Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc trong khách sạn, may mà tôi đã hấp thụ đủ tinh khí, một thời gian dài không lo bị biến lại thành hồ ly nữa.
Tôi phải bỏ trốn, tự đi sống cuộc đời tự do vui vẻ!
Sau khi vơ vét sạch những món cần mang, tôi kéo vali ra sân bay.
Lúc chuẩn bị nhắn tin cho Tạ Trụ, tôi hơi do dự.
Đám chữ kia xúi tôi gửi tin kiểu:
【Anh bẩn lắm, đừng lây bệnh cho em, em đi đây.】
Nhưng vậy thì tổn thương anh nhiều quá.
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng đại từ bi, gõ xuống:
【Anh ơi, em lỡ ăn nhầm thuốc chuột, chết rồi nhé ~ đừng tìm em nữa nha——Lương Hồ Hồ.】
Gửi xong tin, tôi nhét điện thoại vào túi, lên máy bay.
Wuhu~ Tôi sắp đi chơi đây!
7
Ở thành phố A đang diễn ra một lễ hội cosplay siêu lớn.
Trước đó tôi đã hẹn với bạn thân đi cùng.
Thời gian trùng khớp hoàn hảo.
Tôi dùng năng lực tiền bạc để mua một bộ trang phục cosplay hoàn hảo với mình, còn đặt lịch hẹn chuyên gia trang điểm.
Chỉnh lại tóc giả cho gọn gàng, tôi vui vẻ đeo balo lên vai, cùng bạn thân Niên Niên xuất phát.
Cô ấy cosplay Tây Thi, còn tôi là Đát Kỷ.
Trước khi ra khỏi nhà, Niên Niên vò tai tôi một trận:
“Bảo bối Hồ Hồ, tai với đuôi của cậu mua ở đâu vậy, giống thật quá trời! Sừng rồng của mình nhìn đúng là nhựa thiệt rồi…”
Tôi qua loa đáp:
“À, chắc tại mình book được người làm phụ kiện giỏi á.”
Cô ấy làu bàu:
“Giới thiệu giúp mình với, lần sau mình cũng đặt.”
Tôi lắp bắp:
“Ừm… từ từ ha, xe đến rồi đó.”
Cô ấy không hỏi thêm nữa, bị bác tài xế trò chuyện lôi kéo mất sự chú ý.
Tôi thở phào một cái, lén sờ vào tai mình.
Đây là tai hồ ly xịn xò hàng thật giá thật!
Còn đang âm ấm cơ đấy.
Niên Niên ngốc nghếch, thế mà không phát hiện ra.
Tôi quẫy đuôi, đuôi đập trúng đùi cô ấy, bị cô ấy túm lấy vuốt ve một trận.
Cô ấy mặt đầy phấn khích:
“Link mua đuôi đâu đó? Sờ đã tay dễ sợ luôn!”
Sao con người lại thích sờ tai tôi, vuốt đuôi tôi thế nhỉ.
Niên Niên thích, Tạ Trụ cũng thích.
Tôi động đậy tai, tự sờ thử, ừm, lại càng nóng hơn rồi.
Đã là ngày thứ ba rồi, Tạ Trụ vẫn chưa đến tìm tôi, chắc anh ấy tin rằng tôi đã bị thuốc chuột làm chết rồi.
Hu hu, anh ấy chắc đang chuẩn bị tang lễ cho tôi mất thôi.
Thật đáng thương quá đi…
Tôi vừa ngơ ngẩn vừa tưởng tượng cảnh Tạ Trụ khóc thảm thiết trong tang lễ của tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, khóe môi tôi dần cong lên…
【Bảo bối lại cười ngơ ngẩn rồi, ngày nào cũng vui vậy sao?】
Ở một nơi khác, Tạ Trụ đang tra camera, phát hiện camera bị hỏng, lại thuê kỹ thuật đến sửa, cuối cùng còn vung tiền thuê cả một gã kỳ quái để điều tra.
Tạ Trụ sắp lật tung cả khách sạn, còn tiểu hồ ly thì vui vẻ tung tăng ba ngày liền với bạn thân, đúng là khác biệt một trời một vực…
【Tiểu hồ ly trưởng thành chưa vậy? Nhìn kiểu ngơ ngơ ngáo ngáo ghê á.】
【Trưởng thành lâu rồi. Cô ấy trước kia sống trong núi sâu, vừa ra ngoài đã gặp Tạ Trụ, bị anh ấy vừa coi như em gái vừa nuôi như vợ, chưa từng bị xã hội vùi dập, lấy đâu ra mưu mô tính toán.】
【Nói mới nhớ, Tạ Trụ… bé con còn chưa biết nhỉ, anh ấy…】
Anh ấy sao cơ?!
Tôi háo hức muốn biết chết đi được.
Kết quả đám chữ đó cứ đánh đố vòng vo, chẳng chịu nói rõ gì hết!
Xấu xa chết được!
Y như Tạ Trụ vậy!
Tôi phồng má không vui, Niên Niên nhắc:
“Bé cưng, tới nơi rồi nè!”
8
Lễ hội cosplay rất rộng.
Niên Niên đi thu thập ảnh với các coser khác rồi.
Tôi không muốn đi, chỉ rụt vào một góc mọc nấm.
Đợi nửa tiếng rồi mà cô ấy vẫn chưa quay lại.
Đúng lúc đó, đối diện xuất hiện một Anqila cosplay, tôi lấy hết can đảm định qua bắt chuyện.
Nhưng tôi còn chưa bước ra, thì giữa đám đông xuất hiện một Hatsune Miku đang cầm hành lá, mọi người ùa lại xem, đông quá, tôi không dám chen vào.
Thế là tôi lại rụt về góc nhỏ của mình.
Tôi chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhắn tin cho Niên Niên.
Niên Niên trả lời: cô ấy nhìn thấy một con chó Samoyed trên đường, đang chơi với nó, lát nữa mới quay lại.
Tôi buồn muốn xỉu.
Đột nhiên, một giọng nói trầm khàn vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi:
“Cos Đát Kỷ à?”
Hả?
Có người bắt chuyện với tôi!
Tôi buột miệng đọc thoại còn nhanh hơn cả ngẩng đầu:
“Đúng vậy ~ xin hãy cứ việc sai bảo Đát Kỷ này, chủ nhân ~”
Giây tiếp theo, đuôi tôi bị túm lấy, cả người bị ôm chặt vào một vòng tay quen thuộc.
Hơi thở thân thuộc ập đến.
“Bảo bối, gọi ai là chủ nhân hả?”
Anh ta vừa vuốt đuôi tôi, vừa cắn nhẹ vào cái tai hồ ly mềm mềm của tôi.
“Em không có! Đó là lời thoại nhân vật mà!”
Tôi cuống cuồng phản bác, “Không được cắn tai em đâu, cắn hư mất đó!”
Tạ Trụ vén tóc giả của tôi lên, nhéo tai người của tôi, rồi lại nhéo tai hồ ly.
“Bảo bối có tận bốn cái tai, cắn hư hai cái cũng không sao.”
Tôi: !!
“Không được!”
“Tại sao không được?”
“Em nói không được là không được! Đau mà!”
Tạ Trụ cười khẽ:
“Bị thuốc chuột đầu độc chết thì không đau, mà cắn tai một cái lại đau à?”
A…
Không có bị thuốc chuột đầu độc đâu mà.
Tạ Trụ ép tôi vào giữa anh và bức tường, ngón tay anh móc ra một lọn tóc thật lộ ra từ dưới bộ tóc giả.
Anh cúi xuống, giọng trầm thấp:
“Bảo bối, hôn anh đi. Em hôn anh thì anh sẽ không giận nữa.”
Gì chứ, em có làm gì sai đâu, sao lại giận em?
Tôi ngoan ngoãn ôm cổ anh rồi hôn lên.
【Trời má, sao lại ngoan thế chứ!】
【Nhìn ánh mắt của Tạ Trụ kìa, anh cũng bất ngờ đó, haha chắc anh đang hối hận sao không sớm kêu tiểu hồ ly hôn mình từ lâu!】
【Bé con này chắc chưa cài app chống lừa đảo đâu, gì cũng tin, ai nói gì cũng nghe, sớm muộn gì cũng bị lừa tới quần lót cũng không còn!】
Ừm… thật ra bây giờ đã không còn rồi.
Tôi vừa hôn vừa liếc quanh coi có ai thấy không, may mà phía trước có vật che chắn, không ai chú ý đến bọn tôi.
Hôn xong, tôi ôm lấy cổ Tạ Trụ làm nũng:
“Anh không được giận em nữa nhé~”
Anh nắm lấy tai hồ ly nhọn của tôi:
“Lần sau cosplay hồ ly thì không được dùng tai và đuôi thật nữa.”
Tôi vừa nói dối, lại còn trốn đi, nên giờ anh nói gì tôi cũng gật đầu:
“Ừ ừ, nghe lời!”
Nhưng mà…
“Tại sao vậy ạ?”
Đã có đồ thật, khỏi cần dùng đồ giả phiền phức mà, đúng không?
Anh vừa nghịch đuôi tôi vừa cười khẽ:
“Bảo bối trong bộ dạng này… chỉ mình anh được nhìn. Không được sao?”
Tôi lưỡng lự:
“Thì… cũng được, nhưng mà anh có phải nên…”
Anh nhướng mày:
“Nên làm gì?”
Tôi bấm ngón tay tính:
“Anh nên trả tiền mua đứt chứ còn gì nữa! Người ta không cho người khác cosplay lại nhân vật đặc định cũng phải trả phí mua đứt mà. Em cũng muốn có!”
Tạ Trụ cười khẽ:
“Được, tối nay trả cho em.”
Hả?
Phí mua đứt của anh… là cái gì vậy nhỉ?
9
Tạ Trụ muốn dẫn tôi đi, nhưng tôi đến đây với Niên Niên, không thể bỏ mặc cô ấy.
Hiện giờ tôi không liên lạc được với cô ấy.
Không biết cô ấy đang làm gì, có đang trò chuyện với mấy thầy cô không?
Tôi chạy khắp nơi tìm, Tạ Trụ cũng đi theo tìm cùng tôi.
Mỗi lần có người tới xin chụp hình hay đòi nắn tai tôi, anh đều bày ra vẻ mặt cực kỳ không vui.
Anh căng mặt, tôi bèn ép anh vào góc tường hôn một trận.
Thế là anh vui liền.
Tạ Trụ cũng ngốc ngốc nữa.
Chỉ cần dỗ đúng cách là ngoan liền.
Anh đỡ sau đầu tôi, chủ động sâu thêm nụ hôn, đúng lúc đó điện thoại tôi reo lên.
Tôi luống cuống đẩy anh ra, nhận cuộc gọi.
Nhìn thấy là số của Niên Niên, tôi càu nhàu:
“Cậu đi đâu vậy? Mình tìm cậu khắp nơi luôn đó.”
Nhưng đầu bên kia lại truyền đến một giọng nữ lạ hoắc:
“Lương Hồ Hồ, bạn của mày đang trong tay tao. Muốn cứu nó thì tới đây, đi một mình. Bằng không… tao không dám đảm bảo bạn mày sẽ an toàn.”
Nói xong, “tạch” một tiếng, cúp máy.
Ngay sau đó, một địa chỉ được gửi đến, kèm theo ảnh Niên Niên đang hôn mê.
Tôi ngẩn người ra.
Tôi nhìn kỹ số điện thoại, phóng to bức ảnh của Niên Niên.
Người kia biết tên tôi…
Trong ảnh rõ ràng là Niên Niên thật.
Xã hội pháp trị mà còn có vụ bắt cóc kiểu này hả trời!!