Ba tôi nghe vậy thì nổi giận, lại vung tay tặng thêm cho anh tôi một cái bợp nữa vào đầu, mắng lớn:
“Cái thằng này, cái miệng toàn nói nhăng cuội!”
Bên này, cả nhà tôi cứ thế mà chuyện trò ríu rít, bầu không khí dần trở nên vui vẻ, ấm cúng.
Nhưng ở bên kia, Chu Thiến như thể bị đả kích đến tận cùng, đột ngột hét lên:
“Anh nói dối! Điều đó là không thể!”
“Anh… anh vì không muốn tôi trở về nên cố tình nói dối để giúp Giang Vấn Tầm đúng không?”
“Tại sao… tại sao các người lại đối xử với tôi như thế?!”
“Tại sao tất cả các người đều đứng về phía con mạo danh đó?!”
Giọng của Chu Thiến vì tức giận và tuyệt vọng mà trở nên sắc nhọn, chói tai. Cô ta trừng mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt chất đầy oán hận và không cam lòng.
Phương Vân Đình đứng bên cạnh Chu Thiến, vẻ mặt cũng lộ rõ sự hoài nghi, hiển nhiên anh ta cũng không tin lời Giang Tịch Chiếu vừa nói.
Nhưng lần này, anh ta không như trước nữa, không vội vàng mở miệng bênh vực Chu Thiến, chỉ cau mày, đứng im lặng tại chỗ.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi ba tôi đột nhiên đổ chuông.
Ông lấy ra xem thì thấy là tin nhắn từ trung tâm chăm sóc sau sinh năm xưa.
Thực ra ngay từ lúc Chu Thiến tìm đến, ba tôi đã lập tức liên hệ với trung tâm, yêu cầu họ trích xuất toàn bộ video giám sát năm đó, để làm rõ chân tướng sự việc.
Lúc này, ngón tay ông hơi run lên, trong ánh mắt lộ rõ sự hồi hộp và mong chờ. Ông chậm rãi giơ tay, bấm mở đoạn video vừa được gửi đến.
Còn mười phút nữa là có kết quả xét nghiệm, cả đám người chúng tôi vây quanh nhau, cùng xem đoạn video từ trung tâm gửi tới.
Trong video, có thể thấy rõ bảo mẫu Vương Lan Hương nhân lúc không ai chú ý đã lén lút tráo đổi hai đứa bé. Nhưng sau đó lại bị cậu bé Giang Tịch Chiếu còn nhỏ vô tình phát hiện và đổi lại như cũ.
Tịch Chiếu đem đứa bé lạ mặt giao lại cho y tá. Trong lúc kiểm tra phòng, y tá phát hiện phòng 403 thiếu một em bé, liền lập tức đưa đứa trẻ quay trở lại đúng vị trí theo quy trình.
Tuy là video từ hai mươi năm trước nên hình ảnh khá mờ, khuôn mặt trẻ sơ sinh gần như không thể nhận rõ, nhưng nó cũng đủ khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào.
Thế nhưng Chu Thiến hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này.
Mắt cô ta trợn trừng, không thể tin nổi vào những gì mình thấy, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Không thể nào… cái này chắc chắn là giả! Con mới là con gái của hai người mà!”
“Vân Đình, anh tin em đúng không?”
“Chắc chắn là họ hợp tác với nhau để gạt em!”
“Họ không nỡ rời xa Giang Vấn Tầm nên mới dựng nên màn kịch này để đuổi em đi, Vân Đình… anh mau giúp em đi!”
Vừa gào khóc, cô ta vừa loạng choạng lao về phía Phương Vân Đình, ôm chặt lấy anh ta như thể bám lấy tia hy vọng cuối cùng, tìm kiếm một chút an ủi và che chở.
Thế nhưng Phương Vân Đình chỉ lạnh lùng gỡ tay cô ta ra, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt xa cách, cứ như thể người phụ nữ đang sụp đổ trước mặt chẳng hề liên quan gì đến anh ta.
Dù Chu Thiến khóc lóc thế nào, khẩn cầu ra sao, anh ta vẫn hoàn toàn thờ ơ, chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói một lời.
Cuối cùng, kết quả giám định cũng được gửi đến.
Giấy trắng mực đen rõ ràng xác nhận – tôi là con ruột của ba mẹ.
Trái lại, kết quả cũng khẳng định Chu Thiến hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với ba mẹ tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, cả người Chu Thiến như mất đi mọi sức lực, ngồi bệt xuống sàn, bật khóc nức nở:
“Không thể nào… chắc chắn kết quả xét nghiệm đã bị sai!”
“Rõ ràng chính Vương Lan Hương nói với tôi, bà ta đã đưa con gái ruột của mình vào nhà giàu để sống sung sướng.”
“Cũng vì tôi không phải con bà ấy nên bà mới đánh đập chửi rủa em suốt bao năm…”
“Vậy mà bây giờ các người lại bảo tôi thật sự là con ruột của bà ấy?”
“Vậy những khổ đau tôi phải chịu suốt bao nhiêu năm qua… chẳng lẽ đều là vô nghĩa?”
“Tôi không phải con của các người… vậy rốt cuộc tôi là con ai?”
“Một người độc ác như thế, sao có thể là mẹ ruột của tôi được chứ?!”
“Biết trước sẽ như thế này, đáng lẽ tôi không nên để bà ta chết sớm như vậy. Phải để bà ta tận mắt nhìn xem, con gái ruột của mình rốt cuộc là ai.”
Chúng tôi thật sự không muốn nghe thêm bất kỳ lời lảm nhảm điên cuồng nào từ Chu Thiến nữa. Mọi người lần lượt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chu Thiến thấy thế liền hoảng loạn, cuống cuồng bò dậy, không màng thể diện, nhào tới ôm chặt lấy chân Phương Vân Đình, cầu xin trong nước mắt:
“Vân Đình, đừng bỏ em! Giờ em chẳng còn gì nữa cả, chỉ còn mình anh thôi… em xin anh, xin đừng rời xa em!”
Giọng cô ta khản đặc vì kích động quá mức.
Thế nhưng Phương Vân Đình lại không hề tỏ ra thương hại, ngược lại, ánh mắt đầy ghét bỏ, mạnh tay đẩy cô ta ngã dúi dụi xuống đất.
Không thèm liếc nhìn Chu Thiến lấy một cái, anh ta thẳng bước về phía tôi, rồi đột nhiên “phịch” một tiếng, quỳ sụp trước mặt tôi:
“Vấn Vấn, là anh sai rồi… anh thật sự bị con đàn bà đó che mắt! Xin em, người rộng lượng như em chắc chắn sẽ tha thứ cho anh mà, có được không?”
Nhìn khuôn mặt trơ trẽn ấy, tôi chỉ cảm thấy tức đến buồn cười.
Nếu anh ta thực sự một lòng một dạ với Chu Thiến, tôi còn có thể nể anh ta là người có tình có nghĩa.
Nhưng ba mẹ tôi còn tức hơn tôi. Ba tôi lập tức sai người xông lên tẩn cho Phương Vân Đình một trận ra trò.
Ông giận dữ quát lớn:
“Loại tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy như mày, công ty tao không cần! Từ nay cút khỏi đây, đừng vác mặt đến nữa!”
Ban đầu tôi còn nghĩ Chu Thiến sẽ lại làm loạn, nào ngờ mọi chuyện lại khác hẳn.
Về sau tôi mới biết chân tướng.
Hóa ra khi còn ở bệnh viện, Phương Vân Đình đã báo cảnh sát với lý do bị một “người phụ nữ điên tấn công”.
Cảnh sát đến nơi, thấy Chu Thiến điên cuồng, khóc rồi cười như người mất trí, liền lập tức đưa cô ta đi như một bệnh nhân tâm thần.
Ngày hôm sau, Phương Vân Đình còn mặt dày ôm một bó hoa rực rỡ đến chờ tôi trước công ty.
Vừa thấy tôi, anh ta vội chạy tới:
“Vấn Vấn! Cho anh một cơ hội nữa đi, được không?”
“Tất cả là lỗi của anh, là do anh ngu muội tin lầm Chu Thiến.”
“Nhưng em yên tâm, anh đã suy nghĩ lại rất nhiều, giờ anh thay đổi thật rồi!”
“Xin em, hãy để anh được chuộc lỗi, chăm sóc cho em cả đời!”
Vừa nói, anh ta vừa giả vờ cảm động quỳ một gối xuống đất, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh, giơ cao trước mặt tôi.
Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn màn kịch thô thiển khiến người ta phát ngấy.
Tôi nhớ lại trước đây, mỗi khi tôi nhắc đến chuyện kết hôn, Phương Vân Đình đều viện cớ “sự nghiệp chưa thành”, nói phải đợi có thành tựu mới tính chuyện hôn nhân.
Lúc đó tôi còn ngây thơ nghĩ rằng anh ta có chí tiến thủ, thậm chí cảm động vì tầm nhìn xa trông rộng của anh ta.
Thế nhưng giờ mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Tình cảm đến muộn vốn chẳng đáng giá, huống chi anh ta chẳng thật lòng, chỉ nhắm vào danh vọng, địa vị và tài sản phía sau tôi.
Tôi đã hoàn toàn thất vọng, đến một lời dư thừa cũng chẳng muốn nói với anh ta, chỉ lạnh lùng gọi bảo vệ, đứng nhìn họ lôi cả người lẫn hoa của anh ta vứt ra ngoài.
Phương Vân Đình nằm sõng soài trên đất, cố bò dậy, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi. Nhưng tôi không buồn ngoái đầu lại, thẳng bước vào tòa nhà công ty.
Sau này, tôi lại nghe được tin về Chu Thiến.
Cô ta dùng dao đâm trọng thương Phương Vân Đình.
Nghe nói khi đó tình hình vô cùng nguy cấp, anh ta được đưa đi cấp cứu ngay trong đêm.
Nhờ cứu chữa kịp thời nên giữ được mạng sống, nhưng vết thương quá nghiêm trọng — nhát dao ấy trúng vào điểm yếu chí mạng, khiến anh ta… vĩnh viễn mất đi khả năng làm đàn ông.
Chu Thiến sau khi gây án lập tức bị bắt.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó — khi cảnh sát điều tra kỹ hơn, họ còn phát hiện cô ta có liên quan đến vụ án mạng rúng động: giết mẹ nuôi.
Thì ra, một lần trong cơn say, Vương Lan Hương đã buột miệng tiết lộ: Chu Thiến không phải con ruột của bà ta, mà là đứa trẻ bị tráo đổi năm xưa ở trung tâm chăm sóc.
Trong cơn giận dữ khi tranh cãi, Chu Thiến đã nhẫn tâm giết chết Vương Lan Hương, rồi giấu xác vào một thùng bê tông.
Sau đó, để chứng minh thân phận “thiên kim nhà giàu”, cô ta vắt óc tìm đến trung tâm chăm sóc năm ấy, làm nhân viên vệ sinh, âm thầm theo dõi suốt vài tháng.
Cuối cùng, cô ta trộm được đoạn ghi hình của 20 năm trước.
Nhưng có lẽ vì quá kích động, cô ta chưa xem hết toàn bộ video, chỉ cắt đoạn bà Vương tráo đổi con, rồi hấp tấp tìm đến nhà họ Giang.
Kết cục, Chu Thiến bị tuyên án tử hình vì hai tội danh: giết người có chủ ý và cố ý gây thương tích nghiêm trọng.
Về phần Phương Vân Đình, sau này chồng tôi kể lại rằng: anh ta không thể chấp nhận cơ thể bị khiếm khuyết, ngày đêm chạy chữa khắp nơi.
Cuối cùng, trong một lần quẫn trí, anh ta tin vào một bài thuốc dân gian không rõ nguồn gốc.
Không những không chữa khỏi, mà còn trúng độc, tử vong sau đó.
…
[Hoàn]