5
Dọn dẹp xong vào buổi sáng, tôi kéo vali xuống lầu.
Lúc đi ngang qua bãi đỗ xe, chiếc xe ấy vẫn còn đó.
Tôi chỉ liếc một cái rồi dời mắt, bước nhanh ra cổng khu.
Gần như ngay lập tức, cửa ghế lái mở ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Lục Thừa Diễn!
Anh bước nhanh về phía tôi, mặt mày u ám, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Tôi siết chặt vạt áo đã bạc màu, cố gắng gượng cười:
“Lâu rồi không gặp.”
Anh đỏ mắt, như mất khống chế mà ôm chầm lấy tôi, cả người run rẩy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe anh gào lên từ phía trên đầu:
“Lần này em lại muốn chạy đi đâu hả, Giang Tuế Tuế!”
“Lại muốn bỏ rơi anh sao?!”
“Lần này là mấy năm nữa?!”
Anh siết chặt cằm tôi, giọng nghẹn ngào trách móc:
“Giang Tuế Tuế, em không có tim!”
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đau nhói.
Tôi cố gắng giải thích:
“Em không chạy… em chỉ là…”
Chưa nói hết, đôi môi của Lục Thừa Diễn đã áp xuống, mạnh đến mức tôi có cảm giác môi mình sắp rách.
Nhưng tôi không đẩy ra.
Phải rất lâu sau, anh mới bình tĩnh lại.
Anh nhìn tôi:
“Em đi đâu?”
Tôi đáp nhỏ:
“Em không định đi đâu, sáng dọn nhà ra nhiều đồ cũ của chủ cũ, mang đi bỏ không tiện nên em đựng trong vali.”
Anh lúc này mới giãn bớt căng thẳng, nhìn tôi đi đến thùng rác, mở vali ra và đổ đồ đi.
Khi quay lại, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Tôi siết chặt tay, lấy hết dũng khí nói:
“Lục Thừa Diễn, anh có bạn gái rồi. Nụ hôn khi nãy… là hành vi rất thất lễ.”
Anh không nói gì, toàn thân lại tỏa ra hơi lạnh hơn.
Một lúc sau, anh mở cửa xe, lái đi không chút do dự.
Tôi cúi đầu, trong lòng chua xót.
6
Tôi đến công ty.
Trưởng phòng nói chiều sẽ có một nhân vật quan trọng đến, dặn tôi chuẩn bị hồ sơ đầy đủ.
Một ngày bận rộn trôi qua, rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Về nhà đặt đồ xuống, lúc xuống lầu lại thấy xe của Lục Thừa Diễn.
Anh đứng bên cạnh xe, tay cầm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
“Lên xe.” Giọng anh lạnh lùng.
Tôi hơi ngạc nhiên, liền từ chối:
“Xin lỗi, có chuyện gì không? Tôi còn phải đi chạy đơn.”
Đồng tử của anh co rút.
Một lúc sau, anh nhìn tôi đầy phức tạp:
“Em biết hôm nay là ngày gì không?”
Ngày gì?
Thấy tôi suy nghĩ mãi không ra, anh che giấu cảm xúc trong mắt, giọng nghẹn ngào:
“Hôm nay là—”
Một âm thanh chuông báo lạ vang lên.
Tôi lấy điện thoại ra xem, là báo thức tôi tự đặt.
“Xin lỗi, Lục tổng, tôi có việc rồi, anh tự nhiên nhé.”
Nói xong, tôi vội vã phóng xe đi.
Không biết rằng, Lục Thừa Diễn vẫn âm thầm bám theo phía sau.
Anh nhìn tôi lấy hàng cần giao, rồi cưỡi xe máy len lỏi khắp ngõ phố, giao đơn này đến đơn khác.
Chạy liên tục ba tiếng không ngừng.
Đến tận 10 giờ tối.
Tôi nhìn vào ứng dụng, tiền kiếm được là 71 tệ.
Khi thả lỏng, tôi mới cảm thấy mắt cá chân đau nhức.
Cúi xuống nhìn, ống quần không biết bị xước từ lúc nào, loang vết máu đỏ.
Vén lên thì thấy vết thương dài, đã đóng vảy, máu đông lại trông khá ghê rợn.
Tôi thở dài — lại mất thêm mười tệ để sửa quần rồi.
Kiếm tiền thật khổ cực.
Tôi tra chìa khóa ra chuẩn bị về nhà thì bị một bàn tay run rẩy siết chặt cánh tay.
Quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Lục Thừa Diễn.
7
Tôi ngồi trong chiếc xe sang của Lục Thừa Diễn.
Anh nửa quỳ dưới đất, nhẹ nhàng lau vết thương cho tôi.
Vết thương chạm phải dung dịch sát trùng, đau rát đến tê tái. Tôi siết tay lại, cố nhịn không bật tiếng.
Bỗng một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn chân tôi.
Tôi giật mình.
“Lục Thừa Diễn, anh khóc à?”
Anh cúi đầu, cố chấp không chịu ngẩng lên.
Rất lâu sau mới ngước mắt nhìn tôi.
Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng giận dữ:
“Giang Tuế Tuế, em thật sự muốn sống thành thế này sao?!”
Tôi im lặng.
Ai muốn sống như vậy chứ?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng mất đi hậu thuẫn gia đình, tôi gần như chẳng còn gì.
Ngay cả một công việc ra hồn cũng không xin được, chỉ có thể làm nhân viên quèn.
Từng bị quấy rối, tôi buộc phải ăn mặc xấu xí, đeo kính gọng đen.
Chỉ dám mặc đồ rộng, che giấu dáng người.
Tự biến mình thành một người mờ nhạt không ai buồn nhìn.
Thảm hại? Cũng khá đúng đấy.
Tôi đột nhiên thấy ngột ngạt, nói:
“Lục Thừa Diễn, em muốn về nhà.”
Anh ném bông gòn vào thùng rác trên xe, bình tĩnh nói:
“Ăn cơm trước đã.”
“Hôm nay là sinh nhật em, Giang Tuế Tuế. Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi khựng lại.
Lục Thừa Diễn đưa tôi đến một quán Nhật tôi từng rất thích.
Giá trung bình mỗi người: 1.500 tệ.
Ngồi vào ghế, nhìn anh chăm chú gọi món, tôi như lạc vào hồi ức.
Tôi nhớ năm đó sinh nhật mình, tôi kéo anh — vừa tan ca — đến ăn ở đây.
Lúc đó, bảng tên phục vụ trên ngực anh còn chưa tháo xuống.
Anh lúng túng để mặc tôi lôi vào nhà hàng.
Y như tôi bây giờ.
Vòng xoay vận mệnh thật trớ trêu.
Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của anh năm đó.
Rất tự ti, rất luống cuống.
Khi món được bưng ra, chúng tôi vẫn chưa nói câu nào.
Nhìn bàn sushi và sashimi, tôi không kìm được mà gắp miếng này đến miếng khác.
Thấy tôi ăn ngon lành, Lục Thừa Diễn mỉm cười hỏi:
“Ngon không?”
Tôi gật đầu:
“Ngon lắm, còn hơn sushi một tệ ngoài vỉa hè!”
Nụ cười anh vụt tắt.
Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy… anh có chút đau lòng.
Tôi đang định nói gì đó để xoa dịu, thì đằng sau vang lên một giọng nữ quen thuộc:
“A Diễn?”
8
Trần Ninh bước đến bên cạnh Lục Thừa Diễn, khi nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc:
“Tuế Tuế, thì ra là cậu à.”
Tôi gượng cười, không nói lời nào.
Cô ta liền thuận thế ngồi xuống cạnh chúng tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“Năm đó nghe nói nhà cậu phá sản, bọn mình còn lo lắng rất lâu. Những năm qua sống có ổn không?”
“Đám chủ nợ đó không làm gì cậu chứ?”
Tôi cứng nhắc đáp: “Không, mình ổn.”
“Trần Ninh!”
Lục Thừa Diễn cau mày quát khẽ.
Trần Ninh liếc anh một cái, làm bộ tủi thân:
“Sao thế, mình chỉ là quan tâm đến Tuế Tuế thôi mà.”
Sau đó, cô ta lại nắm lấy tay tôi:
“Có gì khó khăn thì cứ nói với mình và A Diễn, chúng ta đều là bạn bè mà.”
Dù có ngốc đi chăng nữa, tôi cũng nghe ra ẩn ý trong lời cô ta.
Cô ta đang châm chọc, đang hạ thấp tôi.
Đáng tiếc là, những năm tháng chịu đựng đủ loại cay đắng đã khiến tôi miễn dịch với những lời như thế.
Tôi rút tay lại, mỉm cười đáp:
“Cảm ơn cô Trần đã quan tâm, tôi rất ổn, không có khó khăn gì cả.”
“Tôi ăn no rồi, không làm phiền buổi hẹn hò của hai người nữa. Tạm biệt.”
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi, không muốn ở lại cái nơi ngột ngạt này thêm giây nào.
Lục Thừa Diễn đứng lên gọi tôi lại:
“Anh đưa em về.”
“Anh còn chuẩn bị quà sinh nhật cho em, để trên xe—”
Nhịn xuống sự uất ức và nghẹn ngào trong lòng ngực, tôi quay đầu lại cắt ngang lời anh:
Tôi lạnh lùng, rõ ràng từng chữ:
“Không cần đâu, Lục tổng. Tôi muốn về một mình.”
9
Không lâu sau khi trở về, tôi liên lạc lại với bạn cùng phòng đại học – Oanh Oanh.
Những người bạn khác thì tránh tôi như tà khi biết nhà tôi phá sản, chỉ có cô ấy là cố gắng giúp đỡ tôi hết sức.
Nhưng mãi gần đây mới hẹn gặp được.
Lúc gặp lại, cô ấy đang ôm theo một em bé.
Tôi tặng một bao lì xì to. Oanh Oanh không muốn nhận nhưng bị tôi ép, đành nhận lấy.
“Bé con, mau nói cảm ơn mẹ nuôi đi!”
Tôi hơi bối rối nhìn cô ấy: “Mẹ nuôi, là… tớ á?”
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi:
“Tất nhiên rồi, năm đó chẳng phải đã nói rồi sao? Con mình nhất định để cậu làm mẹ nuôi. Sao nào, định nuốt lời à?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không không, không dám.”
Oanh Oanh nhìn tôi đầy xót xa:
“Những năm qua cậu sống rất vất vả đúng không?”
Tôi cụp mắt, khẽ đáp: “Cũng tạm.”
“Thật ra so với mệt về thể xác, thì cú sốc tinh thần mới là điều khó vượt qua nhất.”
Tôi bộc bạch:
“Cậu biết không, khi đã thanh toán xong hết tài sản, còn lại đúng 800.000 tệ nợ, lúc ấy tớ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó mới biết, kiếm được 800.000 tệ… khó đến mức nào.”
Những năm qua, tằn tiện từng đồng, phải mất 5 năm mới trả xong.