Sau một trận cãi nhau to với chồng, tôi bất ngờ xuyên không trở lại năm lớp 12.
Giáo viên chủ nhiệm nổi giận đùng đùng:
“Lục Sam Sam, em đứng lên cho tôi!”
Tôi run run đứng dậy, theo phản xạ buột miệng:
“Bố…”
Cả lớp sững sờ, thầy chủ nhiệm cứng họng.
Ngay cả cậu con trai ngồi bàn trên của thầy, cũng lạnh lùng quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi.
Tôi trừng lại, thầm nghĩ:
Đợi đấy, về nhà tôi bắt anh quỳ thớt giặt đồ!
1
Sau trận cãi nhau ầm ĩ với chồng vì chuyện sửa nhà, tôi chỉ vào bức ảnh cưới, mắng ầm lên:
“Đừng quên năm đó anh mặt dày thế nào mới tán đổ tôi! Đồ vong ân bội nghĩa!”
Dương Lam đuổi theo sau tôi, gọi tên tôi:
“Lục Sam Sam, em chưa ăn hoa quả kìa!”
Tôi hậm hực quay lại, cầm lấy một quả táo, vừa cắn vừa hùng hổ bỏ nhà đi.
Trong cơn giận dữ, lúc bước ra khỏi thang máy, tôi vô ý vấp chân trái vào chân phải, ngã sõng soài hôn luôn bãi cỏ.
Tôi nước mắt lưng tròng bò dậy, phủi phủi đầu gối bị thương, bỗng một quả bóng đá bay thẳng về phía tôi.
Chết tiệt, ai lại đi đá bóng trong khu dân cư thế này chứ?!
Tôi vội né sang một bên, thấy hai cậu trai đang chạy tới, theo phản xạ định mắng chửi.
Hai cậu nhìn rõ mặt tôi, lập tức đứng phắt lại, cúi đầu chào:
“Thì ra là chị Sam Sam, thất lễ thất lễ.”
Tôi mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, định hỏi cho rõ thì ánh mắt lại bị bộ đồng phục hè xanh trắng trên người bọn họ làm cho choáng váng.
Trường Long Trung?
Đồng phục của Long Trung đâu phải đã đổi thành màu cam từ năm năm trước rồi sao?
Đằng sau vang lên tiếng quát giận dữ:
“Lục Sam Sam! Sắp thi đại học rồi mà còn lang thang ngoài này làm gì hả?!”
Tôi quay đầu lại, mặt mày hoảng hốt như vừa thấy ma.
Thầy chủ nhiệm cấp ba của tôi, vứt xe điện, đang hùng hổ xông tới.
Mà tôi… lại đang đứng trên sân trường Trung học Long Thành.
Đằng xa, chuông vào tiết học sáng vang lên.
Không xa lắm, chồng tôi – à không, phải gọi là “tương lai chồng tôi” Dương Lam, đang đứng cạnh xe điện của bố anh ta, lạnh lùng nhìn tôi.
Chết tiệt, tôi xuyên không rồi.
2
Tôi thật sự xuyên không rồi, quay về lớp 12, tháng Tư, chỉ còn chưa đầy 60 ngày nữa là thi đại học.
Tiết đọc sáng, tôi mơ màng đứng cuối lớp bị phạt đứng.
Âm thanh đọc sách vang vọng khắp nơi, thầy chủ nhiệm lão Dương như con ma, thỉnh thoảng lại thò đầu qua cửa sổ sau lớp quan sát.
Tôi đang dùng gương nhỏ trong túi lén ngắm gương mặt trẻ lại chín tuổi của mình, bị ông ta bất ngờ thò đầu hù suýt đứng tim.
Lão Dương trừng mắt nhìn cái gương nhỏ trong tay tôi.
Dưới ánh mắt giận dữ ấy, tôi đành ngượng ngùng thu tay lại.
Giờ ký ức của tôi về thầy Dương chỉ còn là hình ảnh mỗi dịp Tết vui vẻ gắp đồ ăn cho tôi, quên mất năm đó ông ta từng khủng bố cỡ nào!Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Chuông hết tiết đọc sáng vang lên, tôi đang định chào hỏi bạn cũ.
Nhưng chưa kịp quay về chỗ ngồi, cả lớp đã như trúng tà:
Ầm một tiếng đồng loạt gục xuống bàn, cả lớp im phăng phắc.
Mới hai giây thôi đấy nhé!
Đã có người ngáy khò khò rồi?!
Đây chính là giấc ngủ kiểu học sinh cấp ba sao?
Tôi ngồi trong phòng học nồng nặc mùi chân thối, mồ hôi, và cả mùi đồ ăn sáng, một mình ngẩn người, rối loạn cõi lòng.
Phía sau có người khều tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn thân Trương Hiểu.
Trương Hiểu gương mặt phờ phạc thiếu ngủ vì thức đêm, thều thào như sắp đứt hơi:
“Bài tập Toán… cho tớ chép với…”
Trời đất ơi Trương Hiểu, chẳng phải mày chính là nữ hán tử leo núi Thái Sơn xuyên đêm ở đại học sao, giờ lại thành ra tơi tả thế này à?
Tôi vừa định lấy vở bài tập Toán ra.
Một bàn tay trắng trẻo thon dài bỗng đập mạnh lên vở tôi.
Tôi ngẩn người ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đập vào mắt.
Bao đêm từng ôm tôi ngồi trên sofa, cùng uống coca, ăn bắp rang, xem phim tình cảm.
Chồng tôi —— Dương Lam.
Lạnh lùng cầm lấy vở bài tập của tôi, không thèm quay đầu, kéo dài giọng nói:
“Lục Sam Sam, chép bài tập, tôi sẽ ghi lại, báo cho thầy chủ nhiệm.”
Trương Hiểu tức giận:
“Là tôi chép mà!”
Tôi chết sững.
Chợt nhớ ra.
Lúc học lớp 12, Dương Lam chính là kẻ đối đầu không đội trời chung với tôi!
3
Dương Lam là cán bộ môn Toán.
Giáo viên chủ nhiệm là thầy dạy Toán, đồng thời cũng chính là bố ruột của Dương Lam.
Còn tôi, chính là chị Sam Sam nổi tiếng toàn trường, là một tiểu học dốt hiếm hoi giữa ngôi trường chuyên Long Thành ngập tràn học bá này.
Tôi và Dương Lam kết thù từ năm lớp 10.
Tôi không ưa bộ mặt lạnh như băng ngàn năm của cậu ta.
Cậu ta cũng ghét tôi cái kiểu lêu lổng chẳng chịu học hành.
Tôi lẩm bẩm:
“Tất cả nhớ ra rồi… nhớ hết rồi…”
Trương Hiểu ngồi dậy, đầu bù tóc rối cặm cụi làm bài tập bù.
Vẫn không quên tranh thủ hỏi một câu:
“Cậu nhớ ra gì cơ? Nhớ ra cách làm bài Toán hôm nay rồi hả?”
Tôi ngớ người:
“Cậu nói gì cơ?”
Chuông chuẩn bị vào tiết vang lên.
Thầy chủ nhiệm lão Dương mặt đen như đít nồi đẩy cửa bước vào.
Vào lớp, đặt bình nước, đặt chồng đề thi xuống bàn.
Sau đó quát ầm lên:
“Dậy hết cho tôi!! Lớp bốc mùi thối hoắc thế mà không ai ngửi ra à? Từng đứa từng đứa như đồ ươn, sắp thi đại học tới nơi rồi mà không có tí khẩn trương nào!”
“Tôi đi qua hành lang, lớp khác đang đọc bài rầm rầm, lớp các cậu là lứa tệ nhất tôi từng dạy!”
Lão Dương chạy đi mở toang cửa sổ, tắt luôn điều hoà.
Cả lớp thở dài rên rỉ.
Tôi cũng len lén chửi thầm lão mấy câu.
Lão Dương bất ngờ chỉ thẳng vào tôi, ngón tay mập mạp trỏ tới:
“Cô kia, lên bảng!”
Tôi ngớ người, chỉ vào mình:
“Ai? Em á?”
Lão Dương quay người, soạt soạt soạt viết lên bảng một đề toán:
“Đúng cô đấy, Lục Sam Sam, lên bảng giải bài.”
Nói xong còn không quên lộ ra hàm răng nanh dọa nạt tôi:
“Bài này tôi đã giảng không biết bao nhiêu lần rồi? Không lẽ còn ai làm không xong?”
Tôi run run bước lên bảng, mồ hôi vã như tắm.
Cái quái gì đây?
Lượng giác? Đạo hàm? Tập hợp? Hay… abandon???
Tôi không nhớ nổi gì cả!!!
4
Tôi đứng trên bục giảng, mồ hôi vã như mưa.
Đằng sau lưng, thầy Dương và hơn năm mươi ánh mắt đồng loạt dán chặt vào tôi.
Có người còn nhanh tay viết xong cả đáp án lên giấy.
Thầy Dương hỏi:
“Có phải rất dễ không? Chỉ cần áp dụng công thức thôi, đúng chứ?”
Cả lớp đồng loạt gật đầu như giã tỏi.
Tôi mồ hôi như tắm.
Đã tốt nghiệp chín năm rồi…
Đừng nói công thức, giờ bảo tôi nhớ thầy dạy Thể dục họ gì tôi còn chịu thua.
Nhân lúc thầy Dương bước xuống đi kiểm tra, tôi vội vàng quay đầu cầu cứu Trương Hiểu.
Trương Hiểu dưới lớp đang lén lút lật sách.
Rõ ràng rồi, trông cậy vào cô ấy là sai lầm ngay từ đầu – cô ấy cũng đâu có biết.
Thầy Dương bất ngờ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lẽo như nước chết.
Tôi giật bắn, vội quay lại, cố tỏ ra bình tĩnh viết lên bảng mấy dòng công thức linh tinh vô nghĩa:
Trả lời, viết chữ X, đặt ẩn số…
cos60 là bằng 1 hay 0 nhỉ… x = α + β…
Thầy Dương lại hỏi:
“Vậy bài này chẳng phải dùng công thức đồng dạng lượng giác là ra sao?”
Cả lớp đồng thanh: “Ừm!”
Đồng dạng lượng giác… đồng dạng lượng giác… cosα + cosβ bằng cái gì nhỉ… hay bằng… abandon?
Tôi đứng trên bục, mặt mày xám ngoét, đầu óc quay cuồng như muốn ngất.
“Bộp.”
Một cục giấy nhỏ lăn đến chân tôi.
Là cứu viện từ Trương Hiểu!
Tôi lập tức nhặt lên, mở ra chép nguyên xi từng chữ một.
Đúng lúc thầy Dương vừa bước lại gần, tôi vội nhét mảnh giấy vào túi.
Ông ấy ngắm nghía bài làm một hồi, khóe miệng khẽ nhếch:
“Không tệ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, như chạy trốn mà quay về chỗ ngồi.
Thầy Dương bắt đầu giảng tiếp phần Toán nghe như tiếng người ngoài hành tinh.
Tôi nhân lúc rảnh ngồi nghiêng ghế cảm ơn Trương Hiểu:
“Cảm ơn bà nha, cái tờ giấy vừa rồi cứu mạng tôi đấy!”
Trương Hiểu ngơ ngác:
“Tờ giấy gì cơ? Bà gọi ai là lão Trương đấy? Sam ca, hôm nay bà bị làm sao thế?”
Ô, suýt quên mất, từ sau khi sang tuổi hai mươi lăm, tôi với Trương Hiểu mới bắt đầu gọi nhau “lão Trương, lão Lục”.
Giờ vẫn còn đang thời cấp ba, gọi nhau “Sam ca”, “Hiểu tỷ” ngầu xỉu tuổi trẻ trâu.
Tôi phản ứng kịp:
“Không phải bà ném giấy cho tôi à? Thế ai ném?”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống bàn chếch phía trước.
Dương Lam ngồi bên cửa sổ, lưng thẳng tắp.
Ánh nắng chiếu xuống người cậu ấy, bộ đồng phục xanh trắng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh dịu dàng.
5
Nhìn bóng lưng thời học sinh của chồng mình, tôi lại nổi hứng nghịch ngợm.
Tôi tiện tay vo tròn một tờ giấy nhỏ.
Ném chuẩn xác không lệch chút nào, trúng thẳng lưng Dương Lam.
Dương Lam mặt không cảm xúc quay đầu lại.
Tôi lặng lẽ mấp máy môi:
Hi ~ chồng yêu ~
Mặc dù lúc này cậu ta vẫn chưa phải chồng tôi.
Dương Lam nhặt mảnh giấy lên, quay người, không chút do dự đứng dậy:
“Báo cáo, Lục Sam Sam truyền giấy trong giờ học!”
Tôi suýt chút nữa phun hết ngụm coca ra ngoài.
Chết tiệt! Suýt quên, bây giờ Dương Lam vẫn là kẻ thù không đội trời chung của tôi!
Bàn tay thầy Dương đang viết bảng khựng lại, nghi hoặc hỏi:
“Truyền giấy? Lục Sam Sam? Gửi cho em hả?”