Tôi và chồng là cặp đôi mẫu mực trong giới giải trí, mỗi bài đăng công việc trên Weibo đều có vô số bình luận của cư dân mạng kêu lên: “Tôi lại tin vào tình yêu rồi!”
Thế mà khi mở cửa bước vào nhà, nhìn thấy cô gái trẻ bước ra từ phòng khách, tôi chỉ thấy hai chữ “tình yêu” thật nực cười.
Chồng tôi – không một mảnh vải che thân – cũng bước ra theo sau, vòng tay ôm lấy cô gái, còn quay sang trêu chọc tôi:
“Con gái trẻ đúng là khiến anh cảm nhận lại được sức sống thanh xuân. Em cũng nên tiếp xúc với người trẻ nhiều hơn đi, đừng suốt ngày cũ kỹ chán ngắt như bà thím vậy.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Gần đây tôi và cậu con trai độc nhất của nhà tài phiệt đang “mập mờ” khá ổn, nhóc cún nhỏ đó thực sự khiến tôi có chút nghiêm túc nghĩ đến chuyện ly hôn rồi.
1
Sau khi quay xong cảnh cuối, tôi từ chối lời mời liên hoan của đoàn phim, lái xe thẳng về nhà.
Cả ngày nay tôi gần như chưa ăn gì, cái dạ dày yếu ớt của tôi bắt đầu biểu tình rồi. Nếu lúc này còn đi tiệc, uống vài ly nữa thì e là tôi phải cấp cứu giữa đêm mất.
Lúc mở cửa, vì đau dạ dày nên tôi lơ mơ đến mức không còn tỉnh táo.
Khó khăn lắm mới lần ra được ngăn kéo phòng khách lấy thuốc, tôi vào bếp rót chút nước.
Ngồi nghỉ trên sofa một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cười nói mập mờ từ phòng khách vọng ra.
Thở dài một tiếng, tôi nghĩ: Thì ra hôm nay là lượt của Dư Cẩn Niên (chồng tôi) ở nhà.
Biết vậy tôi đã đi thuê khách sạn rồi.
Tôi lục tủ lạnh một hồi, chẳng tìm thấy gì ăn được, đành chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc đó, cửa phòng khách mở ra.
Tôi và cô gái bước ra từ bên trong nhìn nhau trân trối.
Dù tôi đã quá quen với những đóa hoa ong bướm trong giới giải trí, nhưng người trước mặt vẫn khiến tôi không khỏi cảm thán – quả thực rất xinh đẹp.
Một vẻ trong sáng cực kỳ hiếm có.
Chiếc váy ngủ lụa trắng mỏng manh lơi lả trên người cô ta, trông như đóa quỳnh nở rộ giữa đêm.
“Xin lỗi chị.”
Cô ta dường như nhận ra tôi, vội vàng nói lời xin lỗi.
Nhưng xin lỗi vì điều gì nhỉ?
Là vì dấu hôn chi chít không che nổi trên cổ và vai? Hay vì xuất hiện trong nhà tôi lúc hai giờ sáng trong bộ dạng như vậy?
Còn chưa kịp để tôi nói gì, một cánh tay đã vòng lấy eo cô ta.
Chồng tôi tựa người vào khung cửa, nhìn tôi rồi bật cười:
“Xin lỗi gì chứ?”
“Đừng sợ.”
Lúc này toàn thân tôi đã rã rời, chẳng buồn đôi co với hắn. Tôi thay giày chuẩn bị rời đi thì Dư Cẩn Niên gọi tôi lại:
“Con gái trẻ đúng là khiến anh cảm thấy sức sống trở lại, em cũng nên thử tiếp xúc với mấy người trẻ đi, đừng suốt ngày cũ kỹ, buồn tẻ thế nữa.”
Tôi gật đầu.
Trong đầu chỉ nghĩ: Đợi kế hoạch hoàn tất, tôi sẽ ly hôn với anh ngay lập tức.
Không ngờ trên đường xuống hầm xe, cô gái ban nãy lại đuổi theo.
“Tìm tôi có việc?”
Tôi nhướn mày hỏi.
Cô gái trước mặt có chút ngập ngừng, lúng túng. Tôi thấy cô ta mãi không mở miệng, liền định lướt qua để lên xe.
“Đợi đã!”
Cô ta lại gọi tôi.
Tôi quay đầu nhìn, rồi thấy cô ta rút ra một bức ảnh đưa đến trước mặt tôi.
Hả?
Còn chưa kịp hỏi, cô ta đã mở miệng:
“Chị… chị Tần, em là fan của chị! Chị có thể… có thể ký tên cho em không?”
Ha.
Tôi bật cười vì tức.
Fan của tôi leo lên giường chồng tôi, bị tôi bắt quả tang còn đuổi theo xin chữ ký?
Thật đúng là… drama đến đỉnh điểm.
2
Cũng không biết cô nàng kia nghĩ gì nữa.
Tôi vốn theo nguyên tắc “tránh rắc rối được thì tránh”, nên nhận lấy cây bút của cô ta, nhanh chóng ký tên.
Ai ngờ đối phương lại chặn tôi thêm lần nữa.
Lại gì nữa đây?
Tôi ôm cái bụng đang đau âm ỉ, thầm nghĩ: Lẽ nào đây là chiêu mới của tiểu tam? Biết tôi đau dạ dày nên định dùng trò “tiêu hao chiến” để hành tôi tới chết rồi dễ dàng leo lên chính thất?
Cô nàng kia trông như thể đã hạ quyết tâm kỳ lạ nào đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
“Chị Tần, anh Cẩn Niên không yêu chị đâu. Hai người ly hôn đi.”
“Cuộc hôn nhân như vậy, với chị chẳng phải chỉ là một thứ xiềng xích thôi sao?”
Nói cũng đúng thật.
Chỉ là chưa đến lúc ly hôn mà thôi.
Tôi mỉm cười, bình thản đáp:
“Thay vì đứng đây khuyên tôi, chi bằng em cố gắng một chút, để anh Cẩn Niên ký đơn ly hôn rồi tự mang tới cho tôi đi.”
Lần này thì tôi không chần chừ thêm giây nào nữa. Mặc kệ vẻ mặt phía sau là gì, tôi lên xe rời đi luôn.
Đến khi ngồi ăn miếng cơm đầu tiên trong ngày bên lề đường, tôi suýt nữa quên mất mùi vị của cơm là như thế nào rồi.
Điện thoại rung lên.
Là một tin nhắn từ “Thần tài” của tôi:
“Em không ở lại đoàn phim à?”
Tôi gõ trả lời:
“Về nhà rồi.”
Phía bên kia không nhắn lại nữa.
3
Sau khi ăn no, tôi ngồi ngây người nhìn con đường vắng lặng trước mặt.
Thật ra cô gái kia nói đúng – cuộc hôn nhân này từ lâu đã chỉ còn cái vỏ bọc.
Chỉ là Cẩn Niên không đề cập đến chuyện ly hôn, còn tôi cũng chẳng buồn nhắc tới.
Tôi – Tần Tuệ, và Cẩn Niên – một người 20 tuổi được đề cử Ảnh đế, người còn lại 22 tuổi đã đoạt Ảnh hậu.
Kết hôn khi còn rất trẻ. Suốt năm năm sau đó, chúng tôi dùng loạt ảnh hậu trường và ảnh bị paparazzi chụp lén để chứng minh tình cảm vẫn mặn nồng.
Người ngoài đều nói, Cẩn Niên – người từng đầy rẫy scandal tình ái – cuối cùng cũng đã “hồi tâm chuyển ý”.
Hồi tâm?
Cái đánh giá ấy chỉ chứng tỏ rằng Cẩn Niên đã biết che giấu rất kỹ.
Từ sau kết hôn, tôi đã không ít lần bắt gặp hắn và những người phụ nữ khác thân mật ngay trong nhà.
Có lần mở cửa ra, bắt gặp hai người họ đang “cosplay” ngay trên bàn phòng khách. Lời thoại bệnh hoạn đến nỗi tôi suýt nôn cả bữa trưa ra.
Tôi phải vào nhà vệ sinh nôn suốt, đau dạ dày đến mức không đứng nổi.
Chỉ cần nhìn thấy cái bàn đó là tôi buồn nôn. Mấy ngày liền không dám về nhà.
Sau vụ đó, Cẩn Niên mới bớt phô trương một chút, ít nhất cũng biết tránh không làm ngay trước mặt tôi.
Thật ra có thể đi đến kết hôn chứng tỏ chúng tôi từng có thời gian tốt đẹp.
Cả hai đều là trẻ mồ côi, lớn lên từ trại trẻ.
Hồi đó tôi còn tên là Tần Tuệ Tuệ, chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày hôm nay.
Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, nói là thanh mai trúc mã cũng không ngoa. Tôi biết anh ta trăng hoa, phóng túng, ích kỷ… Nhưng cũng là người từng nhường cho tôi chiếc bánh bao duy nhất khi cả hai không xu dính túi, là người cõng tôi đi bệnh viện khi tôi sốt đến mê man, vừa chạy vừa gọi tên tôi.
Chỉ là bây giờ, nhìn chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho sự thủy chung trên tay, tôi chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Điện thoại rung.
Lại là một tin nhắn: “Biệt thự Lộc Sơn.”
Tôi do dự hai giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn hủy phòng khách sạn vừa đặt.
Cẩn Niên bảo tôi thử tiếp xúc với người trẻ?
Anh ta đâu biết tôi tiếp xúc rồi.
Tôi vuốt ve dòng chữ “Thần tài” trong khung trò chuyện, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay.
Người trẻ đó… chính là vị “Thần tài” của tôi.
Chờ tôi câu được anh ta về tay, lập tức đá Cẩn Niên ra ngoài.
4
Vừa lên xe, điện thoại đã réo liên tục.
“Tôi đang trên đường đây, thiếu gia à.”
Tôi nhận cuộc gọi, lạnh giọng nói.
Người tôi lưu là “Thần tài”, không ai khác chính là Phó Dã, con trai độc nhất của nhà tài phiệt giàu nhất thành phố A, vừa tròn 22 tuổi.
Khi tôi đến nơi, được quản gia đưa vào biệt thự, vừa nhìn đã thấy Phó Dã – ăn mặc lòe loẹt như con bướm sặc sỡ.
Thậm chí còn vuốt tóc, xịt nước hoa.
Ba giờ rưỡi sáng, đúng là cuộc sống tinh tế của người giàu có, tôi không hiểu nổi.
Phó Dã đánh giá tôi từ đầu tới chân.
“Chị Tần không thèm đi tiệc đóng máy mà vội vã về nhà, đúng là ân ái với chồng đến mức gấp gáp nhỉ.”
“Chồng chị có biết nửa đêm chị vẫn ra ngoài gặp tôi không?”
Tôi vừa chậm rãi ăn bánh ngọt trên bàn, vừa không thèm để tâm đến những lời châm chọc của cậu ta.
Cậu thiếu gia này tính khí quái gở, cứ từ từ rồi quen.
Cơ mà hồi nãy tôi ăn cơm chiên trứng quá no, giờ thêm bánh ngọt ngán đến mức nuốt không nổi. Tôi lắc đầu, chăm chú xem cuộc đua trên màn hình.
Một lát sau, Phó Dã lại nói:
“Bánh ngọt nhà tôi chẳng ngon bằng bánh ở nhà chị Tần. Vú Vương, dọn đi.”
…
Dọn thì dọn, ai thèm quan tâm cậu.