Tuy nhiên, việc vừa học vừa quản lý khách hàng thật sự khiến tôi kiệt sức, may mà hai hôm nay khách ít hơn, tôi mới có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Không khí sau cơn mưa mát lành dễ chịu, tôi thong dong đi dạo trên con đường rợp bóng cây trong trường, tận hưởng hiếm hoi phút giây thư thái.

Nhưng rồi tôi nhận ra có rất nhiều ánh mắt âm thầm (hoặc chẳng thèm giấu) đang nhìn về phía tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn con muỗi hoa đang làm tổ trên đầu mình, kiêu ngạo nói:
【Thấy chưa, đây là giang sơn chị vì em mà dựng nên đấy, tiếc là làm muỗi như em thì chẳng hiểu được cảm giác được mọi người chú ý là thế nào đâu~】

Hệ thống trả lời bằng giọng trẻ con kiêu ngạo chẳng kém:
【Được rồi được rồi~ chị là nhân vật nổi tiếng nhất diễn đàn trường rồi còn gì~】

【Chuyện đó là tất nhiên rồi~ trên đời mỹ nữ vừa đẹp vừa tốt như tôi đâu có nhiều~】

Tôi hào hứng lấy điện thoại mở diễn đàn trường để xem xem mọi người đang ca tụng mình như thế nào.

Nhưng càng đọc, tôi càng có cảm giác như bầu trời sụp xuống đầu.

Chuyện bắt đầu từ một tài khoản nặc danh, tố cáo tôi lừa đảo khách hàng.
Bài viết còn đính kèm vài tấm ảnh không biết moi ở đâu ra, nói rằng sau khi đến tiệm tôi giảm cân, người đó còn tăng hơn 10 cân.

Dưới bài là vô số bình luận chửi rủa:

【Bá Vương Độc Tôn】: Mọi người tránh xa đi, cái tiệm này không hề khoa học, quá thất đức.
【Dâu Tây BoBo Thỏ】: Bà chủ béo như heo, còn lừa người ta giảm cân, thấy mà ghê tởm!
【Không Ăn Rau Mùi】: Quá lố! Giá cao chặt chém, làm xong còn béo thêm, cơ quan chức năng cần vào cuộc!
【Nhiều Mỡ Hơn Cây Mọng Nước】: Tay nghề quá tệ, giác hơi xong người tím bầm hết cả lên, còn dám mở tiệm à?
【Kẹo Dẻo Gấu】: Từng thử rồi, hứa hẹn thì nhiều, kết quả không có, còn bị phản tác dụng!

Tôi còn nhìn thấy rất nhiều ID quen thuộc – là những đàn em từng tỏ vẻ biết ơn tôi khi đến tiệm – giờ lại trở mặt nói xấu tôi trong diễn đàn như chưa từng quen biết.

Thấy có nhiều người kêu gọi cơ quan chức năng điều tra, tôi bắt đầu thấy hoảng, sợ hệ thống sẽ bị lộ.

Tôi hỏi nhỏ:
[Tiểu Hoa, nếu có cơ quan điều tra đến thật, có bị lộ em không?]

Giọng trẻ con của hệ thống vang lên đầy khinh khỉnh:
【Chị coi thường em quá rồi. Em là hệ thống chính quy đó nha, lúc em đến thế giới này, hệ thống mẹ đã chuẩn bị đầy đủ mọi đường lui rồi.】

[Tốt quá…]

【Chị còn tâm trí lo cho em à? Không lo mà lo cho bản thân đi.】

【Theo thống kê của em, ở thế giới này, số người trầm cảm, tự tử vì bạo lực mạng không ít đâu.】

Nghĩ đến cảnh bị cả mạng xã hội mắng chửi, rồi liên lụy đến cha mẹ, người thân, tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Tôi lặng lẽ quay về tiệm giảm cân, cúi đầu lướt xem những tin nhắn trong điện thoại.
Bởi chỉ nơi này mới không có những ánh mắt soi mói khiến tôi nghẹt thở.

Toàn bộ khuôn viên trường, giờ phút này… chỉ còn nơi đây là không gian thuộc về riêng tôi.

06

Cả ngày hôm đó, tôi cứ liên tục lướt diễn đàn trường. Bài viết kia ngày càng hot, lượng tương tác tăng chóng mặt.
Toàn bộ diễn đàn ngập tràn tiếng chửi rủa nhắm vào tôi, thậm chí còn lôi cả gia đình tôi vào. Ngay cả trên Douyin (TikTok Trung Quốc) cũng bắt đầu xuất hiện các video bôi nhọ.

Lúc này, ngay cả giọng tôi cũng bắt đầu nghẹn lại:
【Tiểu Hoa, em có thể tra được ai là kẻ đứng sau chuyện này không?】

【Có thể. Toàn bộ thông tin em đã gửi vào điện thoại của chị rồi.】

Tôi rút tay lại, vốn định đập lên đầu mình cho bớt suy nghĩ tiêu cực, thì nghe giọng trẻ con của muỗi hoa vang lên, lần này không còn run rẩy:
【Thông tin này trừ của chị 100 điểm năng lượng nhé.】

…Được rồi, con muỗi này đúng là không bao giờ chịu thiệt.

Tôi cứ nghĩ thủ phạm là Hàn Tĩnh Tĩnh – dù sao trước đây cô ta từng nói những lời rất cay nghiệt với tôi – nhưng không ngờ chuyện lần này cô ta hoàn toàn không dính dáng gì.

Nhìn thấy hai cái tên Cảnh Đông TrạchMã Văn Tĩnh trong danh sách, tôi thật sự bất ngờ khi hai người đó lại bắt tay với nhau. Nhưng mà… đúng là “rắn rết một giuộc”.

Muỗi hoa từ trong tóc tôi bay ra, ong ong bên tai không dứt:
【Hai đứa này đúng là có tài thật. Rõ ràng chị đã giúp chúng nó, thế mà chúng lại như cóc ghét chân voi – không cắn được thì cũng phải khiến người ta buồn nôn.】

Tôi nhếch mép:
【Bọn họ chắc còn tưởng tôi vẫn là cái Lý Uyển Uyển yếu đuối dễ bắt nạt ngày xưa.】

Muỗi hoa đáp, lần này đáp thẳng lên sống mũi tôi:
【Thế chị định làm gì? Báo cảnh sát? Hay tung bằng chứng lên mạng?】

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi thở dài:
【Giờ vụ này chưa gây tổn hại thực tế nào cho tôi. Báo công an cũng chỉ khiến họ phải xin lỗi, xóa bài, chẳng đáng.】

Muỗi hoa bay lên, giọng hơi kích động:
【Ồ?】

Tôi phẩy tay đuổi nó đi, đứng dậy nhìn ra cửa sổ:
【Tiểu Hoa, giúp chị tổng hợp hết những bình luận chửi rủa gia đình chị, với cả những bài nói xấu chị nữa. Gửi hết cho La Tường (luật sư)!】

Muỗi hoa hưng phấn đáp lại:
【Không hổ là chủ nhân mà em chọn – mạnh mẽ, quyết đoán! Khác hẳn tên chủ nhân số 031 suốt ngày bồ tát tâm, thích tha thứ!】

Rồi nó lại hạ bầu không khí xuống bằng một câu:
【Việc này phức tạp hơn bình thường, tính chị 500 năng lượng ha~】

Tôi trợn mắt. Nhớ lại 18 năm qua – tôi đã từng tử tế, từng tốt bụng với tất cả mọi người – vậy mà cuối cùng lại bị họ chà đạp, khinh thường.

Làm người tốt thì được, nhưng làm người tốt với những kẻ từng hại tôi, bôi nhọ tôi, thậm chí xúc phạm cha mẹ tôi… thì tôi không làm nổi.

Hai ba ngày sau đó, tôi chỉ lặng lẽ quan sát dư luận tiếp tục bùng phát.

Không ngờ lại có ngày, nhóm chat gia đình – vốn thường rất yên ắng – hôm nay lại nhảy thông báo liên tục.

【Gia đình yêu thương nhau】

  • Giọng khàn ông nội cool ngầu:
    【@Uyển Uyển? Con gái à, những lời trên mạng con đừng để trong lòng. Nếu không chịu nổi, nghỉ học về nhà. Bố nuôi con!】
  • Mẹ hổ dữ dằn:
    【Mấy thằng ngu trên mạng biết cái quái gì mà cũng dám lên giọng chửi? Như thể vừa nuốt phân xong vậy! Con trai à, không sao đâu, về nhà! Đứa nào dám động vào con, mẹ chửi chết nó!】
  • Cô ruột mê karaoke:
    【Phải đấy! Cháu gái của cô về đi, để xem đứa nào dám bắt nạt con nữa!】

Ngay cả ông bà – người bình thường hiếm khi nhắn tin – cũng lên tiếng an ủi tôi.

Cảm động muốn khóc, nhưng ngay lúc đó giọng muỗi hoa phá đám lại vang lên:
【Mà khoan, mấy cái biệt danh chị đặt cho người nhà là kiểu gì vậy trời?】

Tôi lườm nó một cái, rồi nhắn tin lại vào nhóm:
【Chuyện sắp xong rồi, mọi người đừng lo nhé. Yêu cả nhà nhiều nhiều, moah moah~】

Reng reng – nhạc chuông: “Núi Ô Mông nối liền với núi ngoài”

[Alô, xin chào?]

[Chào cô, chúng tôi là bên Cục Quản lý Thị trường, hiện chúng tôi đã đến trường học rồi. Cô đang ở tiệm giảm cân đúng không?]

[Vâng, tôi đang ở đây.]

[Tốt, cô đợi chút nhé, chúng tôi sẽ đến ngay.]

Tôi vội cúp máy, rồi nhanh chóng mở hệ thống, lôi hết các loại dụng cụ giác hơi đã mua từ cửa hàng ra bày trên bàn.

Ánh mắt thấp thỏm, tôi quay sang hỏi muỗi hoa:
【Em chắc chắn những dụng cụ này đạt tiêu chuẩn quốc gia chứ?】

Muỗi hoa đập tay lên ngực, giọng đầy tự tin:
【Yên tâm! Có em đây thì chị có thể yên tâm một ngàn, một vạn phần!】

Dù trong lòng vẫn có chút bất an… nhưng giờ cũng chỉ có thể liều một phen mà thôi.

07

Vài ngày sau, không biết ai đã quay lại cảnh Cục Quản lý Thị trường đến kiểm tra tiệm giảm béo của tôi và đăng lên mạng.

Dư luận lại một lần nữa bùng nổ dữ dội. Ngay cả em trai của Mã Văn Tĩnh cũng đăng một video vu khống tôi, còn bịa chuyện nói tôi đã dùng sản phẩm không nguồn gốc, không nhãn mác, không chứng nhận cho cậu ta.

Tệ hơn nữa, không biết kẻ nào dùng AI ghép mặt tung ảnh bôi nhọ, vu khống tôi “bán thân”.

Đêm đó, tiệm bị đập vỡ kính.

Tôi đứng giữa đống ngổn ngang, ánh đèn đỏ nhấp nháy của camera vẫn chớp tắt lặng lẽ. Tôi khẽ nhếch môi:
Lưới đã giăng đủ rồi, giờ là lúc thu lưới.

Đúng lúc đó, Cục Quản lý Thị trường cũng gửi đến cho tôi đầy đủ giấy tờ chứng minh toàn bộ thiết bị và sản phẩm đều đạt tiêu chuẩn quốc gia.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Tôi lập tức đến đồn cảnh sát báo án, đồng thời liên hệ với luật sư La Tường – người đã thu thập toàn bộ bằng chứng từ trước, chỉ chờ ra tay.

Không hổ danh là luật sư vàng, chỉ sau một đêm, phía cảnh sát đã vào cuộc điều tra. Họ còn trực tiếp đăng video lên mạng giúp tôi đính chính, đảo ngược tình thế chỉ trong chớp mắt.

Tôi nhân cơ hội đó, mở tài khoản Douyin, đăng toàn bộ thư kiện đã chuẩn bị sẵn – tổng cộng có 139 người đủ điều kiện bị kiện.

Mấy người đó tưởng chỉ cần xóa bình luận là mọi chuyện êm xuôi. Nhưng họ quá ngây thơ rồi – tôi và muỗi hoa từ lâu đã giữ đầy đủ bằng chứng.

Một tháng sau, tòa tuyên án.

  • Mã Văn Tĩnh và em trai cô ta: Bị xử 3 năm tù giam.
  • Cảnh Đông Trạch: Với các tội danh lừa đảo, mại dâm, tấn công mạng… “vinh dự” nhận 20 năm tù.
  • Các kẻ vu khống khác: Từ 1 đến 3 năm tù tùy mức độ.

Có người muốn giải quyết riêng, tôi đều từ chối không chút do dự.

Tôi không phải Thánh Mẫu. Đã là người trưởng thành, thì phải biết chịu trách nhiệm với những hành động của mình.

Tôi không kể việc họ muốn “làm hòa” cho La Tường biết, đã là nhân từ lắm rồi. Chứ giờ La Tường mà điên máu lên là diệt sạch không chừa ai.

Sự việc này nhanh chóng leo lên hot search. Lượng follow của tôi trong vài ngày đã tăng lên hàng chục vạn.
Tôi trở thành “chị đại mạng xã hội”, được cư dân mạng khen là “chị gái ngầu nhất quả đất”.

Những ngày đó, phần bình luận toàn là:
“Chị ơi ngầu quá!!”
“Mong chị đá bay cả thế giới dối trá này!”
…Làm tôi suýt nữa tưởng mình là nữ chính phim siêu anh hùng.