Cả lớp ánh mắt đồng loạt dồn về phía tôi và Dương Lam.
Dương Lam bình thản, cầm tờ giấy:
“Lục Sam Sam truyền giấy cho lớp phó Thể dục.”
Ngụm coca thứ hai tôi uống vào phun sạch ra ngoài.
Tôi lại quên mất.
Hồi lớp 12 tôi từng thầm thích lớp phó Thể dục, cậu ấy có khuôn mặt giống hệt bản trẻ của Vương Khải.
Tôi từng mạnh miệng tuyên bố với Trương Hiểu:
“Tớ mê nhất kiểu nam sinh biết úp rổ ba bước như thế này, mọt sách á? Không phải gu của tớ!”
Cả năm lớp 12, tôi kiên trì thể hiện sự dịu dàng đáng yêu trước mặt lớp phó Thể dục.
Cụ thể là mỗi ngày đều nhờ bạn ngồi trước truyền cho cậu ta một mảnh giấy nhỏ.
Nội dung chỉ đơn giản:
【Lớp phó Thể dục, làm phiền cậu chỉnh nhiệt độ điều hoà cao thêm chút nhé ~】
Một dấu sóng ~ gửi gắm hết tâm tư thiếu nữ.
Hồi đó vì tôi và Dương Lam như nước với lửa, nên tôi toàn nhờ bạn ngồi cạnh cậu ta truyền giấy giúp.
Lần này tôi lại tiện tay ném thẳng cho Dương Lam, ai ngờ cậu ta hiểu lầm là tôi truyền cho lớp phó Thể dục.
Nhưng… chỉ là truyền mảnh giấy thôi, Dương Lam có cần thiết phải tố cáo trước cả lớp không?
Chẳng phải cậu ta xưa nay nổi tiếng kiểu mọt sách thờ ơ mọi chuyện thiên hạ à? Từ bao giờ lại thích lo chuyện bao đồng vậy?
Lời Dương Lam vừa dứt, lớp phó Thể dục đang gà gật ngủ bên cạnh máy lạnh giật mình run lẩy bẩy, nào ngờ tai bay vạ gió từ đâu rơi xuống người mình.
Thầy Dương lại càng thêm thích hóng chuyện, chống khuỷu tay lên bục giảng, cằm hất lên:
“Đọc lên đi, để cả lớp xem xem bạn Lục có chuyện gì cấp bách mà phải bàn bạc riêng giữa giờ học thế.”
Dương Lam hắng giọng, mở mảnh giấy ra.
Chỉ giây sau, mặt cậu ta đỏ ửng lên như cà chua chín.
Thầy Dương vẫn chưa thấy đủ náo nhiệt, hỏi:
“Sao thế?”
Tôi học theo vẻ mặt hóng chuyện của ông ta, thầm nhủ:
Đọc đi, có bản lĩnh thì đọc đi?
Trên tờ giấy viết:
【Bạn Dương Sơn Phong, cậu trông rất giống chồng tương lai của tôi.】
6
Đến giờ nghỉ trưa, mọi người lục đục kéo nhau xuống căn-tin.
Đám bạn cùng lớp ai nấy đều mang bộ mặt mất hết niềm tin vào cuộc sống, tôi cũng chẳng khá hơn.
Cho đến khi tới quầy lấy cơm —
Mộc nhĩ xào súp lơ 2 tệ, thịt kho tàu 3 tệ, cá nấu dưa chua 5 tệ tặng thêm một phần mì!
Hồi cấp ba căn-tin lại rẻ thế này à?!
Trương Hiểu quay đầu, thấy mắt tôi sáng rỡ như chó đói nhìn thịt, giật bắn mình:
“Bị ma đói nhập à? Sáng không ăn gì hả?”
Tôi rưng rưng lắc đầu:
“Ở công ty ăn bữa trưa 35 tệ dở muốn chết, mày không hiểu được đâu…”
Tôi ôm chặt thẻ cơm lao tới quầy lấy đồ ăn như lang sói sổ lồng.
Lúc quay người, tôi không nhận ra Trương Hiểu đang đứng phía sau, ánh mắt có chút suy tư.
Học sinh cấp ba trước giờ nghỉ trưa thì vô hồn, sau nghỉ trưa lại như hổ đói.
Tôi chen lấn trong đám đông giành cơm, bị đẩy càng lúc càng xa khỏi quầy.
Đang cuống cuồng tìm Trương Hiểu thì bất ngờ bị một bàn tay đen sì kéo vào góc cầu thang.
“Mẹ nó, cướp sắc à?!”
Một đôi tay thon dài đẹp đẽ bịt miệng tôi lại.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với Dương Lam.
Dương Lam trời sinh đôi mắt xám nhạt, phối với gương mặt trắng trẻo, giờ đang lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi khoanh tay, hỏi ngược lại:
“Cậu làm gì thế?”
Dương Lam mặt không cảm xúc hỏi tôi:
“Cái tờ giấy đó… là sao?”
Tôi giả ngu:
“Giấy gì cơ?”
“Chính cái cậu đưa tôi trong giờ ấy.”
“Trên giấy viết gì cơ?”
Mặt Dương Lam lập tức đỏ ửng, vẻ lạnh lùng vỡ nát trong nháy mắt.
Cậu ta lắp bắp:
“Cậu… cậu tự viết còn hỏi tôi làm gì? Chính cái đó… sao lại viết như thế hả?”
Tôi càng hứng thú, vừa định trêu chọc cậu ta.
Trên lầu bỗng có tiếng người vang lên.
Dương Lam giật mình, tôi theo phản xạ kéo cậu ta chui vào phòng chứa đồ phía sau.
Lúc lùi vào, tôi vấp chân trái vào chân phải.
Đang định ngã sõng soài thì Dương Lam lập tức vươn tay đỡ sau đầu tôi, cả người lót dưới thân tôi, hai đứa ngã gọn trong căn phòng nhỏ chật hẹp.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi choáng váng, tay chân quờ quạng lung tung.
Tai tôi đúng lúc áp sát ngực Dương Lam, nghe rõ tiếng tim đập và hơi thở dồn dập khác thường.
Tôi vừa định mở miệng: “Xin l…—”
Dương Lam hạ giọng: “Có người.”
Bên ngoài quả nhiên có tiếng nói chuyện, nội dung lại là:
“Cái thằng ngốc bữa nào cũng ăn rau luộc ấy, hình như lớp 9 phải không?”
“Hình như tên Vương Nhất Nhiên gì đấy, nghèo đến mức chỉ ăn nổi món bảy hào thôi à?”
“Tao ngứa mắt cái dáng nghèo hèn đó lắm rồi, hay lát đi trêu nó chơi?”
Tôi và Dương Lam liếc nhau.
Vương Nhất Nhiên là lớp trưởng lao động của lớp tôi.
7
Tôi ngồi dậy, ghé mắt qua khe cửa phòng chứa đồ nhìn ra ngoài.
Đám côn đồ đang bàn nhau làm cách nào để trêu chọc lớp trưởng lao động, đứa nào đứa nấy đi giày thể thao, mặc áo khoác hàng hiệu, trên tay còn kẹp tàn thuốc.
Tôi nhớ ra rồi, mỗi năm trường đều tuyển một lứa học sinh thể thao không đủ điểm văn hoá, trong số đó có những đứa chẳng chịu tập luyện, cũng chẳng chịu học, suốt ngày chỉ biết khoe mẽ hàng hiệu hoặc phóng xe máy lạng lách khắp nơi.
Tên nhuộm tóc vàng đứng đầu nhóm vừa bước đi, chưa đầy mấy phút sau đã kéo theo một người khác đến.
Tôi nhìn qua —— chính là Vương Nhất Nhiên.
Lớp trưởng lao động Vương Nhất Nhiên tay cầm chổi lớn, cảnh giác nhìn bọn chúng.
Cậu ấy vốn có tật nói lắp, hồi năm nhất năm hai nhờ cả lớp giúp đỡ mới đỡ hơn chút. Bây giờ đang căng thẳng, tật nói lắp càng rõ:
“C-c-các cậu… định… làm gì?”
Tên vàng hoe liếc mắt với đồng bọn rồi phá lên cười:
“T-t-tụi tao… không làm gì cả! Há há há, hoá ra mày là thằng nói lắp hôi thối!”
Trong lòng tôi lửa giận đã dâng tận cổ, mấy cái nguyên tắc tự hứa “không gây chuyện” sớm bay sạch.
Đúng lúc đó, Dương Lam bất ngờ kéo vạt áo tôi lại.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Làm gì đấy?”
Dương Lam nghiêm túc nói:
“Đừng manh động, đánh nhau sẽ bị xử phạt. Sắp thi đại học rồi.”
Tôi đành phải cố nuốt cục tức, tiếp tục nhìn xem tình hình ra sao.
Vương Nhất Nhiên đứng ở lối cầu thang, ấp a ấp úng giải thích:
“T-tớ… chổi lớp hỏng rồi… tính tranh thủ giờ cơm sửa lại cho lớp…”
Chưa nói xong đã bị thằng vàng hoe phá lên cười chua chát:
“Còn học sinh gương mẫu cơ đấy? Tốt thế sao không giúp tụi tao? Ví dụ thi đại học… đưa tụi tao đáp án môn Toán chẳng hạn?”
Đồ ngu!
Kỳ thi đại học giám thị nghiêm ngặt, ai biết trước mình thi phòng nào?
Nhưng Vương Nhất Nhiên bị doạ đến hoảng loạn, nắm chặt cây chổi lùi từng bước, sắp bị đám kia dồn đến mép cầu thang!
Tôi toát hết mồ hôi lạnh.
Trong trí nhớ tôi, trước kỳ thi hai tháng Vương Nhất Nhiên từng ngã cầu thang bất ngờ, dẫn đến thi cử sa sút, cuối cùng chỉ đỗ trường trung cấp. Nhà không có tiền học lại, từ đó cậu ấy mất liên lạc với chúng tôi.
Hoá ra… chuyện ngã cầu thang năm đó có ẩn tình!
Tên vàng hoe càng lúc càng ép sát, Vương Nhất Nhiên vẫn cố chấp đứng thẳng, tay nắm chặt cây chổi.
Ngay khoảnh khắc tên đó giơ tay định tát ——
Bốp!
Tiếng bạt tai vang dội, là tôi xông ra, đẩy ngã thằng vàng hoe, nhân tiện tát nó một phát.
Vương Nhất Nhiên mừng rỡ:
“Lớp phó Văn!?”
Tôi hô lên:
“Đang ngoài đời rồi, đừng gọi chức vụ nữa, lớp trưởng lao động!”
Tên vàng hoe tức điên:
“Con đĩ từ đâu ra thế hả?!”
Hắn hô gọi đồng bọn, vây quanh muốn đánh tôi và Vương Nhất Nhiên.
Cơn gió nhẹ lướt qua, một bóng người chắn trước mặt tôi.
Dương Lam đứng chắn giữa tôi và Vương Nhất Nhiên.
Mũi tôi gần sát lưng cậu ấy, mùi nước giặt thơm sạch từ áo đồng phục vừa mới giặt phảng phất.
Dương Lam giữ nguyên bộ mặt băng lãnh kiểu như cả thế giới nợ tiền mình, đối mặt với đám du côn, bình thản nói:
“Chỉ biết ức hiếp bạn học, thế mà cũng gọi là có bản lĩnh à?”
Tên vàng hoe không nói nhiều, đấm thẳng về phía Dương Lam.
Đám người xông vào hỗn chiến, Dương Lam bị cuốn vào giữa, tôi và Vương Nhất Nhiên bị đẩy ra ngoài.
Lúc này tôi chẳng thèm quan tâm gì thù hằn giữa mình với Dương Lam nữa, vừa đá vừa chửi bọn kia, chen vào giúp Dương Lam.
Vương Nhất Nhiên cũng lấy hết can đảm, vừa la hét trợ uy vừa vung cây chổi loạn xạ.
Ngay giây sau, thầy Dương đạp tung cửa chống cháy cầu thang, hét lớn:
“Đứa nào dám bắt nạt học sinh tao?!”
8
Tôi, Dương Lam và Vương Nhất Nhiên đều mang thương tích.
Dương Lam bị nặng nhất, y tế trường đưa cho túi đá chườm lên gò má tím bầm bên phải.
Vương Nhất Nhiên trong lúc vung chổi bị trật khớp tay trái, giờ đang nhăn nhó ôm khuỷu tay.
Cổ tôi bị trầy hai vết máu, là do bị chổi của Vương Nhất Nhiên vụng về quẹt trúng.
Tôi và cậu ấy nhìn nhau cười:
“Cảm ơn cậu nhé, lớp phó Văn.”
“Cậu không sao là tốt rồi, lớp trưởng Lao động.”
Đập tay với Vương Nhất Nhiên xong, tôi quay sang tìm Dương Lam.
Dương Lam cứ quay mặt bên trái về phía tôi, mặc tôi mè nheo thế nào cũng không chịu cho tôi nhìn má phải.
Tức quá, tôi giật luôn túi đá trong tay cậu ta.
Dương Lam nghiến răng: “Trả đây!”
Nhưng theo phản xạ lại lấy tay che mặt bên phải.
Tôi kéo tay cậu ta ra, lại gần, tự tay áp túi đá lên chỗ bầm.
Dương Lam cứng đờ người tại chỗ, tôi trêu:
“Ra là sợ xấu bên trái dọa tớ à? Ơ, bên phải cũng đỏ rồi kìa?”
Dương Lam bị tôi nắm tay phải kéo về phía sau, người hơi ngả ra sau, tay trái chống đỡ.
Tôi mặt dày xích lại gần, vừa chườm đá vừa tranh thủ nhìn kỹ gương mặt trẻ trung ấy.
Da thật đẹp, trắng mịn, không giống mười năm sau đi du lịch phơi nắng đen nhẻm thành màu bánh mật.
Đến khi tôi nhận ra khoảng cách quá gần, hơi thở của tôi và Dương Lam đã hoà làm một.
Tôi khẽ lẩm bẩm: “Cậu…”
Dương Lam ánh mắt vô thức rơi xuống môi tôi: “Tớ…”
Vương Nhất Nhiên mơ màng nói: “Hai người…”
Không xa, trong văn phòng hiệu trưởng vang lên tiếng thầy Dương gào lên:
“Sao học sinh tôi cũng phải chịu phạt?!”