9

Ba đứa chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, đều ngửi thấy mùi bát quái, cùng nhau dán tai ra cửa.

Chỉ nghe trong văn phòng hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng đang nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“… Là Lục Sam Sam ra tay trước, mà ba thằng kia lại là con nhà lãnh đạo, mình bớt chuyện thì tốt hơn, để bạn ấy ra xin lỗi là xong.”

“Cho cô bé ra xin lỗi, cúi đầu một cái, viết bản kiểm điểm, không phạt con trai anh, anh kích động thế làm gì?”

Tôi nghe xong, tim trĩu xuống.

Hiệu trưởng còn nói tiếp:
“Con bé Lục Sam Sam thành tích kém, kéo lùi cả lớp, lại là học sinh nội trú, bố mẹ không ở bên… nên…”

“Hiệu trưởng.” Thầy Dương cắt ngang. “Ông nghĩ con bé là con gái, học dở, không có bố mẹ kề bên, nên dễ bắt nạt đúng không?”

Nghĩ tới bố mẹ đang đi làm xa nơi thành phố lớn, mũi tôi cay xè.
Bỗng có người nắm chặt tay tôi.

Tôi quay sang, thấy gò má Dương Lam hơi đỏ.
Nhưng cậu ấy lại nắm lấy tay tôi thật chặt, lực mạnh đến mức mu bàn tay tôi trắng bệch.

Hiệu trưởng cười: “Thầy Dương anh cũng tinh tường thật đấy——”

Bốp!
Thầy Dương đập mạnh bàn, lực lớn đến nỗi cánh cửa cũng rung nhẹ.

“Tôi không phân biệt học sinh dễ bắt nạt, hay học sinh học dở, hay học sinh có bố mẹ làm lớn!
Tôi chỉ biết Vương Nhất Nhiên bị bắt nạt là học sinh tôi, Lục Sam Sam ra tay nghĩa hiệp cũng là học sinh tôi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Côn đồ bắt nạt học sinh tôi? Không được. Ông muốn bắt nạt học sinh tôi? Càng không thể!”

10

Cuối cùng, hiệu trưởng cũng nhượng bộ một bước.
Nhưng tôi vẫn phải lên sân khấu chào cờ thứ Hai để đọc bản kiểm điểm.

Sáng thứ Hai, tôi cố tình dậy sớm, sáu rưỡi đã có mặt trong lớp để tranh thủ viết bản kiểm điểm.

Buổi sớm, ánh sáng mỏng manh len qua khung cửa sổ dài, lười biếng phủ kín cả căn phòng học.
Ngoài cửa, hoa dành dành đang nở rộ, những cành nâu sậm và nụ trắng muốt chen chúc phủ kín từng ô cửa, bị những thanh song dọc cắt thành những mảnh tranh vụn vỡ.

Tôi ngáp một cái, quẳng balo lên bàn.

Ngủ bù trước đã.
Kiểm điểm để tiết Văn viết sau cũng được.

Khi tôi tỉnh dậy, mặt mũi đã ngủ đến méo xệch, chảy đầy nước miếng.
Trên mép bàn bỗng dưng xuất hiện một tờ giấy viết thư màu trắng ngà.

Mở ra xem, từng nét chữ hành khải đoan chính đẹp đẽ, một bản kiểm điểm đã viết sẵn.
Không ký tên.

Nhưng tôi quá quen với nét chữ ấy rồi.

Trong mười năm sau này của tôi, nét chữ ấy đã từng xuất hiện trên thiệp chúc mừng, thư tình, và… giấy đăng ký kết hôn.

Tôi ngẩng đầu, ngoài cửa sổ hoa dành dành đang nở rộ, nắng sớm chan hoà.
Một tia nắng xuyên qua những kẽ lá và nụ hoa, vừa vặn rọi lên tấm lưng thẳng tắp của Dương Lam.

Tên oan gia Dương Lam này, hình như… khác với ký ức của tôi.

Tôi xoa xoa bả vai tê dại, chợt đổi ý.
Đã được quay lại lớp 12 một lần rồi.
Sao mình không thử… dũng cảm hơn một chút?

11

Tôi đứng dưới lá cờ đỏ, cất cao giọng.
Nhưng tôi không đọc bản kiểm điểm. Tôi nói sự thật.

“… Ở trong trường, chúng ta không nên so đo ai ăn ngon hơn, ai đi giày xịn hơn, ai có bố giàu hơn.”
“Thứ thực sự thuộc về chúng ta, chính là ai có nhiều bạn chân thành hơn, ai có tập thể đoàn kết hơn, ai hiểu được thế nào là tôn trọng người khác.”

“Tôi chưa bao giờ thấy mình sai. Tôi muốn cảm ơn bạn tôi — người đã đứng ra khi chúng tôi bị vây đánh.”

“Tôi không sai. Tôi cảm thấy ngăn chặn bắt nạt là đúng. Tôi nói hết rồi, thầy hiệu trưởng, thầy cứ xử phạt tôi đi.”

Trên đầu, quốc kỳ tung bay.
Dưới ánh nắng gay gắt, tôi đứng trên bục, dưới bục… lặng ngắt như tờ.

Giữa sự im lặng đó, bỗng có một bóng người bước ra.

Dương Lam tiến lên.
Người luôn đứng top 3 toàn trường, “học sinh ba tốt”, “học sinh ngoan ngoãn”, luôn lạnh lùng vô cảm, mặc đồng phục hè xanh trắng, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, đứng cạnh tôi — đứa “học sinh gây rối”.

Cậu ấy đứng thẳng, bên tôi, như một cây trúc xanh đang vươn mình lớn lên.

Lớp trưởng lao động Vương Nhất Nhiên, mặc bộ đồng phục cũ bạc màu, cũng bước lên bục.

Bạn thân Trương Hiểu, hất tóc một cái, nhanh chân chạy lên bục, khoác lấy tay tôi.

Lớp trưởng học tập luôn tranh hạng nhất với Dương Lam, đeo kính dày cộp, vội vàng chạy tới.

Hoa khôi lớp Hạ Thanh Khê, cất gương bỏ đi, bước chân tao nhã đứng phía sau tôi.

Lớp 12, lớp 9, tổng 45 người, không hề hẹn trước, ai cũng biết rất có thể bị kỷ luật, vậy mà từng người từng người bước ra khỏi hàng, đi lên bục phát biểu.

Lớp phó thể dục, cậu “Tiểu Vương Khải” ấy, không biết từ khi nào đã đứng cạnh tôi.
Tôi ngoảnh lại định tìm Dương Lam, Tiểu Vương Khải bỗng dồn hết khí lực hét lên một câu:

“Muốn phạt thì phạt chung! Bọn tôi không nhận sai!”

Tinh thần cả lớp lập tức được khơi dậy, tiếng hô vang mỗi lúc càng rõ ràng mạnh mẽ:

“Chúng tôi không nhận sai! Chúng tôi không hề sai!”

Tiếng cậu lớp trưởng lao động lắp bắp Vương Nhất Nhiên vang to nhất trong số đó.

Từ lúc nào, ai nấy đều siết chặt nắm tay, trên mặt chỉ còn sự quyết liệt không sợ hãi.
Bọn tôi bị nhiệt huyết làm mờ lý trí, trong mắt chẳng còn uất ức hay nước mắt, chỉ có chính nghĩa hừng hực.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Dưới bục, thầy Dương lại lặng lẽ quay lưng, vụng trộm lau nước mắt.
Rồi ông đứng thẳng sống lưng, kiêu hãnh nói với các lớp bên cạnh:

“Thấy chưa? Đây là lớp tôi. Đây là học sinh tôi. Đây là lứa học trò tôi dạy tốt nhất!”

Hiệu trưởng mặt tím tái.

Chúng tôi cười không hối hận.

Sau lần kiểm điểm ấy, tôi cuối cùng cũng không bị phạt gì cả.

Lúc không khí lớp dâng cao nhất, ai cũng nắm chặt tay người bên cạnh, giơ cao lên trời.

Tôi một tay bị Trương Hiểu kéo, tay kia bị Tiểu Vương Khải nắm, đứng đầu hàng, không quay đầu lại được.

Nên tôi không hề phát hiện, Dương Lam bị chen ra phía sau, lặng lẽ nhìn tay tôi và Tiểu Vương Khải đang nắm chặt, trong mắt thoáng qua chút cô đơn.

Kết thúc rồi, thầy Dương giục cả lũ về lớp học tiếp.

Trương Hiểu khoác tay tôi, giả vờ vô tình hỏi:
“Thứ Tư thi mô ba rồi, mày chuẩn bị đến đâu rồi?”

Tôi còn đang chìm trong cảm xúc nhiệt huyết đầy người khi nãy, ngớ ra trả lời:
“Nam mô? Gì cơ, nam mô nào?”

Trương Hiểu nheo mắt: “Kỳ thi mô phỏng toàn thành phố lần ba.”

Tôi đơ người:
Tiêu rồi.

12

Xong thật rồi.

Môn Văn vẫn cố gắng viết linh tinh cho xong bài luận.
Toán có 12 câu trắc nghiệm, tôi khoanh bừa kiểu oẳn tù tì, mấy câu điền số còn chẳng buồn bịa.

Môn Anh, đến câu nghe hiểu số 2 tôi đã ngủ gục, tỉnh dậy thì thấy giáo viên coi thi cầm tờ bài thi dính đầy nước miếng của tôi, mặt đầy cảm xúc khó tả.

Thi KHTN, thầy Dương coi thi, đi ngang qua tôi 5 lần, thở dài đến 12 lần.

Khi tôi vò đầu vắt óc đang định viết tiếng Anh vào bài Hoá cuối cùng cho xong, trong đầu bỗng loé lên một tin vui và một tin xấu.

Tin xấu: Nếu tôi không thể quay về được… với cái trình độ này thi đại học chỉ được có 200 điểm, đời tôi coi như xong thật rồi.

Hồi xưa tôi tuy học bét bảng, nhưng cuối cùng cũng gắng gượng đỗ được một trường ở Bắc Kinh.
Giờ điểm thế này, có cho tôi sang châu Phi cũng chẳng trường nào nhận.

Nhưng ngay khoảnh khắc chuông nộp bài vang lên, đầu tôi loé sáng như khai thông tâm trí:

Khoan đã!
Tôi xuyên không về.

Thế đề thi đại học năm tôi thi… chẳng phải chính là đề hai tháng nữa sao?!

Thầy Dương ơi, con dâu thầy — giờ vẫn đang là học sinh — chuẩn bị nghịch thiên đổi mệnh rồi đây!

Không chỉ mình tôi, cả lớp tôi đều sẽ nghịch thiên đổi mệnh!

13

Bạn ơi, thử hỏi nếu bạn đã thi đại học được mười năm rồi, liệu bạn còn nhớ nổi đề thi năm đó không?
Hiển nhiên, tôi đã quên sạch ngay từ ngày thứ hai sau khi thi xong.

Nếu ông trời cho tôi cơ hội làm lại…
Nhất định sáng cái ngày xuyên không đó, khi cãi nhau với Dương Lam, tôi sẽ tranh thủ học thuộc đề thi đại học năm đó!

Kết quả thi mô phỏng vừa ra, cùng lúc đó là thầy Dương tức giận đùng đùng xuất hiện.
Ông cầm bảng điểm, đứng trên bục giảng, giận đến mức nói không nổi ra hơi:

“Lục Sam Sam, đứng lên cho tôi!”

Tôi run rẩy đứng dậy, theo phản xạ buột miệng:
“Bố…”

Cả lớp sững sờ.
Thầy chủ nhiệm á khẩu.
Ngay cả Dương Lam ngồi bàn trên cũng lạnh lùng quay đầu trừng tôi.

Tôi cũng trừng mắt lại, thầm nghĩ:
Nhìn cái gì? Đợi tao xuyên về lại cho mày quỳ thớt rửa đồ!

Thầy Dương vừa đau vừa giận, gào lên:
“Lục Sam Sam, với cái điểm này, cô xác định học trường ‘đại học ngồi xó ở nhà’ đi nhé!”

Tôi ỉu xìu ngồi xuống, vừa định thở phào chờ hết tiết để ngủ cho quên đời, Trương Hiểu lại gọi tôi đi toilet cùng.

Tôi nhét hai tay vào túi quần, cúi đầu ủ rũ theo sau Trương Hiểu.
Đi được nửa đường, tôi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn:
“Hiểu tỷ… đây là đâu—”

Trương Hiểu bỗng bổ nhào về phía tôi, ánh mắt hung hãn, ngón cái và ngón trỏ làm thành số “7” dí thẳng lên trán tôi:

“Mày không phải Lục Sam Sam, rốt cuộc mày là ai?!”

Tôi ngớ người.