Nếu thiên thần câm từng chăm sóc tôi năm ấy mà thật sự biết nói, tôi chỉ mong anh ấy đừng có tính cách gây bực mình như Phó Dã.

Còn về phía Cẩn Niên, dạo này không hiểu ăn phải thứ gì, nghe nói lại thua lỗ hai triệu.

Gần đây hắn buồn đến mức chẳng buồn về nhà, gần như cắm rễ luôn ở công ty.

Thậm chí còn gọi điện vay tiền tôi.

Nực cười, tôi có tiền mà cho hắn vay à?

Sau khi tôi từ chối, hắn còn mắng tôi:

“Đồ lòng lang dạ sói, tôi chẳng từng cho cô mượn tiền đấy sao? Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả một cắc cũng keo kiệt!”

Tôi phì một tiếng rồi cúp máy thẳng tay.

Hai tuần sau, một đạo diễn nổi tiếng tổ chức tiệc mừng sinh nhật 60 tuổi, mời rất nhiều diễn viên đến biệt thự ông ta.

Tôi vừa nhìn danh sách mời đã muốn bật ngửa – Cẩn Niên cũng có mặt, lại thêm nữ phụ của bộ phim trước mà tôi từng xích mích.

Mấy người tôi ghét đều tập trung một chỗ. Không muốn đi.

Tôi nói với quản lý, cô ấy liền giảng đạo lý một tràng: tuy trong giới này diễn xuất rất quan trọng, nhưng quan hệ còn quan trọng hơn.

Tóm lại: tôi phải đi.

Tôi nhắn tin than thở với Phó Dã:

“Đúng là thiếu gia Phó có cuộc sống sung sướng, không bị ép phải tham dự mấy buổi tiệc nhàm chán thế này.”

Sau bao ngày tôi quấy rối, Phó Dã đã chuyển từ kiểu seen không rep sang trả lời ngay lập tức.

“Chỉ là tưởng tượng của người nghèo thôi. Mấy cái buổi tiệc nhàm chán tôi phải đi còn nhiều gấp chục lần cô đấy.”

Vẫn chua ngoa như mọi khi.

“Tiệc sinh nhật của ông Từ à?”

Cậu ta hỏi tiếp.

Tôi nhắn lại: “Ừ.”

Sau đó phía bên kia im lặng khá lâu, chắc là đi xem danh sách khách mời, vì ngay sau đó cậu ta nhắn:

“Ồ, chồng chị cũng có mặt đấy, thế thì còn gì mà nhàm chán? Cặp đôi vàng của giới giải trí cùng đến dự sinh nhật đạo diễn nổi tiếng, quá hợp để giật tít báo luôn.”

Tôi gõ một dấu chấm lạnh lùng.

Nghĩ đến kế hoạch “câu thần tài” của mình, tôi nhắn tiếp:

“So với chồng tôi, tôi vẫn thích ở bên cậu hơn.”

Phía bên kia hiện “đang nhập văn bản” suốt một hồi lâu… rồi chẳng gửi gì cả.

Không phải chứ? Ngại ngùng rồi sao?

Hay là tụt cảm xúc?

Tôi gửi một bao lì xì 0.1 tệ, thử xem cậu ta có xóa tôi chưa.

Vừa gửi xong – cậu ta nhận ngay.

?

Phó Dã: “Gửi gì đấy? Sỉ nhục tôi à?”

Tốt lắm, vẫn chưa xóa tôi.

Ngay giây tiếp theo –
Cậu ta chuyển khoản cho tôi 2000 tệ.

Tôi trả lời: “?”

Phó Dã: “Sỉ nhục lại cô.”

Đủ rồi. Ông trời ơi, có thể cho dao rơi xuống tiêu diệt đám nhà giàu này hết được không?

8

Tôi lặng lẽ nhận tiền chuyển khoản, rồi thoát khỏi khung chat.

Hai tuần sau, tại biệt thự Thanh Hà.

Tôi khoác tay Cẩn Niên, tươi cười bước vào đại sảnh.

Vừa khéo gặp mấy người trong đoàn phim trước đang tụ tập uống rượu, tôi khẽ mỉm cười:

“Cẩn Niên, em qua đó một chút.”

Cẩn Niên vẫn duy trì vai diễn “người chồng mẫu mực”, gật đầu, còn nhẹ nhàng vén sợi tóc bên má tôi ra sau tai, nói:

“Đi đi, đừng uống nhiều quá.”

Buồn nôn thật đấy.

Tôi thừa lúc không ai chú ý, đổ ít rượu lên váy, làm bộ như vô tình làm bẩn lễ phục để kiếm cớ đi thay đồ.

Loại tiệc tùng như thế này ngoài kết giao quan hệ thì cũng chỉ toàn đấu đá ngầm, chẳng có gì thú vị.

Cẩn Niên thì nhiệt tình đi khắp nơi bắt chuyện, hy vọng có thể kéo được chút đầu tư để cứu cái công ty đang rách nát như cái rổ rách của mình.

Tôi bước lên tầng hai biệt thự, định tìm một căn phòng trống không người để nghỉ tạm.

Đẩy cửa một phòng đang khép hờ, bên trong hơi tối, lờ mờ có thể thấy ghế sofa. Tôi lười bật đèn, cứ thế đi thẳng về phía sofa.

Không biết bị gì vấp phải, tôi ngã chúi vào lòng người ta – lúc này tôi mới nhận ra trong phòng vốn đã có người ngồi sẵn.

Mùi hương nam nhẹ nhàng ngòn ngọt vương trên tóc đỏ nổi bật.

Phó Dã.

9

Rõ ràng đối phương cũng nhận ra tôi.

“Chị uống rượu à?”

Cậu ta theo phản xạ đưa tay đỡ lấy eo tôi.

Tôi không giải thích, chỉ thuận thế tựa hẳn vào người cậu, tìm một tư thế thật thoải mái để nghỉ.

Mái tóc đỏ được chải gọn, ánh mắt của cậu là điển hình của kiểu mắt đào hoa.

Đúng là… trùng hợp.

Tôi chợt nghĩ: Nếu bây giờ ly hôn với Cẩn Niên, hình như cũng không có gì là không thể. Chỉ cần Phó Dã động lòng với tôi, tôi sẽ không phải bán mạng gồng gánh đống nợ nữa.

Con trai độc nhất của nhà tài phiệt cơ mà – điều duy nhất không thiếu, chính là tiền.

“Chị say rồi.”

Thấy tôi vẫn không chịu đứng dậy, Phó Dã cau mày, nắm lấy eo tôi, định đẩy ra.

“Anh A Dã… em gọi thế có được không?”

Tôi cố tình tỏ vẻ như đang say thật sự, ngả hẳn lên người cậu, tay vòng qua kéo nhẹ cà vạt của cậu, ghé sát hỏi.

Phó Dã im lặng ba giây, rồi lạnh giọng nói:

“Tôi không làm người thứ ba.”

Tôi cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đang tăng tốc và cơ bắp căng nhẹ dưới làn áo sơ mi – Phó Dã hoàn toàn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài lạnh nhạt.

Vì thế tôi càng lấn tới.

Tôi hôn khẽ lên tai vị thiếu gia – cậu ta giật nảy như con mèo bị nhúng nước, lập tức đẩy tôi ra.

Phó Dã nghiến răng trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe vì giận mà ngó tôi chằm chằm rất lâu cũng không thốt ra được lời nào.

“Rầm!”

Cậu ta đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi ngồi tựa vào sofa, bật cười khẽ một tiếng.

Ly rượu kia đổ lên váy… có khi thật sự làm tôi hơi say mất rồi.

10

Không lâu sau, tôi nghe thấy có người gõ cửa.

“Chào cô, tôi tới giao váy.”

Nhận lấy chiếc váy từ tay nhân viên, tôi mới để ý ngực mình lạnh toát – thì ra rượu đổ đã thấm ướt cả bộ đồ rồi.

Chiếc lễ phục mới là hàng hiệu từ một thương hiệu xa xỉ có tiếng.

Đúng là thiếu gia, ra tay chẳng bao giờ nhỏ.

Tôi nhớ lại câu Phó Dã từng nói:
“Tôi không làm người thứ ba.”

Lời đó… chẳng phải đang ám chỉ: chỉ cần tôi ly hôn, chúng tôi sẽ có thể bắt đầu?

Tặc, quả nhiên là để ý chuyện tôi đã có chồng.

Tôi sờ sờ chiếc nhẫn cưới trên tay một cách khó chịu. Xem ra, ngày ly hôn phải dời lên sớm hơn rồi.

Có lẽ bị tôi kích thích, sau hôm đó Phó Dã liền tránh mặt tôi mấy ngày liền.

Nhưng nhờ kiên trì chặn cậu ta ở biệt thự Lộc Sơn, cộng thêm loạt tin nhắn làm phiền trên WeChat, cuối cùng Phó Dã cũng chịu từ bỏ kiểu phản kháng vô ích ấy.

Tôi chưa từng chủ động theo đuổi ai, nhưng đóng mấy chục bộ phim thần tượng, ít ra tôi cũng coi như có “kinh nghiệm nghề nghiệp” phong phú.

“Thiếu gia Phó, tôi biết có bộ phim mới hay lắm, đi xem không?”

Đợi cậu ta đồng ý, nhân lúc mọi người mải bàn luận tình tiết phim, tôi hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má Phó Dã.

Không gian rạp chiếu phim lờ mờ, vốn dễ nảy sinh mập mờ – Phó Dã rõ ràng bị bất ngờ, trừng mắt nhìn tôi như thể tôi vừa làm ra chuyện tày đình.

“Cô, cô… miệng cô lần sau đừng có… lung tung nữa!”

Không ngờ cả buổi, cậu ta nghẹn ra được đúng một câu như vậy.

Tôi làm bộ tập trung xem phim, không trả lời, nhưng tim thì đập loạn trong lồng ngực.

Phó Dã, cậu đúng là… ngây thơ một cách đáng yêu thật đấy.

11

Sau khi xem phim xong, vừa bước ra khỏi rạp tôi suýt bị nhận ra. Phó Dã nhanh tay ôm lấy tôi, che mặt giúp tôi.

Phải tới khi đi đến chỗ không người, cậu ta mới buông ra.

“Cảm ơn nhé.”

Tôi chỉnh lại mái tóc rối do bị cọ vào người cậu, mỉm cười nói.

Phó Dã liếc tôi một cái, lần này không buông ra câu mỉa mai nào như mọi khi.

“Đi ăn đi, cũng đến giờ tối rồi.”

Vì từng bị bỏ đói khi còn nhỏ, lại thường xuyên ăn uống thất thường nên dạ dày tôi rất dễ có vấn đề.

Bây giờ chỉ cần ăn không đúng giờ là sẽ đau ngay. Nhưng công việc bận rộn, đâu phải lúc nào cũng kịp ăn đúng bữa, tôi cũng đã quen với việc nhịn.

Từ sau khi thân với Phó Dã, cậu ta luôn chú ý giờ ăn uống rất chuẩn. Miễn là đi cùng cậu ta, không có bữa nào bị bỏ lỡ.

Phải nói, gần đây dạ dày tôi cũng ít đau hơn hẳn.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Buổi tối về nhà, vừa hay đụng phải Cẩn Niên đang dắt “tình mới” về nhà.

Tôi vừa quay người định đi thì bị hắn chặn lại.

“Tần Tuệ, nếu em cầu xin anh, anh sẽ bảo Vãn Vãn rời đi ngay lập tức.”

Đồ bệnh hoạn.

Tôi nhìn bộ dạng nồng nặc mùi rượu của hắn, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

“Không cần đâu, hai người cứ chơi vui vẻ. Tôi không làm phiền.”

Khi tôi xuống bãi xe thì cô gái kia đuổi theo.

“Chị Tuệ, em có chuyện muốn nói với chị.”