10

“Em muốn ngủ một mình!”

Tôi cũng có lòng tự trọng đó nha! Tức thì từ chối thẳng thừng.

Anh không nói gì, kéo tôi ngồi xuống rồi tiếp tục sấy tóc cho tôi.

Không đụng thì thôi! Ai thèm!

Sấy tóc xong, từ lúc vào phòng đến giờ, hai đứa không ai nói câu nào.

Tôi leo lên giường, quấn chăn kín người.

Thấy anh lên giường, tôi liền vẽ một đường ranh giới vô hình, nghiêm túc cảnh cáo:

“Đừng có vượt ranh giới!”

Kết quả — anh chưa tới một giây đã dịch sát lại, y chang cái kiểu năm cấp ba!

Hồi đó, từ lúc biết tôi thầm thích Tôn Dật, anh không cho tôi vẽ ranh giới nữa.

Cái cùi chỏ của anh luôn luôn chiếm nửa cái bàn học của tôi, đến mức làm tôi tưởng anh cũng thích tôi.

Tống Dự ôm lấy tôi, giọng như đang dỗ trẻ con:

“Lúc nãy tóc còn ướt, không sấy khô dễ cảm đấy.”

Vừa bá đạo, vừa dịu dàng — đúng kiểu khiến tôi mất kiểm soát.

Tôi vẫn giận, không đáp lại.

“Tây Tây, em mà cứng nữa là thành… zombie luôn rồi đó.”

Tôi chẳng dám động đậy.
Dù hồi cấp ba cũng từng có vài lần chạm chạm, nhưng kiểu tiếp xúc thế này… thì chưa bao giờ.

Tôi lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Mà… xui một cái là — tôi lại hôn trúng… yết hầu của anh.

Yết hầu Tống Dự khẽ động đậy, anh cúi đầu nhìn tôi.
Khi đôi môi anh càng lúc càng gần, tôi ngẩng lên, hôn anh trước.

Lúc tôi định rút lại, Tống Dự lại ấn đầu tôi xuống, hôn sâu hơn.

Kỹ thuật hôn của anh tốt hơn tôi chút xíu, hôn đến mức tôi suýt nghẹt thở.

Anh nhéo nhéo má tôi:

“Tây Tây, hít thở.”

Tôi hít sâu một cái… rồi lao lên hôn tiếp, tay cũng không kìm được mà lần tới múi bụng tám múi.

Tống Dự cứng người trong giây lát, sau đó ôm tôi lăn một vòng.

Áo quần bị cởi sạch sẽ, tay anh cũng chạm tới những nơi không nên chạm tới…

Tôi bắt đầu căng thẳng, nghe nói lần đầu… rất đau.

Nhưng mà…

11

Một phút sau, Tống Dự bỗng bật dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Tôi ngồi ngây người.
Vừa rồi hình như… tôi bị xúc phạm nhẹ?

Tôi đã cởi quần sẵn ở nhà rồi đấy, thế mà anh chỉ tới được cửa thôi hả?

Nhìn ngoài thì to (tôi nói là chiều cao), ai ngờ lại… không được việc.

Anh đã vào nhà vệ sinh được mười phút, không có lấy một tiếng động.
Không lẽ… đang khóc trong đó?

Tôi mặc lại đồ, bước tới cửa nhà tắm, gõ nhẹ:

“Tổng giám đốc Tống ơi, không sao đâu. Bạn thân em từng giới thiệu một bệnh viện, chuyên về mảng này, rất có tiếng đấy…”

“Sáng mai…” — tôi còn chưa nói hết, cửa bỗng bật mở.

Một “chú cún lớn” mắt hoe hoe nước liền nhào tới ôm tôi:

“Tây Tây… anh xin lỗi…”

Nhìn anh như vậy, lòng tôi cũng tan chảy.
Tôi ôm anh, dịu dàng an ủi:
“Không sao đâu, cùng lắm thì làm chị em cũng chẳng có gì không ổn…”

Kết quả: anh khóc to hơn.

Thì ra mấy lời an ủi trên mạng… cũng không đáng tin mấy.

Tôi định “giải quyết tại chỗ”, liền kéo anh lên Sờ Mỗ Độ (công cụ tìm kiếm):

“Chuyện này… trước đây cũng từng vậy à?”

Nghe tôi hỏi, Tống Dự vội vàng giải thích:

“Tây Tây! Anh… là lần đầu tiên!”

“Ồ…” – Tôi ồ một tiếng, rồi… mặt hí hửng.

Xem ra với Bạch Nguyệt Quang cũng chẳng phát triển được mấy, tôi vui lòng ra mặt.

Ba phút sau…

“Trang này bảo là do quá sớm… mai tới viện khám thử nha.”

“Khoan, có cái khác… đây rồi! Bảo là chuyện bình thường, lần đầu thôi, sau sẽ ổn.”

Tống Dự gật gù suy nghĩ:
“Thì ra là do tư thế không đúng…”

……

Tên này hồi cấp ba làm đọc hiểu điểm cao lắm mà ta?

Tôi ngồi bên, không nói nổi lời nào.
Anh thì lặng lẽ thay ra ga giường mới.

Cuối cùng hai đứa ôm nhau ngủ, một đêm bình yên, không mộng mị.

12

Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy Tống Dự bên cạnh.

Tôi bước ra khỏi phòng, lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức.

Tống Dự đang đeo tạp dề, nấu bữa sáng.

Phải nói chứ — ngoại trừ “chuyện kia” có vẻ hơi thiếu sót, còn lại thì… anh đúng là mẫu bạn đời lý tưởng.

Đáng tiếc quá…

“Tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng nha~”

Ăn xong, anh đi làm. Tôi thì về nhà mình.

Vừa tới cửa, mẹ tôi đã ngửi được mùi khác lạ, lập tức xuất hiện.

“Tối qua không về nhà.”
“Đi đâu đấy?”

Tôi biết chuyện này giấu không nổi, bèn quyết định thành thật thì khoan hồng:

“Mẹ ơi, con đi lấy… quyển sổ đỏ nhỏ nhỏ rồi.”

“Tao biết ngay mày không yên phận mà!”

Tôi nép vào lòng mẹ, nói nhỏ:

“Mẹ à, chính là cái người mà hồi cấp ba con bảo con thầm thích đó.”
“Chính là… Tống Dự.”

Mẹ tôi khẽ xoa đầu tôi, ánh mắt thoáng buồn:
“Chín năm rồi…”

Hồi học cấp ba, khi tôi mới biết thích Tống Dự, tôi đã về kể với ba mẹ.
Họ lúc đó chỉ cười, bảo:
“Con gái chúng ta lớn rồi, biết thích con trai rồi nè~”

Sau đó, tuần nào tôi cũng kể cho họ nghe chuyện ở trường, từng chuyện nhỏ liên quan tới Tống Dự.

Từ hôm đó, tôi chính thức chuyển đến sống ở nhà Tống Dự.

Ra cửa, ba mẹ đưa tôi một chiếc thẻ —
là khoản hồi môn họ tích góp cho tôi từ khi mới chào đời.

Một chiếc thẻ nhỏ xíu, nhưng lại chứa đựng tình yêu suốt 28 năm của ba mẹ.
Nặng lắm.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Ngày thứ hai sau khi chuyển vào,

Tôi vẫn chưa kịp kiểm chứng mấy lời của bác sĩ mạng đêm đó…
Thì Tống Dự đã… đi công tác.

Một lần là nửa tháng.

Vừa mới cưới mà đã thành góa phụ sớm rồi sao!?

Tôi vẫn đi làm như thường lệ.
Mỗi ngày, Tống Dự đều đặn gửi báo cáo sinh hoạt ba bữa và các chuyện lặt vặt, còn yêu cầu tôi cũng phải báo cáo lại đầy đủ.

Hôm đó tan ca, tôi tình cờ gặp Tôn Dật, lớp trưởng hồi cấp ba.
Anh ấy thi đậu vào cơ quan cấp trên của tôi, lần này xuống kiểm tra.

Tan làm, anh ta rủ tôi đi ăn tối.

“Hứa Nam Tây, cũng khéo ghê, em cũng vào làm cùng hệ thống với anh.”

Tôi thầm nghĩ:
Ừ thì khéo thật, hồi đi học đã quản tôi, giờ đi làm rồi còn… quản tiếp.

“Ha ha, đúng là trùng hợp ghê.” — tôi cười gượng.

Tôn Dật giờ khác xưa rồi.
Đường chân tóc lên cao, bụng tròn vo, đúng kiểu cán bộ kỳ cựu có tuổi.

Vừa xiên một miếng bò bỏ vào miệng, anh ta vừa nói:
“Hình như từ sau kỳ thi đại học là không gặp lại em nữa.”

“Sao rồi, sau đó em có đồng ý lời tỏ tình của Tống Dự không?”

Tôi ngớ người.
Tống Dự tỏ tình với tôi?
Tôn Dật đầu đất này lại nói bừa cái gì nữa vậy?

“Anh nhớ nhầm rồi. Cậu ta tỏ tình với hoa khôi lớp bên – Cao Tâm Nguyệt, không phải em.”

Tôn Dật nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc:
“Cao Tâm Nguyệt á? Em không biết hả, cô ấy là em họ của Tống Dự.”

Tôi chết sững.

Tôn Dật tiếp lời:

“Còn nữa, nói cho em biết, hồi cấp ba Tống Dự đúng là… có chút không bình thường.”
“Từ lúc biết em thích anh, tối nào cũng đến ký túc xá của anh lải nhải chuyện anh!”

“Còn dọa dẫm, năn nỉ anh từ chối em, kêu là ‘con gái nhà anh phải học hành chăm chỉ’.”

“Đến tận ngày thi đại học xong, cậu ta còn ôm bó hoa đứng trước mặt anh khoe là chuẩn bị đi tỏ tình với em.”
“Anh cũng định gặp em để kể, mà ai ngờ vừa thấy em chắp tay cúi đầu chào hỏi một cái, anh quên luôn.”

Tống Dự tỏ tình với tôi?
Vậy ra năm ấy, tôi không phải đơn phương.

Thì ra… tiếng của Tôn Dật nói ra cũng có lúc nghe… ngọt tai đến thế.

Trước mặt là món bò bít tết tự nhiên cũng trở nên ngon hơn hẳn!
Ha ha ha ha ha ~

Vì tâm trạng quá tốt, tôi ăn xong bữa tối với anh ta mà cứ vui vẻ suốt.

Tôn Dật về trước, tôi ngồi một mình trong nhà hàng, ngơ ngẩn cười như đứa ngốc.

Tôi gửi một tin nhắn cho Tống Dự:

“Tổng giám đốc Tống, xong việc chưa đó?”

Chờ rất lâu cũng không thấy anh trả lời.
Chắc đang bận thật rồi.

Tôi đứng dậy, chuẩn bị quay về ngôi nhà của tôi và Tống Dự.

13

Bước ra khỏi nhà hàng, tôi liền nhìn thấy Tống Dự.
Anh đứng bên vệ đường, thấy tôi liền nhếch nhẹ khóe môi.

Nhưng… sao nhìn kiểu gì cũng thấy như đang gượng ép cho có lệ.

Tôi định chạy đến ôm anh, nhưng anh chỉ mở cửa xe đứng đó, không nói lời nào.

Bầu không khí trong xe áp lực đến mức khó thở.
Tôi thử thăm dò:

“Sao anh hôm nay về luôn? Không phải nói đi công tác nửa tháng à?”

Tống Dự vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay lại.
Một lúc sau chỉ “hừ” nhẹ một tiếng.

Hừ cái gì mà hừ?
Mới kết hôn đã đi công tác, mười mấy ngày không gặp, còn dỗi?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nói tiếp:

“Tôi tưởng Tây Tây sẽ ngoan ngoãn đợi tôi ở nhà…”
“Em vẫn chưa quên được cậu ta đúng không? Em thích cái tên hói ấy ở điểm nào chứ?”

Thì ra anh đến sớm rồi, thấy tôi đi ăn với Tôn Dật.

Tôi cố tình nói khích:

“Tuổi trẻ mà, tình cảm mãnh liệt thì làm sao nói quên là quên được.”
“Anh nói đúng không, tổng giám đốc Tống?”