Tống Dự đạp thắng gấp, đỗ xe ngay lề đường, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:

“Em hối hận vì đã kết hôn với tôi, đúng không?”

À, hóa ra là ghen rồi.

Tôi không chắc có nên chọc anh lúc này không… nhưng tôi vẫn chọc.

“Đúng vậy, em thích cậu ấy từ cấp ba, suốt 9 năm rồi.”
“Anh biết cảm giác cất giấu ai đó trong tim suốt 9 năm là thế nào không?”

Tống Dự quay sang nhìn tôi, trong mắt mang theo tổn thương sâu sắc.
Gì vậy, cái người lạnh lùng này sắp vỡ rồi sao?

Tôi bắt đầu thấy áy náy, định mở miệng giải thích, thì anh lại cướp lời:

“Anh biết. Anh hiểu hơn ai hết.”

…Ôi trời.

Tôi đúng là không chịu nổi khi thấy anh buồn.

“Tống Dự à, sau kỳ thi đại học, em từng đến tìm anh đấy! Lúc đó anh đang ở đâu mà bảo là đi tỏ tình?”

Anh bực bội nói:

“Không phải em đến tìm Tôn Dật à? Cậu ta còn quỳ trước mặt em kia kìa!”

Thực ra hôm đó, tôi ôm bó hoa đứng dưới hàng ngô đồng đợi Tống Dự.

Kết quả Tôn Dật thấy tôi, tưởng tôi định tỏ tình với anh ta, nên chạy băng qua đường, vấp phải gờ giảm tốc, cái thân hình cao 1m88 của anh ta quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

Tôi lập tức rút điện thoại ra, chụp hình và đăng một dòng trạng thái:

“Hai năm rồi, cuối cùng lớp trưởng cũng chịu quỳ xuống xin lỗi vì đã mách tội mình hồi cấp ba.”

Tôi còn cười to nữa cơ.

Tôn Dật sau đó đứng dậy, hỏi tôi có phải định tỏ tình không.
Tôi chỉ đáp đúng một chữ: “Cút.”

Anh ta nhìn quanh một vòng, rồi… chạy mất hút như đang trốn cảnh sát.

Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, tôi phì cười thành tiếng.

Tống Dự bên cạnh ho khan hai tiếng:

“Hứa Nam Tây, em có đang nghe anh nói không?”

Tôi lập tức nghiêm túc, không đùa nữa.

“Anh hiểu lầm rồi. Lúc đó anh ta chỉ đang xin lỗi em thôi.”

Tôi đưa tay nâng mặt anh lên, khẽ hôn lên môi anh một cái:
“Tống tổng, hôm đó… em là định đi tỏ tình với anh.”

Tống Dự tròn mắt kinh ngạc.
Rồi… đơ toàn tập.

Tôi giơ tay vẫy vẫy trước mặt, anh vẫn không có phản ứng.

Và rồi… anh khóc.

Tống Dự – tổng tài bá đạo lạnh lùng – rơi nước mắt thật sự.

“Tống Dự? Sao vậy…?”

“Hu hu hu hu hu…”

Cái này hình như không có trong cốt truyện tổng tài nào hết trơn á!!

14

Tống Dự ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa sụt sùi:

“Tây Tây…”
“Anh thích em. Từ lớp 10 anh đã thích em rồi.”
“Nhưng… em lại không nhớ anh.”

“Cái búp bê Sunny Doll trong xe ấy, là lúc anh giúp em kéo vali đầu năm lớp 10, vô tình làm rơi ra.”
“Anh nhặt lên, mà… không trả lại.”

“Hu hu hu…”

“May mà, may mà anh đã đi xem mắt hôm đó.”
“May mà chúng ta không lỡ nhau thêm một lần nữa.”

Anh nói xong, tôi cũng… khóc theo.

Hai đứa ôm nhau khóc trên xe mười mấy phút đồng hồ, đến khi chân tê rần không nhúc nhích nổi mới chịu dừng lại.

Sau đó về nhà.

Từ sofa hôn nhau đến phòng ngủ, vừa đi vừa… cởi.
Tống Dự công tác hơn chục ngày, trông vậy mà chẳng giống đi làm chính sự chút nào.
Không hề giống “lính mới”.

Lúc đầu… thật sự đau.
Sau đó… vẫn đau.
Không hiểu kiểu gì — càng lúc càng không chịu nổi.

Anh vừa hành tôi vừa thì thầm:

“Tây Tây, còn cần đi gặp bác sĩ không?”

Tôi lúc đó không còn sức mở miệng.
Đừng nói là trả lời, ngay cả phản ứng tôi cũng không buồn làm nữa.

Một người đàn ông “ăn chay” suốt 28 năm, giờ được khai mở rồi thì làm gì có chuyện biết tiết chế?

Chuyện đó kéo dài đến tận… nửa đêm, tôi mới lăn ra ngủ mê man.

Tỉnh dậy đã là gần… chiều hôm sau.

Tôi vừa mở mắt, vừa cầm điện thoại nhắn cho nhỏ bạn thân, mặt mày gian tà:

“Đã có chồng, tổng tài bá đạo 1m88, đại chó sói hay khóc, gạch chân: Một tiếng (icon đầu chó x2)”

Bạn thân rep liền:

“Hứa Nam Tây! Năm đó lúc tụi mình kết nghĩa tỉ muội nói rõ ‘có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu’! Mày còn nhớ không???”
“Chia tao nửa tiếng!!”
“Mày lén tao đi đăng ký kết hôn, thôi tao tha, nhưng nửa tiếng là phải có!!”

Con nhỏ này… bệnh hơi nặng đấy.

Tôi rep lại:

“Phúc này không phải phúc kia đâu, hiểu không~ hehe~”

Bạn gửi lại một sticker mặt cười…
Rồi sau đó là một chữ duy nhất:
“Cút!”

Tôi cười sướng như điên.

Mà mới nhúc nhích một cái, nửa người dưới đau điếng, cơn vui biến mất không dấu vết.

Cuối tuần, hai đứa chúng tôi không ra khỏi nhà.
Ngoài ăn thì chỉ có… ngủ.
(một kiểu ngủ thôi đó…)

Tôi chịu hết nổi, vung tay tát cho anh một phát.
Kết quả — anh còn hưng phấn hơn.

Đến mức… tôi không xuống giường nổi luôn.
Giận quá tôi không thèm nói chuyện, quay mặt đi làm ngơ.

Kết quả — lại khóc.
Còn là anh ấy khóc.

Tôi lúc đó vừa đau vừa tủi, nhưng vẫn phải ôm anh dỗ dành, nói mấy lời dịu dàng ngược lại, anh mới chịu nín.

15

Thời gian trôi nhanh như chớp, mới đó mà chúng tôi đã kết hôn được ba tháng.

Tống Dự bắt đầu chuẩn bị lễ cưới.
Từ chọn địa điểm, phong cách trang trí, thiệp mời, hoa cưới… anh đều tự tay làm từng thứ một.

Đến cả váy cưới và lễ phục chúc rượu cũng do anh chọn — mà phong cách đều đúng gu tôi thích!

Ngày cưới, ba mẹ Tống Dự cười tươi như hoa, còn bảo:
“Cuối cùng con heo nhà mình cũng lấy được bắp cải!”

Mẹ chồng còn đưa cho tôi một chiếc vòng tay truyền gia:
“Cái này là của con dâu nhà họ Tống.”

Còn ba mẹ tôi thì… nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy luyến tiếc.
Làm cha mẹ mà — lúc con chưa gả thì chê, gả rồi lại không nỡ rời xa.

Tống Dự còn mời một người đặc biệt làm chứng hôn — chính là Tôn Dật.

Lúc anh ta lên phát biểu, dáng vẻ như “cán bộ nhà nước”, mở miệng là:

“Chào mọi người, tôi là bạn học cấp ba của hai người, từng được hiểu nhầm là người Hứa Nam Tây thầm thích…”
“Sau này hiểu nhầm được giải thích, nhưng nói thật thì… cũng hơi tiếc!”

Khán giả bên dưới bật cười rần rần, rồi vỗ tay như sấm.

“Tôi từng chứng kiến họ giỡn hờn chí chóe, từng thấy họ hiểu lầm nhau chỉ vì một bịch snack cay mà giận dỗi cả ngày không nói chuyện.”
“Nói thật, đến giờ tôi vẫn còn ghen tị. Vừa là bạn học, vừa là tri kỷ — cãi cọ lắm mà thương cũng nhiều.”

“Từ nói gì cũng kể, rồi trở thành không còn liên lạc, vậy mà sau 9 năm lại về bên nhau.”
“Có lẽ là ông trời sắp đặt. Tôi thật lòng chúc hai người hạnh phúc.”

Lúc tung bó hoa, tôi nhắm chuẩn ném thẳng vào tay nhỏ bạn thân.

Con nhỏ đó như thể vừa bắt được món đồ dơ, ném ngay ra ngoài.

“Hứa Nam Tây, bà định hại tôi hả?!”

Bạn thân tôi từng có mối tình 8 năm, suýt nữa đi tới hôn nhân,
Vậy mà nhà trai thấy 12,8 vạn tiền sính lễ là quá cao, liền từ bỏ cô ấy.
Sau đó quay ra cưới một người quen qua xem mắt, tặng thẳng 30 vạn.

Tôi thật lòng đau thay cô ấy.
Nhưng nếu cô ấy không yêu đương, không cưới chồng cũng chẳng sao cả —
Tiền của Tống Dự, tôi nuôi cô ấy được.

Sáng hôm sau, tôi và Tống Dự bắt đầu kỳ tuần trăng mật.

Chúng tôi đến Bali, lặn biển ngắm cá heo, hôn nhau cháy bỏng trên bãi cát kim cương.

Tống Dự như hôn mãi không đủ, cứ rảnh tay là lại dính sát đòi hôn.

Tôi đẩy anh ra, nghiêm mặt cảnh cáo:

“Tống tổng, làm ơn đừng hôn bừa bãi nơi công cộng!”

Tối đến, anh dùng thực tế để chứng minh —
anh chính là người tôi không nên đẩy ra.

Kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở về nhà…
mang theo một “bé Bali” trong bụng.

16

Từ khi biết tôi mang thai, Tống Dự không đi làm nữa, mỗi ngày ba bữa tự nấu, tự dọn, tự xem tôi ăn.

Anh mua vô số sách về mang thai, từ cách chăm sóc đến cấm kỵ, đọc hết, ghi chú chi chít,
Sáng nào cũng dậy sớm đọc lại từ đầu.

Hormone thai kỳ khiến cảm xúc tôi thất thường.
Nhìn hoàng hôn buông, trăng lên, lá rơi… cũng đủ khiến tôi ôm mặt khóc như mưa.

Có lúc tôi thèm ăn vô lý, nhất định đòi:

  • Cơm trên máy bay
  • Cơm hộp trên tàu hỏa
  • Bạch tuộc tươi đánh bắt trên tàu của ngư dân

Tống Dự không hề cáu, chạy tới chạy lui đều tìm mua cho bằng được.

Sau đó… ăn hết luôn.
Đúng vậy, toàn bộ đều vô bụng anh.

Tới ngày dự sinh.

Tống Dự cẩn thận mang theo túi đồ sinh đã chuẩn bị sẵn, đưa tôi đến bệnh viện.

Sau khi cân nhắc kỹ, tôi chọn sinh mổ.

Lúc vào phòng mổ, Tống Dự nắm chặt tay tôi, vừa run vừa dỗ:

“Tây Tây đừng sợ, anh ở đây mà, anh sẽ ở cạnh em.”

Người bị mổ là tôi, nhưng người run như cây sấy, nước mắt như mưa lại là anh.

Ca sinh diễn ra rất thuận lợi.
Tống Dự còn ra khỏi phòng mổ trước tôi.