Tôi không muốn gây chuyện trước khi rời đi. Nhưng Phó Thần lại không cam lòng, định lý luận với họ, tôi vội kéo anh lại:
“Chỉ là mấy thứ bên ngoài thôi, chúng ta sống tốt những ngày sau này là được.”
Hứa Bảo Châu hiên ngang ôm đống đồ rời đi, còn không quên quay lại khoe mẽ:
“Tiến vào thành phố trước thì sao chứ? Mấy thứ của mày có giữ được thứ nào đâu, kể cả ba mẹ, họ cũng chỉ yêu tao thôi.”
“Mày cứ chờ đấy, Giang Đình không thua kém gì Phó Thần. Tao sớm muộn cũng sẽ vượt mặt mày.”
Câu đó tôi nghe nhiều đến nhàm, chẳng qua không biết chị ta định bắt tôi chờ đến kiếp nào.
Sau đó, có lẽ để chứng minh bản thân, chị ta bắt đầu đổ hết tiền trong nhà lên người Giang Đình.
Nào là dẫn hắn đi làm tóc, mua quần áo mới, ăn ngon uống tốt, chăm bẵm như ông hoàng.
Giang Đình được chiều sinh hư, lại suốt ngày bị Hứa Bảo Châu nhồi nhét “anh nhất định sẽ có cơ hội lớn”, từ hoang mang ban đầu đến nay đã tin tưởng tuyệt đối.
Tâm tính thật sự bên trong hắn cũng dần lộ rõ.
Hôm tôi và Phó Thần đi nhận giấy kết hôn, chuẩn bị rời làng, vừa quay về nhà đã thấy tất cả đồ đạc đáng giá trong nhà bị phá sạch.
Hứa Bảo Châu ôm mặt chạy ra từ trong phòng, trán quấn băng, trên má in rõ dấu tay.
Tôi nhớ lại kiếp trước từng bị đánh đến thương tích đầy mình, không khỏi mủi lòng.
“Hắn giờ đã dám đánh chị, sau này chắc chắn còn tệ hơn. Nhìn rõ một chút đi, đừng đánh đổi cả đời.”
Nhưng Hứa Bảo Châu đang phát điên thì nào có nghe lọt. Chị ta gào lên:
“Đánh là thương, mắng là yêu! Anh ấy yêu tao mới như thế!”
“Mày đừng mong chia rẽ bọn tao! Những ngày tháng tốt đẹp kiếp này là của tao, chỉ có thể là của tao!”
Nói rồi lại chạy vào phòng, bên trong vang lên tiếng đập phá đồ đạc. Tôi không nói gì thêm nữa.
Vậy thì để chị ta tự trải nghiệm tình yêu “nặng nề” của Giang Đình đi.
Tôi và Phó Thần thuận lợi lên thành phố. Gia đình Phó Thần cũng có điều kiện, anh đã được sắp xếp sẵn công việc ngay khi trở về.
Tôi ở nhà một thời gian, dần thân thiết với người nhà anh, rảnh rỗi thì đi dạo phố, xem có thể gặp cơ hội nào không.
Cuộc sống trôi qua rất vui vẻ… cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi từ ba mẹ.
Đầu dây bên kia, giọng họ run rẩy:
“Ương Ương, con mau về đi… Chị con, chị con… xảy ra chuyện rồi…”
5
Khi tôi chạy đến bệnh viện, ba mẹ đang lo lắng chờ trước cửa phòng bệnh.
Mắt mẹ đã khóc đến đỏ bừng, giọng nghẹn lại:
“Con Bảo Châu tội nghiệp của mẹ ơi, sao lại khổ đến thế này… Trên đầu phải khâu tận mười lăm mũi lận đấy con ơi…”
Từ lời mẹ, tôi biết được rằng lần này Giang Đình ra tay đánh là vì Hứa Bảo Châu bảo hắn ra ngoài ăn xin.
Hai người họ đã ở nhà “mai phục” nửa tháng trời mà vẫn chẳng gặp được “quý nhân” nào. Dân làng từ mong đợi chuyển thành mỉa mai châm chọc.
Hứa Bảo Châu nghĩ mãi, cho rằng nhất định là có gì sai sót, bèn thúc ép Giang Đình ra ngoài nhiều hơn.
Nhưng Giang Đình đã quen với cuộc sống sung sướng, làm sao còn muốn chịu khổ. Hai người cãi nhau kịch liệt.
Giang Đình tức giận đến mức cầm gạt tàn thuốc trên bàn ném thẳng vào đầu Hứa Bảo Châu.
Mẹ tôi kể đến đó, nước mắt càng rơi nhiều hơn, nhào vào lòng ba tôi vừa khóc vừa chửi đổng, đòi bắt Giang Đình phải trả giá.
Tôi chẳng có tâm trí nghe họ diễn trò mẹ con thâm tình, vào thẳng vấn đề:
“Đã vậy thì gọi tôi đến làm gì? Tự đến mà khuyên chị ấy đi.”
Nghe vậy, mẹ tôi ngừng khóc, mặt lập tức sa sầm, hiện lên cơn giận:
“Mày nói gì thế hả? Dù sao thì cũng là chị mày, mày đến thăm không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Vả lại, nó không chịu nghe tụi tao, nên mới gọi mày đến khuyên. Tao không cần nó giàu sang gì, chỉ mong nó bình an là được.”
Tôi không kìm được, ánh mắt ánh lên sự châm biếm.
Kiếp trước, khi tôi bị Giang Đình đánh đến toàn thân thương tích, tìm đến họ cầu cứu, thái độ của họ chẳng hề giống hôm nay.
Thậm chí còn không cho tôi vào cửa, miệng chửi om sòm:
“Con gái gả đi rồi như bát nước hất đi, có chết ngoài đường cũng không liên quan đến nhà này!”
Từng nhịp tim như bị ai bóp nghẹt, tôi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bước vào phòng bệnh.
Hứa Bảo Châu đã tỉnh lại, đầu quấn đầy băng trắng, thấy tôi thì kích động hẳn lên.
“Con đĩ thối, mày cố ý đến để cười nhạo tao đúng không? Tao nói cho mày biết, tao sẽ không từ bỏ đâu!”
“Mày mau đến đồn công an, bảo họ thả Giang Đình ra. Bọn tao là vợ chồng, anh ấy đánh tao thì cũng không đến lượt người ngoài xen vào!”
“Tao còn trông chờ anh ấy giúp tao leo lên cành cao kia kìa…”
Câu cuối chị ta nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe rõ. Tôi không khỏi ngạc nhiên — vì tiền mà ngay cả lòng tự trọng chị ta cũng vứt bỏ.
“Đàn ông trên đời này thiếu gì, sao cứ phải chết bám lấy một tên như Giang Đình? Với cái dạng đó, chị thật sự nghĩ hắn có tương lai sao?”
Tôi nhìn chị ta — chỉ mới nửa tháng không gặp mà chị ta đã gầy rộc, như đóa hồng sắp héo.
Tôi bỗng nhớ đến hồi nhỏ, ba mẹ luôn thiên vị chị, không cho chị làm việc nặng, nuôi chị trắng trẻo xinh xắn như cành vàng lá ngọc.
Người trong làng ai cũng bảo, với khuôn mặt đó, Hứa Bảo Châu sau này kiểu gì cũng gả được nhà tử tế.
Nhưng bây giờ, chị ta lại tự tay đánh úp số phận của chính mình.
Hứa Bảo Châu im lặng một lát, nhưng ánh mắt lại đầy điên dại:
“Mày thì biết cái gì? Giang Đình đã hứa sẽ thay đổi, sẽ chăm chỉ làm ăn. Chỉ cần có cơ hội, anh ấy nhất định sẽ thành công.”
“Bây giờ mày nói mấy lời này, chẳng phải là muốn phá bọn tao sao? Mày muốn cướp anh ấy, cướp lấy cuộc sống của tao đúng không? Không đời nào! Tao sẽ không để mày được như ý!”
Ngay lúc đó, tôi đã hiểu ý đồ của ba mẹ.
Gọi tôi đến khuyên nhủ Hứa Bảo Châu chỉ là để đẩy hết trách nhiệm sang tôi.
Sau này nếu chị ta có chuyện gì không hay, họ sẽ đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Ngực tôi phập phồng vì giận, nhìn Hứa Bảo Châu đang gào lên như kẻ điên trên giường bệnh, tôi quay người bỏ đi, không ngoảnh lại.
Vừa bước ra, ba mẹ đã vây lấy tôi, vồn vã hỏi:
“Sao rồi? Nó nói gì không?”
“Nó bảo hai người đi thả Giang Đình ra.”
“Cái gì? Mày vô dụng đến vậy à? Một đứa con gái mà mày cũng không khuyên nổi!”
Mẹ tôi không hài lòng với câu trả lời, lập tức rút tay khỏi tay tôi, sắc mặt đầy chán ghét.
Tôi chỉ thấy nơi đây ngột ngạt đến khó chịu, chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
“Tôi vô dụng, thì hai người tự đi mà khuyên. Tôi không can dự nữa.”
6
Tôi trở lại thành phố, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Hôm nay Phó Thần tan làm về sớm.
Thấy sắc mặt tôi tái nhợt, anh lo lắng đưa tay sờ trán tôi:
“Lại là chuyện ba mẹ em à? Em mềm lòng quá rồi, họ căn bản đâu có quan tâm đến em.”
Giọng Phó Thần đầy oán trách, tôi biết anh đang lo lắng cho việc tổ chức đám cưới.
Sau khi về thành phố, Phó Thần không muốn tôi chịu thiệt, nên đã tổ chức một buổi lễ kết hôn tử tế.
Nhưng đúng ngày cưới, ba mẹ tôi không ai đến dự. Chỉ nhờ người mang lời nhắn lại:
“Nhà bận đi làm ruộng, không có thời gian.”
Thực ra tôi hiểu rất rõ, họ đâu có bận gì — chỉ là ngày hôm đó đúng vào sinh nhật của Hứa Bảo Châu.
Hôn nhân là chuyện trọng đại của đời tôi, vậy mà họ lại thờ ơ đến mức ấy. Tôi đã không nhịn được, định lên tiếng, thì Phó Thần ôm lấy tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Họ căn bản không xứng đáng làm người thân của em. Từ nay về sau, anh mới là gia đình của em.”
“Gia đình anh cũng là gia đình của em.”
Nhà Phó Thần đông người, họ hàng thân thích đều ở cùng một khu nhà, có lẽ anh đã dặn dò trước nên từ khi tôi về sống ở đây, ai nấy đều đối xử với tôi rất tốt.