Tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Dù kết quả thế nào, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận.
Vì suốt những năm qua, tài sản quý giá nhất tôi tích lũy không phải là thân phận, mà là tri thức.
Cho dù không có Giang gia, tôi vẫn tin mình có thể tay trắng dựng lại từ đầu.
Còn một ngày nữa mới có kết quả xét nghiệm, và anh trai tôi cũng sẽ về nước vào ngày mai.
Trùng hợp thay, hôm nay lại đúng là sinh nhật tôi.
Ban đầu tôi nghĩ sinh nhật năm nay sẽ không ai còn nhớ đến, nhưng không ngờ ba mẹ đã sớm đặt sẵn phòng ở khách sạn từ trước.
Họ hàng, bạn bè đều đã có mặt, chỉ còn đợi nhân vật chính là tôi.
Đứng trước gương, tôi nhìn mình với vẻ hơi mỏi mệt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhưng nghĩ đến tấm lòng của ba mẹ, tôi không nỡ làm họ thất vọng.
Thế nên tôi rửa mặt qua loa, chỉnh trang nhẹ nhàng, rồi vội vàng đến khách sạn.
Ngay trước khi bước vào, tôi nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ anh trai:
【Vấn Tầm, sinh nhật vui vẻ! Em đừng sợ, em mãi mãi là em gái của anh. Đợi anh về nước, anh sẽ bù quà cho em nha!】
Nhìn dòng tin nhắn chúc mừng quen thuộc và ấm áp của anh trai hiện lên trên màn hình, tôi cảm thấy như có một dòng suối ấm áp đang chảy trong lòng.
Tôi hít sâu một hơi, bước vào khách sạn.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, cửa phòng tiệc đã vang lên một trận xôn xao nhỏ.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Chu Thiến đang thân mật khoác tay Phương Vân Đình, bước vào với dáng vẻ tao nhã.
Trên gương mặt hai người họ rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, vừa đi vừa trò chuyện, cử chỉ vô cùng thân mật.
Tôi cúi nhẹ đầu, cố gắng lờ đi ánh mắt dò xét đầy ẩn ý từ xung quanh.
Nhưng vẫn có vài người thân không biết giữ ý, to tiếng bàn tán:
“Vấn Tầm à, Phương Vân Đình không phải là bạn trai của cháu sao?”
“Cô gái đi cạnh cậu ấy là ai vậy?”
“Vấn Tầm, cô nghe nói cháu không phải là con ruột của ba mẹ cháu, mà là cô gái đó mới đúng?”
Tôi há miệng, còn chưa kịp mở lời thì Chu Thiến đã nở nụ cười bước tới.
“Cháu chào các cô chú, rất vui vì mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của cháu, cháu là Chu Thiến.”
“Năm đó ở trung tâm chăm sóc sau sinh, bảo mẫu đã nhầm lẫn bế nhầm giữa cháu và Giang Vấn Tầm. Thật ra, cháu mới là con gái ruột của nhà họ Giang.”
“Bây giờ Vân Đình là bạn trai cháu, mong các cô chú đừng nhầm lẫn nữa nhé.”
Nói xong, Chu Thiến quay người bước đến bên chiếc bánh sinh nhật đặt cạnh.
Cô ta cầm dao cắt bánh, định chia bánh cho mọi người, nhưng động tác bỗng nhiên khựng lại.
Vì trên bánh rõ ràng viết:
[Chúc mừng sinh nhật Vấn Vấn]
Chu Thiến nghẹn ngào, giọng nói lẫn tiếng khóc:
“Xem ra là cháu đến không đúng lúc, làm phiền mọi người tổ chức sinh nhật cho chị Vấn Tầm rồi…”
“Lúc mẹ gọi điện, cháu vui mừng quá, cứ nghĩ là tổ chức sinh nhật cho cháu…”
“Không ngờ, hóa ra cháu chỉ là một trò cười mà thôi…”
“Không sao đâu, mọi người đừng để ý đến cháu, tính cháu hơi mít ướt, từ nhỏ đã vậy rồi, mọi người quen dần sẽ ổn thôi.”
“Cháu từ nhỏ đến giờ chưa từng được tổ chức sinh nhật lần nào. Ở nhà, mẹ nuôi toàn để cho ‘Mao Mao’ ăn trước.”
“Mao Mao ăn xong, nếu còn thừa thì mới đến lượt cháu.”
“Mao Mao là con chó nhà cháu, mẹ nuôi thương nó lắm, coi nó như con ruột mà nuôi.”
Nghe đến đó, cả phòng tiệc ai nấy đều lộ vẻ thương cảm, vội vàng xúm lại an ủi cô ta.
Phương Vân Đình càng lộ rõ vẻ đau lòng, bước nhanh lên phía trước ôm chặt lấy Chu Thiến.
Anh ta cúi đầu thì thầm bên tai cô ta an ủi, rồi bất ngờ quay lại, ánh mắt đầy giận dữ, trừng trừng nhìn tôi:
“Giang Vấn Tầm! Cô cố ý phải không?”
“Lương tâm cô đâu rồi? Người ta không chấp cô đến đây, mà cô còn được đà lấn tới?”
“Trước kia tôi đúng là mù mới không nhìn ra cô ích kỷ đến vậy!”
“Một cái bánh thôi cũng không muốn chia? Trên bánh lại còn viết tên cô?”
Nghe hai người họ nói như vậy, cộng thêm lời kể trước đó của Chu Thiến, đám người thân và khách khứa bắt đầu mặc định rằng tôi đúng là kẻ bị tráo.
Họ lập tức quay sang chỉ trích tôi, lời lẽ chua cay tràn ngập cả không gian:
“Giang Vấn Tầm này cũng quá đáng thật.”
“Chiếm hết những gì của người ta suốt bao nhiêu năm, giờ người thật quay về mà còn không biết điều.”
“Cô ta mà chịu nhường à? Giang gia là đại gia đứng đầu A thị đó.”
“Cô ta bám víu lấy nhà họ Giang là để vớt vát ít nhiều, không ăn được thịt thì cũng phải gặm được xương.”
“Nhỏ mọn thật, chỉ là cái bánh thôi mà, đặt thêm vài cái làm vui lòng Chu Thiến – đại tiểu thư thật sự đi!”
“Dỗ cho người ta vui, biết đâu còn tha cho cô ở lại nữa kìa!”
Lời càng lúc càng khó nghe, sắc mặt ba tôi trở nên vô cùng u ám, ông đập mạnh tay xuống bàn.
“Kết quả giám định còn chưa có! Từ trước đến nay, Vấn Tầm vẫn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang!”
“Ai còn dám lắm lời nữa, tôi không ngại mời bảo vệ đưa người đó ra ngoài!”
“Bây giờ trước tiên hãy lo tổ chức sinh nhật cho xong đi.”
Giọng ba tôi trầm thấp nhưng nghiêm nghị, ánh mắt quét qua từng người trong phòng, khiến cả hội trường lập tức im phăng phắc.
“Thiến Thiến, mau lại đây ngồi đi. Là bác suy nghĩ chưa chu toàn, bác sẽ lập tức cho người mang thêm bánh sinh nhật tới.”
Mọi người nghe thấy người đứng đầu nhà họ Giang đã lên tiếng như vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, ai nấy đều nhanh chóng cúi đầu, lặng lẽ ăn uống.
Còn một tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm, anh trai tôi – Giang Tịch Chiếu – vừa đáp máy bay là lập tức đến thẳng bệnh viện.
Vừa bước vào, anh chẳng buồn để ý đến ai, đi thẳng về phía ba mẹ, giọng đầy lo lắng:
“Ba mẹ, hai người nói trong điện thoại mập mờ quá, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Chu Thiến ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gọi:
“Anh ơi…”
Giang Tịch Chiếu lập tức nhíu mày, lạnh giọng:
“Tôi chỉ có một đứa em gái là Vấn Vấn. Cô là ai?”
Giọng anh mang theo sự xa cách rõ rệt, khiến cảm xúc vốn mong manh của Chu Thiến hoàn toàn sụp đổ. Cô ta bật khóc, gần như gào lên:
“Có phải các người đều không muốn nhận tôi đúng không?!”
“Rõ ràng tôi mới là người thân thật sự, vậy mà tất cả lại bênh vực con mạo danh đó!”
“Nếu đã vậy, tôi cũng chẳng muốn ở đây để bị khinh thường nữa! Coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”
Phương Vân Đình đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Anh rể à, cô ấy là em gái ruột của anh đấy! Anh sao có thể nói lời làm tổn thương cô ấy như vậy?”
“Anh không biết thôi, Thiến Thiến đã chịu bao nhiêu khổ sở ngoài kia…”
“Giờ khó khăn lắm mới tìm lại được người thân, anh lại còn đẩy cô ấy đến đường cùng à?”
Xung quanh mọi người cũng bắt đầu vây lại an ủi Chu Thiến, người thì đưa khăn giấy, người thì dịu dàng vỗ về lưng cô ta, mãi một lúc sau cảm xúc mới ổn định lại.
Lúc này mẹ tôi mới lấy điện thoại ra, mở một đoạn video đưa cho anh trai xem:
“Tịch Chiếu, hồi nhỏ con có thấy ai đó đổi em bé ở trung tâm chăm sóc sau sinh không?”
Giang Tịch Chiếu nhìn chằm chằm vào đoạn video, thấy trong đó có một cậu bé đi sau một bảo mẫu. Anh bắt đầu cố gắng lục lại ký ức:
“Con nhớ lúc đó trong phòng chỉ có con và em gái.”
“Đột nhiên có một bảo mẫu đến rủ con chơi trốn tìm, còn nói nếu thắng sẽ được ăn kẹo.”
“Con liền lén đi theo xem bà ấy trốn ở đâu, nhưng bà ấy không hề trốn, mà ôm em gái vào một căn phòng.”
“Căn phòng đó tối om, con nghĩ em sẽ sợ nên liền chạy đến bế em về lại phòng mẹ.”
“Nhưng khi quay lại, con phát hiện trên giường của em lại là một đứa trẻ lạ hoắc.”
“Lúc đó con đã không vui rồi, nghĩ sao giường em gái lại bị đứa khác chiếm?”
“Vậy là con đặt em gái trở lại giường, rồi bế đứa bé kia đưa cho y tá.”
Ba mẹ tôi nghe xong vừa tức vừa mừng, ba tôi không nhịn được vỗ bốp vào sau đầu anh trai.
Ông trừng mắt, giọng run run:
“Vậy là có người đã tráo con gái ba mẹ, nhưng cái thằng nhóc ngốc nhà này lại vô tình… tráo về như cũ?!”
Nghe xong toàn bộ sự việc, tôi hoàn toàn chìm trong cơn chấn động, cảm thấy đúng là còn kịch tính hơn cả phim truyền hình.
“Vậy… con thật sự là con ruột của ba mẹ sao?”
Tôi vẫn chưa dám tin, giọng nói mang theo chút run rẩy và hy vọng.
Giang Tịch Chiếu vừa xoa cái đầu bị đánh đau, vừa lườm tôi một cái rõ to, bĩu môi:
“Tự em soi gương đi, nhìn mặt giống y chang mẹ như đúc từ một khuôn ra vậy.”
“Em mà bảo không phải con của ba thì còn có thể bàn, chứ là con của mẹ thì chắc chắn trăm phần trăm.”