Thời đại học, em gái của nam thần học đường Lục Thừa Diễn bị tai nạn xe, cần một khoản tiền chữa trị khổng lồ.
Tôi dựa vào việc nhà mình có tiền, lấy đó làm điều kiện ép anh ta hẹn hò với mình.
Thế là, anh ta cam chịu làm bạn trai tôi suốt ba năm, trong trường thì hứng chịu đủ điều gièm pha.
Năm tốt nghiệp, nhà tôi phá sản.
Tôi cầm chút tiền còn lại đi tìm anh, lại nghe thấy anh nói: “Nếu không phải vì cô ấy dùng tiền ép buộc, tôi căn bản sẽ không đồng ý.”
Lần gặp lại, anh đã trở thành doanh nhân được người người ngưỡng mộ, bên cạnh có mỹ nhân bầu bạn.
Tôi siết chặt vạt áo đã bạc màu, gượng cười nói: “Lâu rồi không gặp.”
Anh đỏ hoe mắt, như mất khống chế mà ôm chầm lấy tôi: “Lần này, em còn định chạy đi đâu nữa hả, Giang Tuế Tuế?”

1
Sau 5 năm không gặp, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lục Thừa Diễn trong tình huống thế này.
Anh được mọi người vây quanh tâng bốc, bên cạnh còn đứng là hoa khôi năm ấy.
Nam thanh nữ tú, nhìn thế nào cũng thật xứng đôi.
Tôi đeo khẩu trang, cẩn thận rót rượu trên bàn.
Lúc anh bước tới, đầu tôi ong lên, tim đập loạn như muốn ngừng lại.
Nhưng anh chỉ lướt qua tôi, cầm ly rượu trên bàn rồi quay lại đám đông.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng siết chặt mép bàn, không khỏi tự giễu.
Giang Tuế Tuế ơi Giang Tuế Tuế, mày thật không còn thuốc chữa nữa rồi!
Năm xưa khi mày còn vinh quang như thế anh ta còn chẳng yêu, giờ sa sút thế này, lại còn mơ mộng anh ta nhận ra mày như trong phim thần tượng ư?
Thật là lo lắng dư thừa.
Lúc rót rượu xong chuẩn bị rời đi, tôi nghe thấy mọi người đổi đề tài.

“Lục tổng với cô Trần đây chắc sắp có tin vui rồi chứ?”
Lục Thừa Diễn không đáp.
Trần Ninh khoác tay anh, mỉm cười: “Tôi với A Diễn chưa vội, nếu có tin tốt sẽ báo cho mọi người.”
Người kia vội vã tiếp lời, cười xòa xoa dịu không khí.
Có lẽ hơi ngại, lại có người mở miệng:
“Nghe nói hồi đại học Lục tổng có yêu một cô gái, kết quả là cô ta chê anh không có tiền, tốt nghiệp cái là chia tay.”
Anh ta cười nhìn Lục Thừa Diễn:
“Không biết bây giờ cô ta biết Lục tổng danh tiếng vang dội, mỹ nhân kề bên, có hối hận không ha ha ha!”
Trần Ninh cười khúc khích: “Ai mà biết. Nói đi cũng phải nói lại, tôi với A Diễn còn phải cảm ơn cô ta đấy.”

2

Lục Thừa Diễn từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tôi không nghe nổi nữa, sợ nghe thêm điều gì tổn thương hơn, bèn cầm ly rỗng rời đi.
Lúc đi thất thần nên va phải người đối diện, loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững được, nhưng ly rượu trong tay lại rơi xuống đất.
“Xin lỗi anh, tôi không cố ý.”
Ly thủy tinh vỡ tan trên sàn, tôi vội vàng cúi xuống nhặt.
Mảnh vỡ sắc nhọn, bất cẩn khiến ngón tay tôi bị cắt, máu lập tức trào ra.
Tôi “xì” một tiếng, mặt tái nhợt.
Thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía mình, tôi không kịp để tâm đến vết thương, vội vàng nhặt nốt mảnh cuối cùng vào khay rồi luống cuống bỏ chạy.

Tôi chạy vào khu hậu trường.
Chị trưởng ca thấy máu trên tay tôi và mảnh vụn trong khay thì giật mình, lo lắng hỏi:
“Em không sao chứ? Sao lại đứt tay thế này, mau ngồi xuống chị xử lý cho.”
Chị ấy tên là chị Trương, hai năm nay giới thiệu cho tôi nhiều công việc làm thêm, rất tốt với tôi.
“Em không sao, lúc nãy lỡ tay làm vỡ ly thôi.”
Tôi mệt mỏi nói:
“Chị ơi, hôm nay em không lấy lương nữa, em thấy không khỏe, có thể về trước không ạ?”
Có lẽ do sắc mặt tôi quá tệ, chị gật đầu ngay:
“Được, em về nghỉ ngơi đi, nhớ xử lý vết thương đấy. Lương chị tính nửa ngày cho em nhé!”
Tôi xúc động nhìn chị, “Vâng, cảm ơn chị.”
Tôi không dám nán lại lâu, thay đồ xong thì rối bời rời khỏi sảnh tiệc.

3
Khách sạn tổ chức tiệc cách chỗ trọ của tôi khá xa, tôi phải bắt ba chuyến xe buýt mới về gần đến khu nhà.
Lúc xuống xe đã gần 11 giờ đêm.
Chỗ tôi thuê là một căn hộ trong khu tập thể cũ gần 20 năm, không có thang máy, nằm trên tầng 6.
Khi ấy cũng có một căn ở tầng 3, nhưng đắt hơn 200 tệ.
Tôi tiếc tiền.
Lần này leo cầu thang đặc biệt mệt, về đến nhà, tôi đặt túi và điện thoại xuống rồi vào nhà vệ sinh.
Lúc ra đã lơ mơ buồn ngủ, đi kéo rèm thì vô tình liếc xuống dưới.
Trong bóng tối, bãi đỗ xe dưới lầu bỗng có thêm một chiếc xe sang.
Ở khu này đúng là hiếm thấy.
Tôi bĩu môi một cái rồi kéo rèm lại.
Nằm trên giường, vì chiếc xe dưới lầu mà tôi không khỏi cảm thán số phận trêu ngươi.
Hồi đó, Rolls-Royce chỉ là xe đi chợ hằng ngày của người giúp việc nhà tôi.
Còn bây giờ, tôi phải tiếc rẻ từng đồng tiền sạc xe điện một tệ một giờ.
Tôi lắc đầu xua đi mớ suy nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, tôi lại mơ về quá khứ.

4

Thời đại học, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thích Lục Thừa Diễn.

Quần áo anh mặc rất cũ và mỏng, kiểu đã bị giặt nhiều lần nên bạc màu.

Thế nhưng, điều đó cũng không thể che lấp được khí chất và vẻ ngoài điển trai của anh.

Bạn cùng phòng nói với tôi rằng gia cảnh của Lục Thừa Diễn rất nghèo, thành tích học tập của anh vốn có thể thi vào trường tốt hơn, nhưng vì được trường này miễn học phí nên anh mới chọn học ở đây.

Lúc ấy tôi có phần tự mãn — dù sao thì nhà tôi có rất nhiều tiền.

Sau đó, tôi tỏ tình với anh trước thư viện trong tâm thế bối rối ngượng ngùng, nhưng lại bị anh từ chối thẳng thừng.

Tuy vậy, tôi không nản chí, ngược lại càng cố gắng tiếp cận anh, tranh thủ mọi cơ hội để thể hiện sự quan tâm.

Cho đến khi em gái anh gặp tai nạn xe, cần gấp 300.000 tệ tiền phẫu thuật.

Tôi cầm tiền mặt đến bệnh viện giúp anh đóng viện phí, tiện thể một lần nữa tỏ tình.

Thật ra, dù anh có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ giúp.

Sau khi trả tiền xong, anh giữ lấy tôi, nói:
“Anh đồng ý rồi.”

Lúc ấy tôi chỉ thấy rất vui, hoàn toàn không để ý đến nỗi đau và giằng xé trong mắt anh.

Số tiền đó không chỉ mang đến sự giúp đỡ, mà còn giáng một đòn chí mạng vào lòng tự tôn của anh.

Khi đã ở bên nhau, Lục Thừa Diễn vẫn không tiêu tiền của tôi. Anh vẫn mặc những bộ đồ cũ kỹ.

Nhưng mỗi lần đi dạo phố ăn vặt, anh vẫn giữ trách nhiệm làm bạn trai, xách túi và trả tiền.

Thời gian làm thêm của anh ngày càng nhiều.

Không biết từ khi nào, trong trường lại xuất hiện những lời đồn đại.

Người ta nói Lục Thừa Diễn để mắt đến tiền của tôi, cố ý tiếp cận.

Nói anh là “trai bao”.

Tôi tức giận, định bỏ tiền ra tìm kẻ tung tin để dạy cho một bài học.

Nhưng Lục Thừa Diễn kéo tôi lại, nói:
“Thôi đi.”

Bây giờ nghĩ lại, câu “thôi đi” của anh không phải vì không để tâm, mà là vì bất lực.

Tin đồn một khi lan rộng, sẽ bén rễ trong đầu người khác.

Và anh, đã âm thầm chịu đựng nó suốt ba năm.

Cho đến năm tốt nghiệp, nhà tôi phá sản.

Ba tôi vào tù, toàn bộ tài sản bị niêm phong, tôi như bị kéo rơi khỏi tháp ngà.

Ngày thứ ba trong trại giam, ba tôi tự sát.

Trước khi rời khỏi thành phố này, tôi nhờ bạn mang số tiền cuối cùng mình có đến cho Lục Thừa Diễn, kèm theo một câu:

“Chơi chán rồi, chia tay đi.”

Tôi nhìn anh nhận lấy chiếc thẻ, không chút do dự xoay người rời đi, không hỏi tôi bất kỳ điều gì.

Tôi đến thành phố mới, đổi số điện thoại, bắt đầu lại từ đầu.

Cho đến năm nay, tôi quay lại nơi này.

Bây giờ, anh giống hệt với những gì tôi từng tưởng tượng — phóng khoáng, thành công.

Mà Trần Ninh, dịu dàng, xuất thân danh giá, thực sự rất xứng đôi với anh.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, gối tôi đã ướt đẫm.