Vốn dĩ tôi định nhân cơ hội lần này kéo gần quan hệ với Phó Dã, tốt nhất khiến cậu ta động lòng luôn.
Nhưng hôm nay tôi quá mệt, quay phim cả ngày chưa được nghỉ, dần dần, những chiếc xe trên màn hình biến thành những khối mờ nhòe. Tôi chống không nổi nữa, nằm gục trên bàn ngủ thiếp đi.
“Ở bên đàn ông khác mà vẫn ngủ được ngon như vậy, chị Tần đúng là gan to thật.”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường rộng hai mét, vừa cảm thán “Giường nhà tài phiệt cũng chỉ đến thế thôi”, thì bị tiếng nói đột ngột bên cạnh làm giật cả mình.
“Thiếu gia mà nhân lúc tôi ngủ làm gì đó thì chẳng phải tôi còn lời à?”
Tôi nhướn mày, cười cợt.
Mặt Phó Dã đỏ bừng ngay trước mắt, rít lên:
“Đúng là… không biết xấu hổ!”
5
Tôi quen biết Phó Dã là một sự trùng hợp, nhưng chính sự xuất hiện của cậu ta lại khiến tôi nảy ra ý định kết thúc cuộc hôn nhân này.
Không lâu trước, Cẩn Niên bị paparazzi chụp được cảnh hẹn hò với một nữ sinh đại học A, ngay tại khu nhà của chúng tôi.
Dù chuyện đó đã được dìm xuống và giải thích là hiểu lầm, mạng xã hội cũng náo loạn một thời gian rồi lại yên ắng như chưa từng xảy ra gì, nhưng người trong cuộc thì hiểu rõ – Cẩn Niên như vậy đâu chỉ một hai lần.
Bạn bè đều khuyên tôi nên ly hôn sớm. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, khẽ vuốt chiếc nhẫn kim cương trên tay, không nói gì.
Chưa phải lúc.
Thời điểm đó, tôi gặp Phó Dã ở phim trường. Nghe nói cậu ta là nhà đầu tư, ra tay cái là đổ vào một tỷ. Đạo diễn gặp cậu ta mà cúi đầu khúm núm như cháu gặp ông nội.
Tôi nhìn mái tóc đỏ rực của cậu ta, từng sợi như bùng cháy sức sống, bỗng cảm thấy… có lẽ, thời điểm ly hôn đã đến.
Mười năm trước, tôi suýt nữa bị cha nuôi đánh chết. Khi đó Cẩn Niên đã có chút danh tiếng trong giới, anh ta nhờ người đưa cha nuôi tôi vào tù, lại bỏ tiền lo liệu mọi chuyện.
Sau đó anh ta nói muốn kết hôn. Tôi không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại chủ động nói chuyện hôn nhân. Lúc đầu tôi cũng từng kỳ vọng, chỉ là sau này, giữa chúng tôi có quá nhiều vấn đề.
Cha nuôi tôi năm xưa từng vay khoản lớn đứng tên tôi. Tôi chưa bao giờ nói điều này với Cẩn Niên. Ban đầu vì không muốn anh ta thấy tôi là gánh nặng, sau này thì tôi nhận ra, dù tôi có chăm chỉ đi đóng phim, dùng chính đồng lương mình kiếm được để trả nợ, Cẩn Niên vẫn cho rằng tôi tiêu xài tiền của anh ta.
Anh ta dường như mặc định tôi là người thực dụng. Vứt cho tôi một cái thẻ rồi mặc kệ. Còn tôi càng giải thích, anh ta càng cảm thấy phiền.
Tôi cần tiền – rất nhiều tiền. Dù có quay phim quanh năm suốt tháng cũng không đủ.
Nếu ly hôn, sự nghiệp của tôi chắc chắn bị ảnh hưởng. Mà nếu tôi thất nghiệp, tôi thật sự không biết phải kiếm đâu ra từng ấy tiền.
Nhưng nếu tôi có thể quyến rũ được Phó Dã, chuyện ly hôn không còn là trở ngại. Dù tôi có mất hết vai diễn, Phó Dã vẫn đủ sức nuôi tôi.
Con trai độc nhất của nhà tài phiệt – thân phận này, còn gì lý tưởng hơn?
Thần tài sống là đây chứ đâu?
6
Để có cơ hội bắt chuyện với Phó Dã, tôi cố ý “sẩy chân” xuống nước một lần khi cậu ta tới phim trường.
Tôi đặt cược – lúc ấy, Phó Dã đứng gần tôi nhất, nhưng liệu vị thiếu gia ấy có vì một nữ diễn viên như tôi mà nhảy xuống không?
May mà tôi đoán đúng.
Lúc được Phó Dã kéo lên bờ, tai tôi vẫn còn nghe rõ nhịp tim sôi nổi, trẻ trung của cậu ta. Tôi bỗng thấy bản thân vừa thấp hèn vừa vô liêm sỉ.
Sau khi tắm rửa sơ qua, tôi mang theo hộp bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước, gõ cửa phòng đạo diễn.
Phó Dã đang ở bên trong.
“Tôi là Tần Tuệ. Cảm ơn cậu đã cứu tôi lúc nãy.”
Tôi chủ động đưa tay.
Phó Dã cúi đầu nhìn tay tôi mà không nói gì. Ngay lúc tôi thấy hơi ngượng và muốn rút tay về, cậu ta cuối cùng cũng đưa tay ra bắt.
Chỉ là bắt nhẹ hững hờ, rồi cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn tôi:
“Phó Dã.”
Khi cậu ta buông tay ra, tôi vẫn còn cảm thấy dư âm của sự chạm đó vương lại nơi đầu ngón.
Trò chuyện một lúc, tôi mới phát hiện hồi cấp ba tôi và Phó Dã từng học cùng một trường.
Chỉ là sau đó vì chuyện của cha nuôi mà tôi phải nghỉ học.
Hơn nữa cậu ta nhỏ hơn tôi ba tuổi, mà với thân phận con nhà giàu như vậy, chắc chẳng bao giờ để ý tới sự tồn tại của tôi.
Khi trong phòng chỉ còn lại vài người, Phó Dã đột nhiên hỏi tôi:
“Chị từng nằm viện ở Bệnh viện Bình Dương đúng không?”
Câu hỏi đó kéo tôi trở về mùa hè tăm tối năm ấy. Năm tôi học lớp 11, cha nuôi mãn hạn tù rồi quay lại đánh tôi một trận suýt chết. Nếu tôi không đập ngất ông ta bằng gạt tàn thuốc rồi trốn thoát, có lẽ đời tôi đã chấm hết từ đêm đó.
Tôi nhớ trời bắt đầu mưa khi tôi ra khỏi nhà, sau đó tôi bất tỉnh giữa đường.
Khi tỉnh dậy, tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Có người đã đưa tôi vào viện, chăm sóc tôi suốt cả mùa hè. Tôi từng cố bắt chuyện với người đó, nhưng anh ta là người câm, chưa từng nói gì.
Đến khi mắt tôi hồi phục, người đứng trước mặt tôi lại là Cẩn Niên, người mà tôi đã lâu không gặp.
Tôi chưa bao giờ biết người chăm sóc tôi năm đó trông thế nào, chỉ nhớ anh ta từng viết vào lòng bàn tay tôi một cái tên: A Dã.
Không thể nào…
Sao Phó Dã lại biết chuyện đó?
Tôi do dự giây lát, mỉm cười:
“Cậu từng gặp tôi ở bệnh viện Bình Dương sao?”
Nhưng không đúng, người đó năm xưa không thể nói được cơ mà?
Tôi nhớ rõ – tôi chưa từng nghe anh ta nói một lời.
Phó Dã không gật đầu cũng không lắc đầu. Nhìn tôi một lúc rồi khẽ nói:
“Có vẻ là gặp rồi… nhưng tôi không nhớ rõ nữa.”
Cái gì vậy trời? Rõ ràng là tự cậu hỏi tôi, giờ lại bảo “không nhớ rõ”?
Tôi âm thầm càu nhàu trong bụng.
Khi tôi đứng dậy định rời đi, cậu ta lại bất ngờ hỏi:
“Chị kết hôn rồi à?”
Câu hỏi quá đột ngột khiến tôi theo phản xạ sờ lên chiếc nhẫn cưới. Có lẽ với tầng lớp như Phó Dã, họ vốn chẳng mấy để tâm đến giới giải trí, mới không biết tôi và Cẩn Niên là “cặp đôi vàng” trong showbiz.
Tôi gật đầu:
“Ừ.”
Cậu ta im lặng.
Chiều hôm đó, khi quay xong, đạo diễn lại gọi tôi vào phòng. Vừa mở cửa, tôi thấy Phó Dã vẫn chưa rời đi.
Có lẽ là do yêu cầu của nhà đầu tư, đạo diễn bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích lại cả kịch bản với tôi từ đầu. Đến khi sắp xong, đạo diễn quay sang bảo:
“À đúng rồi, tôi còn chưa kết bạn WeChat với cậu.”
Cái gì cơ? Hai người họ… chưa add WeChat thật á?
WeChat của con trai nhà giàu đúng là khó xin thật.
Khi mã QR trên điện thoại được đặt lên bàn, tôi ngó nghiêng hai lần.
Giàu như vậy, tôi cũng muốn add thử xem sao.
Biết đâu lễ Tết chúc một câu, tâm trạng tốt còn được lì xì?
Có lẽ ánh mắt tôi quá nhiệt thành, một bàn tay thon dài khẽ đẩy chiếc điện thoại về phía tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt của Phó Dã, liền rút ngay điện thoại ra, quét mã.
7
Từ sau lần đó, tôi thường xuyên chia sẻ vài chuyện thường nhật với Phó Dã. Biết cậu ta thích đua xe, tôi liền âm thầm bỏ công tìm hiểu, xem hết các giải đua có thể tra được trên mạng, thậm chí còn học thuộc cả phần bình luận giải thích từng chặng.
“Trùng hợp quá, tôi cũng thích xem đua xe lắm.”
Tất cả chỉ để câu nói này nghe có vẻ thật lòng.
Lần đua xe ở biệt thự Lộc Sơn lần này, cũng là do Phó Dã sớm nhắn cho tôi biết.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm đó chị vừa đóng máy. Nếu xong sớm thì đến xem.”
Cậu ta đã nói vậy, nhưng lúc đó tôi mệt rã rời, lại thêm đau dạ dày, nên hoàn toàn không định đi.
Không hiểu Phó Dã moi từ đâu ra chuyện tôi không tham gia tiệc đóng máy, nửa đêm còn nhắn tin bắt tôi tới xem đua với cậu ta.
Nếu không phải vì tôi còn muốn dụ dỗ cậu ta, kiếm ít tiền trả nợ rồi tiện thể đá cái cuộc hôn nhân chán chường này, thì với cái thời điểm oái oăm đó – đừng mơ tôi sẽ để tâm.
Tôi cứ tưởng mình đã thể hiện đủ rõ, thế mà Phó Dã như thể hoàn toàn không hiểu được hàm ý kia – chẳng có chút động thái nào.
Không tiếp xúc thân mật, cũng chẳng nói năng ám muội.
Tôi thực sự không hiểu giới trẻ bây giờ bị làm sao nữa.
Lẽ nào vì tôi đã có chồng?
Đừng mà, tôi sẵn sàng ly dị vì cậu đấy.
Haizz, kế hoạch “quyến rũ thần tài” của tôi đúng là con đường gian nan.
Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng thấy Phó Dã có gì đó rất giống với người năm xưa ở bệnh viện Bình Dương – người đã chăm sóc tôi suốt mùa hè đen tối ấy.
Tôi hỏi cậu ta, Phó Dã chỉ lạnh lùng cười:
“Câm à? Tôi – Phó Dã mà là người câm?”
“Tai và mắt chị không dùng được thì đem đi hiến đi.”
…