Tôi đến tòa nhà công ty Kỷ Minh Thâm đúng lúc gần tan ca, anh nhắn tin cho tôi, tôi đi thang máy riêng của anh lên tầng văn phòng.

Nhân viên lễ tân tiếp đón tôi với nụ cười rạng rỡ: “Tổng giám đốc Kỷ đang họp, khoảng mười phút nữa sẽ xong, mời cô Văn đợi một lát.”

Tôi quan sát văn phòng của anh, phong cách đơn giản tinh tế, nhưng trên bàn làm việc và giá sách lại lộ ra vài sở thích cá nhân.

Ví dụ như máy chơi game Switch, gậy bi-a treo trên tường, hay chiếc máy ảnh chuyên nghiệp trên giá sách.

Tôi chờ mười phút, Kỷ Minh Thâm kết thúc cuộc họp, còn mang theo một bó hoa hồng đen được gói rất tinh tế.

Những bông hoa nở rộ đẹp đẽ, anh cúi người đưa cho tôi – người đang ngồi trên sofa: “Xin lỗi đã để em chờ lâu, đây là bó hoa bù đắp, mong em sẽ thích.”

7

“Tầm mắt của Lâm Diểu cao đến mức nào vậy? Đến cả Kỷ Minh Thâm mà cũng không lọt vào mắt cô ấy sao?”

“Cậu bị sao vậy? Lâm Diểu chính là kiểu người mâu thuẫn, tự ti mà cũng tự cao, nếu cô ấy chịu nghĩ thoáng thì đã chẳng có vụ liên hôn này rồi.”

“Giao cho cậu một nhiệm vụ, giúp tớ điều tra xem rốt cuộc giữa Kỷ Minh Thâm và Lâm Diểu đã xảy ra chuyện gì.”

Trên đường đến nhà hàng, tôi gõ nhẹ vỏ điện thoại, nhìn tin nhắn với Tưởng Giai, trong lòng đầy suy nghĩ.

Chuyện giữa Kỷ Minh Thâm và Lâm Diểu từng rất nổi tiếng trong giới mấy năm trước.

Lâm Diểu học rất giỏi, được tuyển thẳng vào trường cấp ba quốc tế của Kỷ Minh Thâm, hai người yêu nhau nhưng bị gia đình hai bên phản đối kịch liệt vì chênh lệch gia thế.

Lúc tôi học cấp ba chuẩn bị đi du học đã từng nghe lỏm qua chuyện này, nghe nói Kỷ Minh Thâm học đại học ở Đức là vì học phí rẻ, Lâm Diểu cũng xin học ở Đức.

Sau đó, Kỷ Minh Thâm vì Lâm Diểu mà đấu tranh với gia đình, rời khỏi tập đoàn nhà họ Kỷ, tự mình khởi nghiệp. Những năm đầu khởi nghiệp của anh ấy rất khó khăn.

Bạn trai cũ của tôi từng hợp tác với anh ấy, nói Kỷ thiếu gia không chọn con đường dễ đi, cứ phải tìm đường khó mà đi.

Sau này, khi Kỷ Minh Thâm đã vững vàng, gia đình cũng mềm lòng đồng ý, vậy mà Lâm Diểu lại chủ động chia tay.

Nghe nói lúc đó họ chia tay rất khó coi, thậm chí không còn tử tế với nhau.

Tôi nghe chuyện này từ một bạn trai cũ khác của tôi.

Tôi nhìn Kỷ Minh Thâm đang lùi xe, thật khó mà tưởng tượng dáng vẻ anh thời tuổi trẻ nông nổi, trong khi bây giờ anh luôn chín chắn, điềm tĩnh, phong độ.

Điện thoại rung lên, Tưởng Giai gửi tin:

“Điều tra được rồi, năm đó Lâm Diểu không chỉ đơn giản là chia tay, cô ấy còn dẫn cả đội dự án cốt lõi của công ty Kỷ Minh Thâm nhảy việc sang công ty đối thủ, rồi quen với giám đốc vận hành của công ty đối thủ – Trình Khắc.”

Tôi: “… 6.”

Chị này còn ‘cặn’ hơn tôi nữa.

8

Kỷ Minh Thâm chọn một nhà hàng món địa phương, món ăn là do anh gọi.

Nghe anh gọi món, tôi ngạc nhiên phát hiện, sau lần ăn trước, anh đã nắm rõ khẩu vị của tôi.

Kỷ Minh Thâm lại tỏ ra rất thản nhiên: “Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần để tâm là sẽ nhớ được.”

Tôi uống một ngụm rượu để che giấu cảm xúc.

Tôi chưa từng được Bạch Trạch chăm sóc chu đáo như vậy, vì tôi là người lớn tuổi hơn, chuyện chọn món ăn tôi đều quen là do tôi quyết.

Trong bữa ăn, chúng tôi vẫn nói chuyện rất hợp, tôi xác nhận – giữa tôi và Kỷ Minh Thâm, không hề có sự nhún nhường miễn cưỡng.

Dù là quan điểm sống hay sở thích, chúng tôi đều rất ăn ý.

Chúng tôi nói chuyện từ Nintendo đến công việc, một lần nữa tôi lại bất ngờ, anh rất hiểu rõ tình hình công việc hiện tại của tôi.

“Tôi cứ tưởng anh không hứng thú với thiết kế thời trang.” Tôi hơi áy náy, công việc của anh tôi lại chẳng tìm hiểu mấy.

“Tự khen một chút,” Kỷ Minh Thâm cụng ly với tôi, cười nói, “gu thẩm mỹ của tôi không tệ đâu.”

Quả thực là vậy, từ cách ăn mặc đến việc chọn hoa, chọn nhà hàng, gu thẩm mỹ của anh đúng là thuộc hàng đẳng cấp.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Bữa cơm trôi qua vô cùng vui vẻ, sau bữa ăn, Kỷ Minh Thâm đưa cho tôi một chiếc hộp gấm xanh: “Mua trong chuyến công tác, tôi thấy rất hợp với em, hy vọng em sẽ thích.”

Tôi mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay sapphire, lấp lánh dưới ánh đèn.

Tôi đeo ngay trước mặt anh, khóa vòng được làm rất tinh xảo, Kỷ Minh Thâm cúi xuống giúp tôi cài vào.

Tôi cười tươi, khoác tay anh: “Cảm ơn anh, em thích lắm.”

Kỷ Minh Thâm khẽ cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má phải.

Cho đến khi xuống thang máy, tôi vẫn còn giơ tay ngắm nghía, Kỷ Minh Thâm hiếm khi tỏ ra hối tiếc: “Sớm biết em thích như vậy, tôi đã mua thêm sợi dây chuyền cùng bộ rồi.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, thì phía trước bỗng vang lên một giọng nữ ngạc nhiên: “Minh Thâm?”

Bên cạnh tôi, Kỷ Minh Thâm sững lại một chút, sau đó thu lại nụ cười: “Chào cô Lâm.”

9

Lâm Diểu có dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, mặc bộ vest xám, khí chất sắc sảo và vô cùng chuyên nghiệp.

Cô ấy là kiểu người nhìn rất có sức hút.

Chỉ là nụ cười trên khuôn mặt cô ấy lập tức biến mất khi nhìn thấy tôi khoác tay Kỷ Minh Thâm, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười xã giao.

Cô ấy nhìn tôi: “Vị này là?”

Tôi nhướng mày, thú vị đấy, câu đầu tiên không phải chào hỏi mà là hỏi tôi là ai.

Lâm Diểu như vậy có vẻ không giống với lời đồn về việc cô ấy lạnh lùng tuyệt tình khi chia tay, nhìn qua chắc chắn vẫn còn tình cảm với Kỷ Minh Thâm.

Tôi buông lỏng cổ tay đang khoác tay anh, chiếc vòng sapphire khẽ trượt xuống, tôi mỉm cười: “Xin chào, tôi là Văn Đông, vợ sắp cưới của anh Thâm.”

Nụ cười của Lâm Diểu hoàn toàn biến mất, cô ấy nhìn Kỷ Minh Thâm với vẻ không thể tin nổi, giọng nói cao vút, thậm chí còn hơi chói tai: “Anh đính hôn rồi sao?”

Kỷ Minh Thâm khẽ đáp: “Tháng sau đính hôn, còn đám cưới phải chuẩn bị thêm, dù sao cũng là việc lớn.”

Tôi kéo nhẹ tay áo của Kỷ Minh Thâm, đúng là cao thủ.

Lâm Diểu cúi đầu vén tóc, khi ngẩng lên, tuy sắc mặt không được tự nhiên nhưng vẫn giữ được thể diện.

“Vậy sao?” Cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Hai người đến ăn cơm à? Tôi nhớ chúng ta từng rất thích món ở đây, lâu rồi không đến, không biết hương vị có còn như trước không.”

Tôi không nhịn được bật cười, Kỷ Minh Thâm nghiêng đầu liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng siết chặt tay tôi khoác trên cánh tay anh, như đang trấn an.

“Tôi thường đến đây với bạn bè, ăn quen rồi nên không chú ý xem hương vị có thay đổi không.” Kỷ Minh Thâm ôn tồn nói: “Nhưng món ăn địa phương ở đây đúng là ngon, vợ sắp cưới của tôi là người địa phương, cô ấy thích ăn cay, vừa mới về nước chưa lâu, nên tôi muốn dẫn cô ấy đến ăn thử cho vui.”Đọc full tại page vân hạ tương tư

Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy sắc mặt Lâm Diểu lập tức trắng bệch như không còn chút máu.

“Vậy tôi không làm phiền nữa.” Kỷ Minh Thâm lịch sự gật đầu: “Chúng tôi xin phép đi trước.”

10

Trên đường về, chúng tôi không nói với nhau câu nào.

Cho đến khi xe dừng trước chung cư của tôi, Kỷ Minh Thâm đặt tay lên vô lăng, thở dài: “Xin lỗi, để em phải không vui rồi.”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Em không có không vui.”

Tôi dừng lại một chút, rồi quyết định nói thật:

“Thôi được, đúng là có hơi buồn, nhưng không phải vì Lâm Diểu, mà là vì suốt cả quãng đường về anh đều không vui vẻ gì.”

“…Anh không vui cũng không phải vì Lâm Diểu.” Kỷ Minh Thâm đưa tay xoa mặt: “Nếu còn tình cảm với cô ấy, anh sẽ không đính hôn với em. Chỉ là…”

Giọng anh thấp xuống: “Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cô ấy, lại nhớ đến những ký ức không vui.”

Tôi thử nắm lấy tay Kỷ Minh Thâm, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em xin lỗi, em đã nhờ người điều tra nguyên nhân anh và Lâm Diểu chia tay.”

“Xin lỗi gì chứ, chuyện đó ai mà chẳng biết.” Kỷ Minh Thâm siết chặt tay tôi, mười ngón tay đan chặt: “Cho dù em không điều tra, sau này anh cũng sẽ nói hết với em.”

Tôi không nhịn được cười: “Vậy thì tại sao chứ?”

Tôi hỏi: “Em thật sự không thể hiểu được hành động của cô ấy.”

“Anh cũng không biết.” Kỷ Minh Thâm cười khổ: “Có lẽ cô ấy hận anh.”

“Chúng anh yêu nhau hai năm, sau đó cứ chia rồi lại hợp, gia đình anh và mẹ cô ấy đều phản đối, tình yêu đó đau khổ nhiều hơn hạnh phúc.”

“Kể cả bây giờ khi anh nhớ lại, phần lớn đều là những lần cãi nhau đến khản cổ. Về sau cô ấy thương anh vì rời khỏi gia đình để chịu khổ, nhưng cô ấy vừa khóc xong lại mắng anh, mắng xong lại ôm anh.”

Kỷ Minh Thâm chìm vào ký ức: “Chúng anh học cùng ngành, đương nhiên là cùng khởi nghiệp, cô ấy rất giỏi, ai cũng công nhận. Nhưng cô ấy luôn nói ở công ty anh không thể thể hiện giá trị của mình, luôn nói mọi người cho rằng cô ấy có được vị trí đó là nhờ anh.”

“Anh tặng cô ấy quà, nếu quá đắt thì cô ấy châm biếm, nếu rẻ hơn hoặc không tặng thì lại bảo anh không để cô ấy trong lòng.”

Kỷ Minh Thâm quay sang nhìn tôi, cười nhạt: “Có lẽ vẫn là do anh chưa đủ tốt, không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.”