Mới 6 giờ sáng, bố mẹ tôi đã tất bật dậy làm việc.

Tôi còn đang trở mình định ngủ nướng thì mẹ đã lôi tôi ra khỏi chiếc chăn ấm áp dễ thương đáng yêu của mình.

[Uyển Uyển! Hôm nay khai trương rồi, dậy mau!]

Tối qua cày game Liên Quân cả đêm, đầu tôi còn choáng váng:
[Mẹ ơi, cho con ngủ thêm 5 phút… chỉ 5 phút thôi…]

Mẹ tôi gào lên:
[Ngủ cái gì mà ngủ! Đừng để mẹ phải vả con!]

Tôi cố nói lý:
[Con 18 tuổi rồi đấy nhé!]

Mẹ hét to:
[Mày có 80 tuổi tao vẫn vả như thường! Đừng có chọc mẹ!]

Tôi vừa bực vừa cam chịu:
[Biết rồi mà…]

03

Trước cửa tiệm, người qua lại tấp nập, dải lụa đỏ tung bay trong gió, các cô chú họ hàng đều tới ủng hộ.
Tôi đang vừa ăn kem vừa tận hưởng không khí vui vẻ, thì bị ông anh to cao lực lưỡng bên nhà bác lôi xềnh xệch tới trước bức tường trưng bày siêu to trong sảnh.

Anh ấy nghiến răng ken két:
[Lý Uyển Uyển, cái này là do em làm à?]

Tôi chột dạ, cãi bừa:
[Không phải em, là mẹ em làm đấy.]

Ngay lúc ấy, bà hổ mẫu của tôi đã oang oang khoe khoang với cả họ hàng:
[Con bé Uyển Uyển nhà tôi thông minh lắm! Chính nó bảo tôi đi gom hết ảnh xấu của mọi người để làm ảnh so sánh! Mọi người nhìn mà xem, hiệu quả đúng là thần kỳ luôn!]

Hôm sau, video tôi bị họ hàng đuổi đánh viral khắp mạng xã hội.

Kéo theo đó, tiệm giảm béo của tôi cũng nổi như cồn, khách kéo đến nườm nượp, thậm chí lịch đặt hẹn đã kín đến tận tháng sau.

Còn tôi… thì không may phải đối mặt với sự thật: đến ngày nhập học rồi…

Trước cổng trường, học sinh tấp nập, tràn đầy sức sống và năng lượng tuổi trẻ.

Xung quanh là những ánh mắt kín đáo hoặc công khai nhìn tôi chăm chú — không uổng công tôi tỉ mỉ trang điểm hôm nay. Từ hôm nay trở đi, tôi – Lý Uyển Uyển – nhất định sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!

[Mỹ nữ ơi~ cũng là sinh viên học viện chúng ta à? Có cần anh giúp cầm hành lý không?]

Tôi quay đầu lại, liền thấy Cảnh Đông Trạch ăn mặc bảnh bao, nở nụ cười thương hiệu “đẹp trai sát gái”, cặp mắt đào hoa còn nhìn tôi đầy si tình y như đang đóng phim.

Phiền thật… chỗ nào cũng thấy anh ta. Nhìn cái dáng cao hơn trước ít nhất 6 phân, tôi lạnh lùng mỉa mai:
[Đổi được kim chủ mới rồi nên quên mất kim chủ cũ à?]

Anh ta sững người, các bạn học xung quanh cũng chậm bước lại. Tôi đoán trong đầu anh ta chắc đang nghĩ tôi là “quý bà” nào từng gọi anh ta ở bar.
[Cảnh Đông Trạch, tôi nhớ là trước đây anh đâu cao đến vậy, hôm nay độn bao nhiêu miếng lót thế?]

Anh ta vẻ mặt mơ hồ mà vẫn cố giữ lịch sự:
[Xin hỏi… cô là?]

[Mới nghỉ có một kỳ thôi, anh đã quên luôn người từng bao anh rồi sao?]

Tôi chẳng thèm giấu vẻ châm chọc trên mặt, để anh ta nhìn rõ gương mặt xinh đẹp hiện tại của tôi.

Cuối cùng anh ta sững sờ thốt lên:
[Lý Uyển Uyển? Là… là cô thật sao?]

Tôi chỉ để lại cho anh ta cái bóng lưng kiêu ngạo:
[Đừng quên danh sách tôi gửi anh đấy, nhớ trả đủ và đúng hạn!]

Anh ta gào lên giận dữ:
[Đó là cô tự nguyện cho tôi! Dựa vào đâu mà bắt tôi trả lại? Đừng hòng!]

Tôi đã đoán trước được sẽ có ngày này, nên không hề hoảng, lập tức liên hệ với luật sư đã chuẩn bị từ trước.

Nói thật, luật sư tôi thuê là hàng top, tiền thuê còn nhiều hơn số tiền tôi từng vung cho Cảnh Đông Trạch!

Nhưng chị đây vui là được, chị đây không thích nhìn anh sống yên ổn. Chọc vào tôi thì coi như xui xẻo rồi!

Luật sư vàng nhanh chóng trả lời:
【Cô Lý, vậy xử nhẹ ba năm, hay xử nặng mười năm?】

Uyển Uyển: 【Ý là xử kiểu gì cơ?】

Luật sư La Tường: 【Không chịu hoàn trả thì ba năm, lừa đảo thì mười năm.】

Quả nhiên, danh bất hư truyền — luật sư vàng có khác!

04

Phòng ký túc xá vắng tanh không một bóng người. Tôi thu dọn hành lý xong xuôi, định kéo rèm giường lên, nằm lướt điện thoại ngắm trai đẹp.

Cửa phòng bỗng bị mở tung không báo trước, lộ ra gương mặt có phần tròn trịa của Hàn Tĩnh Tĩnh.

Tôi không nhịn được, “phụt” cười thành tiếng, còn cố tình cất giọng ngang phè, năm âm sai hết ba âm, hát rằng:
[Heo~ cái mũi của bạn có hai cái lỗ~ bị cảm còn chảy nước mũi lòng thòng~]

Hàn Tĩnh Tĩnh đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt lập tức đỏ bừng vì giận:
[Lý Uyển Uyển! Mày quá đáng vừa thôi chứ!]

Tôi lập tức phản đòn:
[Chỉ cho mày bắt nạt tao, còn tao thì không được bắt nạt lại mày chắc?]

[Mày… mày tưởng mày ốm rồi là giỏi lắm hả? Không phải hút mỡ đấy à? Cứ chờ đấy mà xem, thể nào cũng có tác dụng phụ cho xem!]

Tôi cố tình dùng giọng the thé đáng ăn đòn:
[Ôi xin lỗi nha~ tớ gầy hoàn toàn tự nhiên đó~]

Vừa dứt lời thì hai bạn cùng phòng còn lại bước vào.

Mã Văn Tĩnh mắt tròn xoe nhìn tôi đầy kinh ngạc:
[Lý Uyển Uyển, cậu nói cậu tự nhiên mà gầy được á?]

Quan Tiểu Huệ lật cả tròng mắt lên trời:
[Mã Văn Tĩnh, cậu ngu thật đấy hả? Cô ta nói gì cũng tin chắc?]

Chưa kịp để tôi phản bác, Mã Văn Tĩnh đã đột nhiên quay sang nổi đoá với Quan Tiểu Huệ:
[Quan Tiểu Huệ, cậu im cái miệng thúi lại dùm cái!]

[Con điên! Cậu chẳng phải thấy con heo này gầy đi nên muốn biết bí quyết giảm cân để cứu thằng em cậu sao?]

Không thấy đủ hả, Quan Tiểu Huệ tiếp tục móc:
[Giả tạo vừa thôi! Bình thường ai là người dẫn đầu trong việc bắt nạt con nhỏ này hả?]

[Cái đồ lắm chuyện! Xem tôi không xé cái miệng của cậu ra!]
Mã Văn Tĩnh vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức nhào tới, cả hai lao vào đánh nhau túi bụi.

[Cậu bị điên à Mã Văn Tĩnh! ********]
(Nói năng quá tục, không thể ghi lại.)

Tôi và Hàn Tĩnh Tĩnh hiểu ý cùng nhau rút lui ra góc phòng, đứng xem kịch vui và thì thầm to nhỏ.

Tôi nhìn Hàn Tĩnh Tĩnh – giờ đã béo lên thêm mấy vòng – khẽ hỏi:
[Sao thế? Mã Văn Tĩnh tự dưng quay ngoắt 180 độ vậy?]

Cô ấy khó hiểu đáp:
[Cậu không biết à? Em trai của cô ta là một streamer mukbang cũng có tiếng đấy.]

Thấy hai người kia vẫn đang đánh nhau hăng say, Hàn Tĩnh Tĩnh ghé sát tai tôi thì thầm:
[Vì em trai cô ta ăn uống vô tội vạ suốt thời gian dài, giờ mắc gan nhiễm mỡ nặng. Bác sĩ nói nếu không giảm được 25kg trong nửa năm thì chuẩn bị hậu sự đi là vừa. Vậy mà thằng bé uống thuốc giảm cân tứ tung, không gầy đi mà còn béo thêm ra.]

Ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng dễ chịu trên người Mã Văn Tĩnh, lại ngắm gương mặt trắng mịn không tì vết của cô ta, tự dưng tôi thấy “say nắng” nhẹ.
Ủa, sao trước giờ không nhận ra cô ta xinh vậy trời?

Thấy tôi nhìn chăm chăm, Mã Văn Tĩnh có chút ngượng ngùng cúi đầu, còn dùng tay chọc chọc tôi:
[Cậu đang nghe tôi nói không đấy?]

Tôi giật mình hoàn hồn, may mà mặt dày nên nhanh chóng quay sang tiếp tục tám với Hàn Tĩnh Tĩnh:
[Ừm ừm… vậy nên đó là lý do tại sao cô ta thấy tôi gầy liền thay đổi thái độ à?]

Cô ấy không trả lời, chỉ cúi đầu trầm ngâm điều gì đó.

Trong phòng, tiếng chửi rủa và đánh đấm vẫn ầm ĩ vang xa. Tôi không những không can ngăn, mà còn hơi mong tụi nó đánh nhau dữ hơn chút nữa.

Dù sao trước kia chỉ vì tôi béo mà hai đứa đó không biết đã châm chọc, bắt nạt tôi bao nhiêu lần.
Tôi hiền thì hiền đấy, nhưng tôi cũng… nhớ rất dai.

Thấy hai người gần như đánh đến mệt, tôi mới thong thả mở lời:
[Tôi có cách giúp em cậu giảm cân. Không muốn nghe thì thôi, tôi đi đây…]

Mã Văn Tĩnh:
[Thật không?!]

Quan Tiểu Huệ:
[Chắc lừa đó!]

Cả hai đứa dừng tay cùng lúc, quay đầu nhìn chằm chằm tôi.
Lần đầu tiên bị người ta nhìn chằm chằm kiểu đó, tôi có chút không quen.

[Dĩ nhiên rồi~ Tôi là người thành thật mà, đâu có biết nói dối~]

Tôi cố tình kéo dài giọng, nhấn mạnh từng chữ:
[Tôi không ăn kiêng! Không tiêm! Không uống thuốc giảm cân!]

05

Mã Văn Tĩnh buông tóc của Quan Tiểu Huệ ra, quay sang tôi với vẻ mặt đáng thương:
[Uyển Uyển, cậu biết tình trạng của em trai tớ rồi đấy, cầu xin cậu, làm ơn nói cho tớ cách giảm cân đi, tớ xin cậu đấy.]

Tôi thầm tính toán trong đầu, gật đầu báo giá “có lương tâm”:
[200 tệ giảm 5 cân!]

Em trai của Mã Văn Tĩnh là một hot streamer, tôi tin với độ phủ sóng của cậu ta, tiệm giảm béo của nhà tôi sẽ còn ăn nên làm ra hơn nữa.

Quả nhiên, Mã Văn Tĩnh gật đầu cái rụp:
[Được! Chỉ cần giảm được là bao nhiêu cũng được hết!]

Quan Tiểu Huệ ở bên cạnh trợn tròn mắt, không thể tin nổi:
[Mã Văn Tĩnh, cậu điên thật rồi hả? Cô ta nói gì cậu cũng tin à?]

Thấy Mã Văn Tĩnh có phần dao động, tôi liền vội vàng nói thêm:
[Giảm không được thì không thu tiền!]

Nghe vậy, Mã Văn Tĩnh chẳng do dự nữa, lườm Quan Tiểu Huệ một cái sắc lẹm:
[Quan Tiểu Huệ, lo chuyện mình thôi! Cậu có tin là tớ đánh cậu lần nữa không?]

Tôi hí hửng làm mặt xấu chọc tức Quan Tiểu Huệ, khiến cô ta tức điên lên, đập cửa bỏ đi.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tôi đã trở thành nhân vật được săn đón nhất trường.
Một là vì từ một con béo bị ghét, tôi đã “lột xác” thành đại mỹ nữ.
Hai là vì em trai của Mã Văn Tĩnh – chỉ trong bảy ngày – đã giảm được 15 cân.
Ba là… tên Cảnh Đông Trạch cái thằng bán thân đó lại còn mặt dày theo đuổi tôi công khai… thực sự… buồn nôn không chịu được…

May mà luật sư La Tường đã gửi giấy triệu tập pháp lý từ trước, tôi tin không mấy chốc, cái con ruồi đáng ghét đó sẽ không còn dám vo ve nữa.

Tận dụng độ hot hiện tại trong trường, tôi bàn với mẹ mở thêm một chi nhánh tiệm giảm béo gần trường. Mẹ tôi đồng ý ngay.

Bình thường mỗi liệu trình giá 588 tệ, nhưng tôi nghĩ đến hoàn cảnh sinh viên, ai cũng eo hẹp tiền bạc, nên quyết định ai có thẻ sinh viên thì mỗi lần giác hơi chỉ thu 200 tệ.

Việc này khiến mẹ tôi giận tím mặt, mắng tôi là phá của, và tuyên bố từ giờ chi nhánh gần trường do tôi tự quản, tự lo lời lỗ.

May thay, nhờ quảng bá tốt, tiệm rất nhanh đã đông khách, không bị lỗ vốn, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.