Bao nhiêu lần rồi tôi nói là tôi không chơi cái kiểu yêu đương thế thân.”
Phiền chết được.
Tôi chỉ là… mê trai đẹp.
Đơn giản là thích tuýp người như vậy thôi.
Hắn chẳng nghe tôi nói gì cả, càng nói càng bực.
May mà chia tay rồi.
“Tôi nói lại lần nữa — không thể, đừng làm phiền tôi nữa.
“Còn nữa, anh đã lên giường với cô học muội kia, tôi biết cả rồi đấy.
“Đừng có đến đây giả vờ si tình nữa, chỉ khiến tôi thấy càng ghê tởm.”
Sau khi chia tay, có một người bạn chung kể lại: thật ra hắn và cô học muội đó đã ngủ với nhau từ trước khi chia tay tôi.
Còn tại sao biết à?
Hắn uống say, khóc lóc với mấy người bạn:
“Lương Yểu chia tay anh là vì biết chuyện anh với học muội sao? Không thể nào…
Học muội đã hứa là sẽ không nói ra rồi mà, rõ ràng không có người thứ hai biết cơ mà…”
Tôi tắt video, thở dài thật sâu.
Mối tình đầu… kết thúc rồi.
16
Bạn trai cũ rốt cuộc cũng rời đi.
Tôi chọc chọc Tạ Tĩnh:
“Em muốn ăn sáng.”
Không muốn ăn bánh mì nữa.
Tạ Tĩnh cúi đầu:
“Muốn ăn mì?”
Tôi gật đầu:
“Ừm, nhớ cho hai quả trứng lòng đào nhé.”
Tạ Tĩnh thật ra nấu ăn rất ngon.
Bố mẹ phải đi làm, lúc Tạ Tĩnh còn chưa khôi phục trí nhớ, tôi thường xuyên sai anh ấy nấu cơm cho tôi.
“Anh nấu cho mình thì thôi, tiện tay nấu cho em luôn một phần được không, chú nhỏ~”
Tôi ngọt xớt gọi “chú nhỏ”, mặt không chút xấu hổ:
“Chú nhỏ thích ăn sườn chua ngọt lắm đúng không?”
“Anh không thích.”
“Anh thích mà.”
“Không thích.”
Tôi cũng lì lợm không kém:
“Chú nhỏ thích ăn sườn chua ngọt, hôm nay nhất định sẽ nấu đúng không?”
Tạ Tĩnh lại một lần nữa đáp:
“Anh không thích.”
Tôi: …
Tôi đành chịu thua:
“Được rồi, không thích thì không thích…”
Tôi mở app đặt đồ ăn, định xem gần đây có gì ngon không.
Tạ Tĩnh lúc ấy xoa đầu tôi:
“Yểu Yểu nói thẳng với anh là em thích, là được rồi.”
Hôm đó, tôi được ăn sườn chua ngọt.
Còn hôm nay, tôi được ăn mì trứng lòng đào.
Tạ Tĩnh nấu hai bát, ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi ăn rất chậm, đến khi ăn xong thì anh đã ăn xong từ lâu rồi.
“Ăn no chưa?”
Tôi gật đầu, vươn vai:
“Ăn no rồi~”
Chuẩn bị đi ngủ trưa một giấc.
Ăn tinh bột nhiều dễ buồn ngủ thật mà.
Tạ Tĩnh đột nhiên bế tôi đặt lên đùi.
Tôi: !
“Anh làm gì vậy?!”
“Anh vẫn chưa no.
Bảo bối, lúc nãy em xuống lầu, câu đầu tiên em nói với anh là gì?”
Lúc nãy do bị bạn trai cũ xen ngang, tôi cũng quên mất mình từng nói gì.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, nhớ ra rồi.
Tôi chối:
“Em không có ý đó…”
Tạ Tĩnh giữ cằm tôi, hôn xuống.
“Nhưng anh thì nghĩ là có.”
Anh… sao lại thế này.
Được rồi.
Là em có ý đó.
17
Bụng no căng.
Ăn đến mức không thở nổi luôn.
Tạ Tĩnh hỏi tôi:
“Vậy bây giờ… chúng ta xem như là quan hệ gì?”
Tôi tựa vào ngực anh, nghe vậy liền đáp:
“Chú nhỏ và cháu gái?”
Tạ Tĩnh siết nhẹ eo tôi:
“Chú nhỏ và cháu gái?”
“Anh từng thấy nhà ai mà cháu gái lại làm mấy chuyện như thế với chú mình chưa?”
Tôi chớp mắt:
“Em với anh đấy thôi.”
Tôi với anh đâu có quan hệ huyết thống, cũng không phải anh nuôi tôi lớn.
Chỉ là… trên danh nghĩa thì gọi vậy thôi.
Nhưng gọi như thế… lại thấy có chút kích thích.
Đột nhiên tôi bắt trúng điểm “đam mê” nào đó của mình.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, ghé sát tai thổi một hơi:
“Chú nhỏ…”
Nói được bốn từ, mà hai từ sau chỉ mình anh nghe rõ.
Tôi đúng là rảnh thật.
Rõ biết không đấu nổi anh, mà vẫn cứ trêu.
Tôi khóc đến nỗi nước mắt không ngừng rơi, vậy mà Tạ Tĩnh chẳng có ý định dỗ dành.
Tôi túm tóc anh:
“Chú nhỏ…”
Anh vẫn mặc kệ.
Bố mẹ tôi đều rất thương tôi mà.
Tôi nghẹn ngào, cố đổi cách xưng hô:
“Tạ Tĩnh…”
Anh cúi người, hôn tôi một cái đắng nghét.
Tôi bỗng nhớ lại mùa hè ba năm trước.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Cách một bức tường, tôi nghe thấy tiếng của anh.
Tôi đỏ mặt, chạy đi gõ cửa phòng anh.
“Chú nhỏ… anh có thể… nhẹ tiếng một chút không được không? Em… nghe thấy cả rồi.”
Anh kéo tay tôi lại, rồi mạnh mẽ hôn tôi.
Đêm hè năm ấy,
gió từ máy lạnh mát lạnh.
Nụ hôn của anh… cũng lạnh.
(Toàn văn hoàn)