Nghĩ đến điều đó, tâm trạng tôi cũng dịu đi, rúc đầu vào ngực anh:

“Không sao đâu, em sớm đã nhìn thấu họ rồi. Anh không cần lo, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ bên nhau là được.”

“Vậy để anh nói với em một chuyện khiến em vui hơn nhé.”

“Thi đại học sắp được khôi phục lại rồi.”

Tôi ngẩng đầu kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy kỳ thi đại học lại gần mình đến thế.

Tôi vốn rất thích học, nhưng gia đình không đủ điều kiện cho hai đứa đi học.

Lúc học cấp hai, Hứa Bảo Châu được học hành đàng hoàng, còn tôi phải ra đồng làm việc. Mỗi tối chỉ có thể lén đọc sách giáo khoa của chị ta.

Sau này, khi tôi và Giang Đình có chút tiền, tôi lại bận lo hậu quả cho hắn, chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến việc học hành.

Phó Thần xoa đầu tôi, môi nở nụ cười dịu dàng:

“Thấy em hay lật sách của anh, anh biết em thích học. Em còn trẻ, nên bước ra ngoài xem thế giới.”

“Cứ yên tâm thi đi, anh sẽ luôn ủng hộ em.”

Tôi rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu.

Tuy vậy, trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Dù gì tôi cũng đã lấy chồng, sợ bên nhà chồng sẽ có ý kiến.

Không ngờ mẹ chồng vừa nghe liền vỗ tay tán thành:

“Con cứ thi đi, cả nhà đều ủng hộ. Bây giờ mà không học thì không có tương lai đâu.”

“Bọn ta đều khỏe, không cần con phải lo.”

Mẹ chồng không nói thì thôi, vừa nhắc đến tôi lại nhớ kiếp trước mà cắn môi.

“Mẹ à, mình đi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần đi. Có như vậy con mới yên tâm.”

Kiếp trước, mẹ chồng chính vì sức khỏe có vấn đề mà phải nhập viện điều trị, khiến Phó Thần ngày ngày chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, mệt đến rã rời.

Còn Hứa Bảo Châu, lúc ấy là vợ của anh, chẳng những không thông cảm mà còn trách móc anh không chịu ở nhà.

Một lần, khi đến bệnh viện, chị ta bắt gặp một nữ lãnh đạo của Phó Thần đến thăm mẹ chồng. Chỉ thế thôi mà sinh lòng ghen tuông, chẳng cần nghe giải thích, đã nghĩ hai người có gian tình.

Kết quả là chị ta xông thẳng đến đơn vị của Phó Thần làm ầm ĩ, suýt khiến nữ lãnh đạo ấy sảy thai.

Sau chuyện đó, tình cảm vốn đã nhạt của Phó Thần hoàn toàn nguội lạnh, anh đề nghị ly hôn.

Thế nhưng Hứa Bảo Châu chưa bao giờ chịu nhìn lại bản thân, mọi lỗi lầm đều đổ hết cho Phó Thần.

Tôi nghĩ nếu lần này có thể phát hiện bệnh sớm thì sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.

Mẹ chồng coi tôi như người nhà, tôi đương nhiên cũng muốn bà sống khỏe mạnh.

Không ngờ vừa đi khám đã phát hiện bà đang trong giai đoạn tiền tiểu đường, cần điều trị ngay.

Ngày nhận kết quả, mẹ chồng lo lắng nắm lấy tay tôi:
“May mà có con nhắc đi khám sớm, nếu để nặng hơn thì khổ lắm.”

Tôi chỉ mỉm cười, rồi cẩn thận dặn dò bà tất cả những lời căn dặn của bác sĩ.

7

Ôn thi đại học là chuyện rất vất vả, nhất là với tôi — người đã bỏ lỡ cả một quãng thời gian dài, giờ phải học bù lại thực sự không dễ dàng gì.

Nhưng chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn muốn thử.

Ngày ngày học kiến thức, làm bài tập, chỗ nào không hiểu tôi sẽ ghi lại để hỏi Phó Thần.

Có những hôm anh bận công việc, về nhà rất muộn, tôi liền để những bài sai lên bàn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên đó luôn có những chú thích kiến thức rõ ràng do Phó Thần để lại.

Cứ thế, tôi kiên trì vượt qua hai tháng ôn tập. Không ngờ lại gặp Hứa Bảo Châu ngay tại thành phố.

Giữa trời ba mươi độ nắng gắt, chị ta lại choàng áo lông chồn, toàn thân đeo đầy vàng bạc đá quý.

Liếc mắt nhìn tập tài liệu ôn thi trên tay tôi, Hứa Bảo Châu hất cằm, ánh mắt đầy khinh thường:

“Mua sách làm gì? Mày không định thi đại học đấy chứ? Đúng là đồ mọt sách chết dí.”

“Có thi đỗ thì đã sao? Hứa Ương Ương, mày vĩnh viễn cũng không thể sống tốt hơn tao.”

Chị ta vừa nói vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng phản chiếu lấp lánh đến chói mắt.

Xem ra cuối cùng chị ta cũng gặp được “cơ hội” kia, nhưng nhìn mức độ tiêu xài như này, tôi nghĩ chị ta cũng chẳng phong quang được bao lâu.

Tôi còn rõ hơn ai hết bản chất của Giang Đình.

Nghĩ đến đây, tôi lùi về phía sau mấy bước, sợ dính phải thứ gì xúi quẩy từ chị ta.

Hành động ấy khiến Hứa Bảo Châu càng tức giận, định vung tay đánh tôi, nhưng vừa nhấc tay lên liền rên khẽ một tiếng.

Tôi biết, là chị ta đụng phải vết thương chưa lành trên người.

Dù có tiền cũng không thể thay đổi bản chất bạo lực của Giang Đình. Hứa Bảo Châu, chị sớm muộn gì cũng không thoát nổi.

Nhưng những lời cần nói tôi đều từng nói rồi, bây giờ chẳng cần thiết phải bận tâm nữa.

Tôi quay lưng rời đi, bỏ lại Hứa Bảo Châu đang giậm chân tức tối tại chỗ.

Sau đó, chị ta bắt đầu thỉnh thoảng gửi tin nhắn khoe khoang cuộc sống xa hoa với tôi. Tôi xem rồi để đó, không buồn trả lời.

Tôi tập trung hết sức vào ôn tập, luôn cảm thấy thời gian không bao giờ đủ.

Đến ngày thi đại học, Phó Thần xin nghỉ phép chỉ để đi cùng tôi.

“Thật ra không cần đâu, em đi một mình cũng được. Bây giờ anh đang trong giai đoạn xét thăng chức, nghỉ phép liệu có ảnh hưởng gì không?”

Phó Thần lắc đầu, còn cẩn thận kiểm tra lại lần nữa mọi thứ tôi cần mang theo.

“Anh biết chừng mực mà. Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn một chút thôi.”

Tôi đỏ mặt. Từ khi kết hôn đến giờ, mối quan hệ giữa tôi và Phó Thần đã phát triển vượt xa sự kính trọng ban đầu.

Tôi rất trân trọng điều này.

Trên phòng thi, tim tôi đập thình thịch. Đề thi trước mắt không còn đơn giản là câu hỏi nữa — đó là tương lai mà kiếp trước tôi tha thiết đến mấy cũng không chạm tới.

Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi thi xong, Phó Thần không hỏi tôi điểm thế nào, chỉ cùng cả gia đình nấu ăn đón tôi về nhà.

Bệnh tình của mẹ chồng trong thời gian qua được kiểm soát rất tốt, không có gì bất thường.

Chỉ là khi đang ăn, Phó Thần đột ngột nói:

“Có một cán bộ bị bắt vì tham ô.”

Gần như ngay lập tức, hình ảnh của Giang Đình lóe lên trong đầu tôi.

Phó Thần liếc nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, xác nhận nghi ngờ trong lòng tôi.

Kiếp trước, khi được người có thế giúp đỡ sắp xếp vị trí, Giang Đình chẳng lo làm việc mà chỉ biết lợi dụng chức vụ để vơ vét của cải.

Nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, thay hắn trả lại tiền, xử lý quan hệ nhân sự, thì hắn đã sớm tiêu rồi.

Kiếp này, hắn gặp phải Hứa Bảo Châu, nhìn bộ dạng lòe loẹt hôm trước của chị ta, chắc chắn không ít lần hùa theo hắn làm chuyện mờ ám. Tất cả đều là tự chuốc lấy.

Tôi chẳng lấy gì làm bất ngờ. Nhưng tối hôm đó, điện thoại từ ba mẹ lại gọi tới.

“Hứa Ương Ương, chị mày với anh rể xảy ra chuyện rồi, con mau nghĩ cách đi!”

“Nghe nói Phó Thần sắp được thăng chức mà? Con nhờ nó nói giúp vài câu xem sao.”

Mẹ tôi nói cứ như đang chặt rau thái thịt. Trong lòng tôi dâng lên một ngọn lửa giận chưa từng có, lần đầu tiên tôi hét lên:

“Đừng mơ! Chuyện họ gây ra thì họ phải tự gánh chịu. Bọn con sẽ không giúp!”

Nói xong tôi dập máy ngay. Dù họ gọi lại thế nào tôi cũng không nghe.

Cuộc sống hiện tại tôi có được không dễ dàng gì, tôi không thể vì họ mà đánh mất lần nữa.

Tôi nói rõ với Phó Thần, bảo anh không cần bận tâm.

Những ngày sau đó, ba mẹ liên tục gọi điện quấy rầy, vừa mềm vừa cứng, nhưng tôi không lay chuyển.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi kết quả kỳ thi đại học. Thời gian còn lại, mẹ chồng giao cho tôi quản lý một cửa tiệm đứng tên bà, nói là muốn tôi học hỏi dần. Tôi cũng rất vui vẻ tiếp nhận.

8

Phía Giang Đình có người phụ trách theo dõi điều tra riêng, tôi chỉ nghe nói số tiền tham ô vô cùng lớn.

Ngay cả vị “quý nhân” từng giới thiệu bọn họ trước đây cũng bị kéo theo mà rớt đài.

Đến ngày công bố điểm thi, tôi nắm chặt tay Phó Thần, hồi hộp đến mức không dám mở mắt nhìn bảng điểm.

“Ương Ương, em đậu rồi.”

Khi giọng nói của Phó Thần vang lên, trái tim tôi như vừa được thả về đúng chỗ. Những ngày tháng vất vả vừa qua lại hiện lên như thước phim quay chậm.

Tôi vui đến bật khóc, khiến Phó Thần luống cuống lau nước mắt cho tôi.