4
Tôi lăn qua lăn lại trên giường trong phòng bên cạnh, trạng thái của anh khi nãy thật sự rất lạ.
Không phải là anh có chuyện gì rồi chứ?
Tôi dùng pháp lực mở tầm nhìn xuyên thấu, lén nhìn sang phòng bên kia.
Quả nhiên, tôi thấy anh trai luôn điềm đạm, tự chủ của tôi đang ngồi dưới đất, sắc mặt đỏ ửng, thần trí mơ hồ, trông như đang sốt cao vậy.
Chẳng lẽ anh sợ tôi lo lắng nên mới đuổi tôi ra ngoài?
Tôi cuống lên, vội vàng chạy sang gõ cửa, nhưng anh không mở.
Tôi đành quay lại phòng mình, cắn răng dùng chút linh lực cuối cùng để mở lối đi trên tường, lẻn vào phòng anh.
Hu hu, đó là chút linh lực còn sót lại của tôi… Bây giờ thì thật sự chỉ còn một tuần nữa là tôi sẽ biến lại thành hồ ly nhỏ mất rồi.
Không có thời gian mà tiếc nuối, anh quan trọng hơn.
Tôi chạy vào phòng ngủ.
Anh sốt đến mức không còn tỉnh táo nữa.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vào tay anh.
Người vốn đang bất động bỗng vùng lên, bóp chặt cổ tôi.
“Cút ra ngoài.”
Cút không nổi nữa rồi!!
Tôi cố gắng phát ra tiếng:
“Anh… Anh ơi… Là em…”
Lực trên tay anh dần buông lỏng.
Đôi mắt đỏ ngầu kia chằm chằm nhìn tôi, không còn vẻ dịu dàng quen thuộc.
Bình thường dù có tức giận, anh cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lúc này đây, anh như muốn nuốt chửng tôi vậy.
Anh nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Hồ Hồ?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Là em. Anh đang bị bệnh rồi, để em đưa anh đến bệ— Ưm!”
Mặt anh lập tức áp sát, đôi môi nóng rực chạm vào tôi.
Không giống nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng thường ngày lên trán chút nào.
Nụ hôn này mang theo hơi men, bức bách và hoàn toàn chiếm đoạt.
Cùng lúc đó, một dòng linh khí tinh thuần từ nụ hôn ấy truyền vào tôi.
Tôi trừng to mắt.
Chết rồi.
Tôi quên mất rằng anh cũng là đàn ông.
Tôi chợt nhớ lại, lúc tôi từ trên núi chạy ra, cũng là vì thấy trên người anh phát ra ánh sáng vàng rực rỡ…
Nhưng mà, anh nói tôi là em gái anh mà.
Là em gái!!
Anh em thì **không được như vậy đâu.
Không được thật sao?
Nhưng… có thể không?
Không được? Được? Không được?
Đầu tôi rối tung cả lên.**
Chưa kịp nghĩ thông suốt, váy đã biến mất tiêu.
Tạ Trụ khàn giọng gọi:
“Hồ Hồ, ngoan nào.”
Không đúng rồi, sao tôi lại phải nghe lời anh chứ!
Nhưng mà anh lại khen tôi.
“Bảo bối ngoan quá.”
Tôi cắn môi:
“Không được lúc nào cũng biến em thành thế này…”
Anh không đáp lại, chỉ khẽ hỏi:
“Bảo bối đói lắm đúng không?”
Đúng là đói thật.
Đói đến khủng khiếp.
Không còn linh lực nữa, tôi sẽ hoàn toàn biến lại thành hồ ly nhỏ.
Hu hu hu, rõ ràng tôi đã cực khổ tu luyện mới có được hình người mà!
Tôi rơm rớm nước mắt, gật đầu lia lịa:
“Ừm ừm!”
Hơi thở của Tạ Trụ mỗi lúc một nặng nề hơn.
Giọng anh khàn đặc đến mức như muốn thiêu cháy người ta:
“Bảo bối…”
5
“Ư ư…”
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi tức giận muốn chết.
“Tạ Trụ, đồ khốn kiếp!”
Tôi nhích người một chút, muốn ngồi dậy.
A a a, đợi anh ta tỉnh dậy tôi sẽ đánh anh chết luôn!!
Tôi nằm úp lên ngực anh, đuôi quẫy qua quẫy lại.
Vẫn chưa chịu dậy!
Đồ tồi.
Tôi nghịch tóc anh, định kéo anh dậy.
Bỗng nhiên, một đống chữ kỳ lạ hiện ra trước mắt tôi.
【Ể? Sao bị làm mờ hết rồi?】
【Gì vậy trời, khó khăn lắm mới vào được mà chỉ cho xem màn che mờ?】
Gì mà phải làm mờ thế?
Tôi cúi đầu nhìn bản thân, rồi nhìn Tạ Trụ, kéo cái chăn bên cạnh phủ lên kín mít, chỉ chừa mỗi cái đầu.
【Được rồi được rồi, hết che mờ rồi nè.】
【Mẹ ơi, nhan sắc sát thương cấp cao! Đây là tiểu hồ ly đó hả? Còn chưa thu tai hồ ly lại nữa, đáng yêu quá trời!】
【Tạ Trụ ăn gì mà hên dữ vậy, tiểu hồ ly bị anh ta “yêu thương” đến cái dáng vẻ đáng yêu này làm tôi muốn phát điên luôn rồi…】
Tôi nghiêng đầu.
Những dòng chữ này đang nói về tôi sao?
Tôi nhìn quanh một lượt, không thấy con hồ ly nào khác.
Ừm, chắc chắn là đang nói tôi rồi!
Họ khen tôi dễ thương đó!
Tôi sung sướng quẫy đuôi loạn xạ trong chăn, sau đó nhớ ra mình đang ở hình người, không thể như vậy được, vội vàng thu đuôi và tai lại.
Người ta đều xuất hiện cả rồi, thế mà Tạ Trụ vẫn chưa chịu tỉnh.
Tôi cấu má anh, định cấu cho anh tỉnh dậy.
Dòng chữ lại nhảy lên:
【Bảo bối đang định gọi nam chính dậy hả?】
【Trời ơi, bé con ngốc nghếch không mau chạy đi, gọi ảnh dậy là tiêu đời đó! Ảnh mà tỉnh là sẽ làm cho em… dữ lắm!】
Gì cơ?!
Tôi sẽ tiêu đời á?!
Không được! Tôi không thể tiêu!
Tôi vừa mới hấp thu được chút tinh khí, còn chưa kịp tu luyện nữa kìa!
Tôi cúi đầu nhìn Tạ Trụ vẫn chưa tỉnh, lại nhìn bộ dạng mình vẫn còn lộ liễu thế này.
Chết rồi!
Anh trai không cho tôi hút tinh khí người khác, chắc chắn càng không cho hút của anh ấy!
Tôi đúng là sẽ tiêu thật rồi.
Tôi vội dùng pháp thuật xóa sạch mọi dấu vết trong phòng Tạ Trụ, sau đó lại mở cửa không gian trên tường để quay về phòng mình.
Tôi xoa cái bụng hơi phình lên, bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Kệ đi, tu luyện trước đã!
6
Mới hơn chín giờ, cửa phòng tôi bị gõ.
Tôi lề mề đi ra mở cửa.
Người gõ là Tạ Trụ.
Anh ta vào thẳng vấn đề:
“Hồ Hồ, tối qua là em đúng không?”
Tôi giả ngơ:
“Hả? Cái gì cơ?”
“Người vào phòng anh tối qua… có phải là em không?”
Nghe câu hỏi đó, tôi càu nhàu:
“Là em chứ còn ai!”
Anh nắm chặt tay tôi:
“Anh sẽ…”
Tôi không để anh nói hết, đã nổi giận rồi:
“Hôm qua em đưa anh về phòng, sao anh lại vứt em ra ngoài chứ? Sau đó em đến tìm, anh còn không chịu mở cửa! Đáng ghét muốn chết đi được!”
【Tiểu hồ ly diễn xuất đỉnh thật, nói mà tôi cũng suýt tin luôn rồi.】
【Không cần diễn đâu, em gái nói thật mà.】
【Hahaha nhìn mặt Tạ Trụ kìa, ảnh sắp sụp rồi. Lâm Tuyết đã vào phòng ảnh trước khi ảnh tỉnh lại, giả vờ là người tối qua, Tạ Trụ không tin nên chạy đi hỏi em gái. Kết quả là em gái toàn nói xàm.】
Tôi đảo tròn mắt một vòng.
Lâm Tuyết là ai vậy?
Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ, cô gái đã gặp đêm qua xuất hiện.
Cô ta khoác tay bố mình, ra vẻ yếu ớt đáng thương:
“Tổng giám đốc Tạ, tối qua em chỉ muốn đến thăm anh, nhưng anh lại…”
Cô ta vô tình để lộ vết đỏ trên cổ, còn ném cho tôi ánh nhìn đầy khiêu khích.
“Em không cầu mong anh chịu trách nhiệm, chỉ là… hôm qua là lần đầu tiên của em…”
Cô ta bắt đầu nói luyên thuyên.
Hả?
Tối qua rõ ràng là tôi mà?
Tạ Trụ nhíu chặt mày, quay sang tôi giải thích:
“Hồ Hồ, chuyện tối qua anh vẫn chưa điều tra rõ, anh không phản bội em đâu.”
Tôi sững người ra một lúc:
“Ò…”
Kỳ quặc thật đấy.
Sao mọi chuyện lại bị nâng tầm thành “phản bội tôi” rồi?
Không hiểu nổi luôn.
Nhưng mà… nếu có người đóng giả tôi, vậy thì tôi có khi lại thoát nạn đó!
Tôi đóng cửa lại, không muốn nghe họ nói nữa, rồi chạy về phòng cười ngơ ngẩn.
【Cười cười cười, bảo bối à, rốt cuộc em đang cười cái gì thế? Tớ không hiểu nổi logic trong đầu em luôn.】
【Đừng mắng em gái mà, em ấy chỉ là một con hồ ly nhỏ thôi, hồ ly nhỏ cười một tí thì sao chứ!】
【Kệ em ấy đi, em ấy không nói lời nào đã đóng cửa, nam chính Tạ Trụ ở ngoài lại tưởng em ấy thấy anh ta bẩn, liền gọi dịch vụ khách sạn mang nước sát trùng đến. Trời ơi, tắm bằng nước sát trùng không gặp chuyện mới lạ!】
【Không sao không sao, đừng lo, tôi đọc phần tóm tắt rồi. Khách sạn có camera, bên nam chính lại có cao nhân, sắp điều tra ra chân tướng rồi.】
Cái gì cơ!!
Sắp điều tra ra sự thật rồi á?!
Không được đâu——!!
Tạ Trụ ghét nhất là bị người khác lừa gạt!
Anh mà biết, nhất định sẽ cho tôi một trận nhừ tử, tôi sẽ bị đập thành… bùn hồ ly mất!
Tôi rùng mình một cái, run rẩy.
Đáng sợ quá.