Trương Hiểu nói rành rọt, đầu óc rõ ràng:
“Từ cái ngày mày gọi tao là ‘lão Trương’ là tao đã thấy có gì đó không đúng rồi.
Mày gọi kỳ thi mô phỏng thành nam mô.
Tự nhiên thay đổi cách nhìn về Dương Lam.
Bảy môn cộng lại chưa đủ hai trăm điểm…
Nói đi, rốt cuộc mày là ai?!”

Tôi thở dài. Cuối cùng cũng đến bước này rồi.

Tôi giơ hai tay lên, lùi lại hai bước.
Trương Hiểu vẫn cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.

“Mày, Trương Hiểu, sinh ngày 12 tháng 6, cung Song Tử, ước mơ là làm giao dịch viên ngân hàng, đếm tiền mỗi ngày, đúng giờ tan làm.
Quà sinh nhật 17 tuổi tao tặng mày là vòng tay gỗ đàn hương, quà 18 tuổi là máy ảnh lấy liền.”

Tôi nói một hơi không ngừng nghỉ, sắc mặt Trương Hiểu từ cảnh giác chuyển sang sửng sốt.

“Nói ra thì khó tin, giờ đứng trước mặt mày không phải là tao năm 18 tuổi, mà là tao năm 28 tuổi.
Vì sao tao gọi mày là lão Trương, vì sao không biết kỳ thi mô phỏng, vì sao 7 môn cộng lại không nổi 200 điểm…
Tao biết chuyện này khó tin.”

Tôi cười khổ:
“Tao biết mà, khó tin thật.”

Trương Hiểu hét toáng:
“Nhưng tao tin mày!
Mày không lừa tao được đâu!
Chuyện này… đúng là quá ngầu luôn!!!”

14

Trương Hiểu kéo tôi ngồi xuống.
Cô ấy đầy tò mò về tương lai:
“Sau này tao có trở thành nhân viên ngân hàng không?”

Tôi thở dài:
“Tiếc là… không.”

Ánh mắt Trương Hiểu thoáng chút thất vọng.
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Thi đại học xong bố mẹ mày tặng mày hẳn chiếc Ferrari đời mới nhất, mày bị ép về kế thừa gia nghiệp.”

Trương Hiểu ngượng ngùng:
“Vậy… mười năm sau tao…”

Tôi mặt không cảm xúc:
“Mày học đại học ở Bắc Kinh, cưa sạch trai đẹp cả khoa, thậm chí còn dính scandal yêu đương với mấy nam idol tập sự trong bar Bắc Kinh.
Tốt nghiệp xong nhìn thấu hồng trần, dấn thân kiếm tiền, quay clip đóng vai nữ tổng tài đăng mạng, thành công chuyển mình cho công ty lần hai, tài sản nhân đôi.”

Trương Hiểu xoắn ngón tay:
“Nghe cũng… không tệ.”

Tôi giận sôi máu:
“Không phải không tệ, mà là quá sướng được không hả?!
Suốt mấy năm đại học, tao toàn đi bar với mày, nhìn mày thả thính, còn tao vì đã có gia đình nên chỉ biết ghen tỵ đứng nhìn…”

Trương Hiểu trợn tròn mắt:
“Mày… mày có người yêu rồi á?!”

Tôi lắc đầu:
“Nói chính xác thì, tốt nghiệp đại học xong tao cưới luôn rồi.”

Trương Hiểu nổi máu hóng hớt:
“Với ai? Lớp phó thể dục? Hay là bạn học đại học?”

Tôi cắt lời cô ấy:
“Lão Trương, mày đừng sốc.”

Trương Hiểu đưa tay bóp nhân trung:
“Mày nói… tao sẽ cố gắng…”

“Người đó… mày biết.”
“Học sinh cấp ba? Tiền bối? Hậu bối?”
“Trong lớp mình.”

“Không phải Tiểu Vương Khải… Giang Nghiêm? Liên Thước? Ngoài ba người đó thì…”

Tôi nhắm mắt lại:
“Đúng vậy. Là Dương Lam.”

Im lặng mấy giây, tôi mở mắt ra, Trương Hiểu suýt nữa ngất tại chỗ.

Tôi vội đỡ cô ấy:
“Bà ơi, đừng thế chứ.”

Trương Hiểu thẫn thờ:
“Vậy lúc hai người cưới nhau, có phải tao bị Dương Lam xếp ngồi cùng mâm với chó không…”

“Tao nói này, mày mừng cưới tao tận 160 nghìn, đương nhiên phải ngồi cùng bàn với thầy Dương rồi.”

Trương Hiểu trợn mắt nhìn tôi:
“Vậy là mày lấy… con trai thầy chủ nhiệm thật à?”

“Tèn ten~ bất ngờ không?”

15

Rõ ràng cảm xúc chủ yếu là sốc chứ chẳng phải ngạc nhiên.

Trương Hiểu mất cả buổi sáng mới tiêu hóa nổi chuyện mười năm sau tôi lại kết hôn với Dương Lam, từ đó ánh mắt cô ấy nhìn Dương Lam trở nên… vô cùng vi diệu.

Còn tôi, nhờ lời nhắc nhở của Trương Hiểu, bỗng nhiên khai thông đầu óc, lao thẳng đến văn phòng cô giáo dạy Văn.

Cô giáo dạy Văn tên Chu Nghiễn, chống cằm, cười híp mắt nhìn tôi:
“Có chuyện gì à, cô lớp phó nhỏ của tôi?”

Nhìn gương mặt trẻ trung của cô Chu, tim tôi bỗng chùng xuống.

Hai năm sau, cô ấy sẽ đi theo chồng mình — một người đã hi sinh trong nhiệm vụ — cùng rời khỏi thế gian.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi do dự nói:
“Cô ơi, em biết được… một đề bài tập làm văn, có thể… rất quan trọng.”

Cô Chu không cười xòa cho qua, ngược lại rất nghiêm túc cầm lấy bút và giấy:
“Em nói đi, cô ghi lại.”

Trước khi rời khỏi văn phòng cô Chu, tôi đi rồi lại quay lại, ngập ngừng hỏi:
“Cô ơi… cô có thể nhắn với chồng mình… đừng làm những nhiệm vụ nguy hiểm nữa được không, đặc biệt là kỳ nghỉ hè năm sau…”

Cô Chu nghiêng đầu cười bất lực:
“Cô cũng muốn thế chứ. Nhưng anh ấy lúc nào cũng là người xông pha đi trước.”

“Nhưng trên thế giới này… luôn phải có người đứng tuyến đầu nguy hiểm nhất mà.”

16

“Tưởng tượng về tương lai của mình? Đề gì nghe như trò đùa thế này?!”
Bạn cùng lớp nhìn bài tập trên bảng mà rên rỉ than vãn.

Tôi ngồi dưới, chột dạ ôm đầu, thầm nghĩ:
“Đúng vậy đấy… năm nay đề thi đại học chính là cái đề ‘trò đùa’ này.”

Cả lớp xôn xao bàn tán, trong cái không khí nặng nề ngột ngạt của lớp 12, đề bài này lại khơi dậy chút hy vọng và mơ mộng về tương lai.

Hoa khôi lớp Hạ Thanh Khê lấy son từ túi ra, thong thả thoa lên môi:
“Tớ chỉ mong tương lai mình đi từng bước chắc chắn, mỗi bước đều đúng hướng.”

Ngồi cạnh cô ấy là nam thần công nhận toàn lớp Giang Nghiêm —— ai cũng đồn Giang Nghiêm với Hạ Thanh Khê thích nhau, tôi thậm chí còn cá cược với Trương Hiểu một trăm tệ rằng hai người này tốt nghiệp chắc chắn thành đôi.

Giang Nghiêm dè dặt nói thêm:
“Tớ tin cậu.”

Không nhịn được, tôi buột miệng chọc quê:
“Chưa biết đâu nha, tiểu thư ạ.”

Hạ Thanh Khê cất son, tò mò hỏi:
“Ý cậu là sao?”

“Tớ nói nếu tớ có siêu năng lực, cậu tin không?”

May mà Hạ Thanh Khê vừa xinh lại dịu dàng, không hề tỏ ra khó chịu, còn thuận miệng đùa theo tôi:
“Tớ tin, cậu nói đi.”

Tôi đưa hai tay làm thành hình vòng tròn:
“Thật ra tớ… có thể nhìn thấy tương lai của mỗi người.”

Hạ Thanh Khê cau mày, cố gắng dùng tư duy bình thường để hiểu lời tôi:
“Tarot à?”

Tôi vội vàng gật bừa:
“Đúng đúng, coi như vậy đi.”

Xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ đầy bạn học tò mò, tôi đành mặt dày tiếp tục nói với Hạ Thanh Khê:
“Trong tương lai, cậu vẫn rất rạng rỡ chói lóa, nhưng… so với hình dung của cậu, có lẽ sẽ gặp không ít trắc trở.”

“Trắc trở?” Hạ Thanh Khê nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra:
“Tớ không sợ.”

“Có thể cậu và người cậu yêu sẽ từng hiểu lầm nhau, nhưng cuối cùng các cậu vẫn kiên định mà bước về phía nhau.”

Hạ Thanh Khê cười, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp:
“Tớ luôn rất kiên định với lựa chọn của mình.”

Sau khi tốt nghiệp, Hạ Thanh Khê và Giang Nghiêm đã đính hôn, tôi còn tham dự lễ cầu hôn của họ.
Nhưng trước khi đính hôn, Giang Nghiêm lại đột nhiên mất tích, cả lớp không ai liên lạc được.
Về sau, hai năm sau họ kết hôn, nhưng trong hôn lễ, cả hai đều lạnh tanh mặt mày.

Tôi cũng chẳng rõ ẩn tình bên trong, nhưng câu chuyện với Hạ Thanh Khê rõ ràng đã khơi gợi hứng thú cả lớp. Ai nấy ríu rít muốn nghe tôi đoán tương lai của họ.

Trương Tử Vũ cười đùa, vừa chọc ghẹo vừa cãi nhau với Liên Thước.
Trương Tử Vũ là đứa học dốt nhất lớp, nhưng đi theo hướng nghệ thuật, ngoại hình nổi bật, hát hay, nghe nói nửa năm sau sẽ tham gia show “Ai Là Ca Sĩ”.
Còn Liên Thước là thiên tài thi đấu, nhà giàu, bình thường lên lớp chỉ nghe cho có, suốt ngày ngủ gật, nghe nói sắp ra nước ngoài, không tham gia thi đại học.

“Tử Vũ sau này sẽ thành ca sĩ,” tôi nói chắc nịch, “Còn người yêu tương lai của cậu ấy… hiện giờ đang ở bên cạnh cậu.”

Liên Thước độc miệng:
“Là ai? Chẳng lẽ là Giang Nghiêm? Lớp phó thể dục? Hay mấy sao hạng xoàng trong showbiz?”

Trương Tử Vũ tức muốn đánh cậu ta.

Tôi nhìn hai người họ, thầm nghĩ:
Liên Thước, cậu đúng là ngoài miệng độc mà lòng thì chết mê chết mệt. Khó trách mười năm sau, Trương Tử Vũ thà dăm ba lần chia tay với cậu bạn nghệ sĩ nhỏ kia, cũng chẳng buồn liếc ngó cậu đâu.

Vương Nhất Nhiên vừa quét dọn vừa tò mò hỏi:
“V-v-vậy tớ thì sao?”

Đời trước, sau khi thi trượt đại học, Vương Nhất Nhiên cắt đứt liên lạc với chúng tôi.
Nhưng lần này, cậu ấy không bị gãy tay, cho nên ——

“Cậu thi rất tốt.” Tôi quả quyết.
“Phát huy vượt trội, sau đó ngày càng tự tin, không còn nói lắp nữa, thậm chí trở thành một… diễn giả hùng biện.”

Vương Nhất Nhiên ngượng ngùng ôm chổi đi quét hành lang.

Bạn mũm mĩm Tiêu Thục trong lớp rụt rè hỏi:
“Sau này tớ vào đại học… có giảm cân không?”

Tiêu Thục học cùng chuyên ngành với tôi, tương lai của cô ấy tôi rõ như lòng bàn tay:
“Lên đại học, cậu ngày nào cũng bị người ta ăn trộm đồ ship, gầy đi hẳn 25kg!”

“Là vì tức bọn ăn trộm ship mà gầy hả?”

“Không phải vì tức, mà là vì mày cố ý đặt đồ ăn, trộn thêm thuốc chuột, kết quả có một anh đẹp trai lấy nhầm đồ mày đặt, bị trúng thuốc nhập viện, mày bèn ngày ngày chăm sóc anh ta…”

Sau đó quấn quýt với anh đẹp trai suốt tám năm, cuối cùng cũng không có kết quả.
Câu sau tôi không nói ra.

Lớp trưởng đeo kính dày cộp rụt rè lại gần:
“Tớ muốn biết sự nghiệp tương lai của mình.”

Tôi hồi tưởng rồi đáp:
“Ở cái tuổi bạn bè xung quanh đắm chìm yêu đương, cậu vẫn kiên trì đi trên con đường nghiên cứu khoa học. Trong tương lai mà tớ thấy… cậu vẫn chưa tìm ra lời giải cho đề tài nghiên cứu của mình…”

Lớp trưởng vui mừng hỏi:
“Tớ đã kiên trì được tới cuối cùng rồi đúng không?”

Tôi khựng lại một chút, gật đầu, nghiêm túc nói:
“Trong lòng tớ, cậu mãi mãi là người nhỏ bé gầy gò ấy, nhưng lại có một trái tim kiên cường, đủ sức kiên định theo đuổi ước mơ.”

Có bạn bên cạnh hỏi:
“Thế còn cậu thì sao, Lục Sam Sam, cậu có nhìn thấy tương lai của chính mình không?”

Tôi vô thức nhìn về chỗ ngồi của Dương Lam.
Nhưng giờ đó ngoài cửa sổ chỉ còn hoa dành dành, chỗ ngồi đã trống trơn.