11
Tôi lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi: “Anh nói với vị hôn thê của mình là anh đã không cho bạn gái cũ đủ cảm giác an toàn sao?”
Kỷ Minh Thâm lần đầu lộ ra vẻ mặt phong phú như vậy, vừa bối rối vừa hoảng loạn: “Anh không có ý đó!”
Tôi bật cười: “Em biết mà, trêu anh thôi.”
“Chuyện cô ấy nhảy việc sang công ty đối thủ của anh là thật à?”
“Thật.” Kỷ Minh Thâm ngừng lại một chút, “Thật ra lúc đó gia đình anh đã bắt đầu chấp nhận mối quan hệ, nhưng anh lại do dự. Mối quan hệ của bọn anh khi đó đã không còn lành mạnh, cộng thêm trong một dự án quan trọng, anh và cô ấy có mâu thuẫn rất lớn.”
“Cô ấy quá cố chấp với chuyện đó, nhất định bắt anh phải công nhận quan điểm của cô ấy, về sau đã không còn là tranh luận công việc nữa, mà chỉ là trút giận.”
Tôi yên lặng lắng nghe.
“Dự án đó đấu thầu với công ty đối thủ thất bại, anh định cải tổ lại toàn bộ bộ máy quản lý cấp cao, nên nghỉ phép nửa tháng.”
“Những chuyện sau đó…” Kỷ Minh Thâm nhìn bàn tay chúng tôi đang nắm chặt, “em cũng đã biết rồi.”
Tôi khẽ hỏi: “Vì sao cô ấy lại làm vậy?”
“Cô ấy nói cô ấy ghen tị với anh.” Kỷ Minh Thâm im lặng một lúc rồi nói: “Ghen tị vì anh thuận buồm xuôi gió, nói tại sao anh lại được sinh ra trong gia đình họ Kỷ, nói anh đã… giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô ấy.”
“Đừng nghĩ như vậy.” Tôi buông tay anh, tháo dây an toàn, cúi người ôm lấy anh: “Chuyện hôm nay đã nói xong rồi, sau này chúng ta không nhắc đến nữa.”
Vòng tay của Kỷ Minh Thâm mang theo hương thơm nhàn nhạt, sự chênh lệch vóc dáng khiến tôi hoàn toàn lọt thỏm trong lòng anh, tôi ngẩng lên hôn nhẹ lên chóp mũi anh.
“Hôn một cái, cảm xúc tiêu cực liền biến mất.”
Đầu tai Kỷ Minh Thâm chầm chậm đỏ lên, anh cúi mắt, hàng mi dày khẽ run, nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ hôn ở đây thôi sao?”
12
Chết tiệt thật.
Tôi đã vô số lần nghĩ, Kỷ Minh Thâm đúng là quá đáng sợ!
Tôi nằm dài trên sofa, nhắn tin với Tưởng Giai: “Hôn đàn ông trưởng thành đúng là khác biệt, dịu dàng từng chút từng chút một, có cảm giác như bị anh ấy từ từ ăn gọn.”
Tưởng Giai đáp lại với giọng lạnh tanh: “Tôi thuần khiết, không muốn biết mấy thứ này.”
“Đồ khốn, lần trước là ai kể với tôi bạn trai cũ của cậu quá nhanh hả?”
Chúng tôi vừa đấu võ mồm vừa nhắn tin, thì Kỷ Minh Thâm gửi tin nhắn bảo đã về đến nhà, sau đó hỏi tuần sau tôi có rảnh không, muốn cùng tôi bàn về địa điểm và trang phục cho lễ đính hôn.
Tôi lập tức mở lịch làm việc, thấy cuối tuần có lịch tập boxing, tôi liền nhờ thư ký sắp xếp lại lịch, nói với anh là tôi có thời gian.
Kỷ Minh Thâm gửi một sticker mèo con dễ thương, chữ “Được” nhảy lên từ trên đầu con mèo.
Tôi dừng lại một giây, âm thầm che mặt ngã xuống sofa.
Điện thoại vẫn rung, Kỷ Minh Thâm lại nhắn: Gặp Lâm Diểu hôm nay, anh nói dẫn em đi ăn ở nhà hàng đó thật sự là vì muốn làm em vui, không phải vì Lâm Diểu.
Tôi không nhịn được cười, ngả người trên sofa.
Đối với tôi, cảm giác như vậy thật sự rất hiếm có.
Nhưng cũng có sao đâu? Dù sao thì, Kỷ Minh Thâm cũng rất nghiêm túc với tôi.
Một tình yêu chân thành, cùng nhau tiến về phía trước, thật sự rất đáng yêu.
13
Tôi từng nghĩ sẽ cùng Kỷ Minh Thâm chọn váy cưới, chọn địa điểm hưởng tuần trăng mật, thiết kế nhẫn cưới.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Kỷ Minh Thâm thậm chí còn có thể góp ý cả… mẫu móng tay.
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Không phải nam nữ có khoảng cách trời vực sao?”
“Những thứ đẹp đẽ vốn luôn có điểm chung mà, đúng không?” Kỷ Minh Thâm dịu dàng cầm tay tôi.
Tay anh lớn hơn tay tôi cả một vòng, dễ dàng nắm gọn tay tôi trong lòng bàn tay anh.
“Hơn nữa, những thứ em thích, anh cũng muốn hiểu thêm một chút.”
Tôi dùng tay kia che mặt, lẩm bẩm: “Anh thật đáng sợ, Kỷ Minh Thâm.”
Kỷ Minh Thâm hơi nghiêng đầu, có vẻ không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười nhìn tôi.
“Nhưng em thật ra rất ít làm móng tay.” Tôi khẽ lắc bàn tay đang nắm tay anh: “Em tập boxing, móng dài rất bất tiện.”
Không nói quá, giây phút đó tôi thấy rõ niềm vui và hứng thú hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Minh Thâm.
“Thật ra anh từng đoán em có thói quen tập thể dục, dáng người em rất khoẻ mạnh và đẹp.” Kỷ Minh Thâm cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, rồi ngước mắt nhìn tôi: “Lần hẹn sau thêm một buổi tập boxing nhé? Anh đã tập boxing nhiều năm rồi.”
Không cần đợi lần sau, ngay hôm đó sau khi thử xong trang phục cưới, chúng tôi cùng đi phòng tập boxing.
Nói phòng tập cũng không đúng, đó là một câu lạc bộ thể hình cao cấp; điều kiện gia nhập rất khắt khe, hồi tôi mới về nước từng đăng ký nhưng bị từ chối.
Kỷ Minh Thâm giúp tôi quấn băng tay, nghe tôi than thở, không hiểu sao anh lại hơi ngượng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh sẽ giúp em vào bằng ‘cửa sau’.”
Tôi hơi ngơ ngác.Đọc full tại page vân hạ tương tư
Kỷ Minh Thâm khẽ sờ mũi: “Chỗ này là anh mở chung với bạn thân hồi cao học, anh cũng có góp vốn.”
Tôi bị dáng vẻ ngượng ngùng của anh làm cho tim loạn nhịp, giơ tay đã quấn băng xong lên gãi nhẹ cằm anh: “Vậy cảm ơn tổng giám đốc Kỷ nhé!”
14
Tập boxing với Kỷ Minh Thâm thật sự rất sảng khoái.
Anh là một bạn tập cực kỳ lý tưởng, tuy tôi không thể so được với anh về thể lực hay sức mạnh, nhưng Kỷ Minh Thâm vẫn luôn khen ngợi từng cú đấm của tôi.
Dù tôi tự tin về kỹ năng của mình, nhưng cũng không chống đỡ nổi kiểu khen tới tấp như thế.
Trong lúc nghỉ ngơi, Kỷ Minh Thâm giới thiệu cho tôi một trong những ông chủ khác của câu lạc bộ – bạn thân lâu năm của anh – Triển Phi.
Bạn bè của Kỷ Minh Thâm đều rất biết giữ khoảng cách, thái độ dễ chịu, sau khi chào hỏi tôi xong còn nói thêm: “Nghe danh cô từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tôi: … Làm sao vừa không thô lỗ mà vẫn chân thành như vậy được nhỉ.
Giữa chừng, Triển Phi và Kỷ Minh Thâm nói chuyện về tình hình kinh doanh của câu lạc bộ, tôi nhân cơ hội đi tắm, để lại không gian riêng cho họ.
Lúc tắm xong bước ra, tôi lại gặp một vị khách không mời.
Lâm Diểu đang mặc đồ thể thao, đưa cho Kỷ Minh Thâm một chai nước.
Tôi cầm chai nước đã chuẩn bị sẵn cho Kỷ Minh Thâm, hơi do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng bước thêm vài bước.
“… Anh đến một mình sao?” Lâm Diểu buông tay cầm chai nước xuống, cười tự giễu: “Bây giờ ngay cả một chai nước cũng không muốn nhận à?”
“Tôi đi cùng Văn Đông.” Kỷ Minh Thâm cúi đầu tháo băng tay, thái độ rõ ràng là không mấy để tâm.
“Vậy à? Anh cũng dạy cô ấy đánh boxing sao?”
“Không cần tôi dạy, Văn Đông tập nhiều năm rồi, cô ấy đánh rất giỏi.”
Tôi không nhịn được, khẽ nhếch môi cười.
“Tôi còn nhớ hồi đó cuối tuần chúng ta thường đến đây, anh dạy tôi tập boxing.” Giọng Lâm Diểu mang theo chút hoài niệm: “Tôi thật ngốc, tập mãi vẫn không học được.”
“Vì cô không có thói quen tập thể dục, tất nhiên sẽ không tập boxing giỏi được.” Giọng Kỷ Minh Thâm khá ôn hòa: “Giờ cô có thể nhờ Trình Khắc dạy, cậu ta đánh boxing cũng không tệ.”
Sắc mặt Lâm Diểu lập tức trắng bệch.
15
“Lâm Diểu, em có phải rất hận anh không?”
“Chắc là không.” Kỷ Minh Thâm quay đầu nhìn thấy tôi, lập tức nở nụ cười, rồi quay sang nói với Lâm Diểu: “Cô Lâm, vợ sắp cưới của tôi đến rồi, chúng tôi xin phép đi trước.”
Kỷ Minh Thâm xách găng tay đấm bốc đi về phía tôi, Lâm Diểu qua bóng lưng anh nhìn tôi, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
“Kỷ Minh Thâm, bao nhiêu năm bên nhau của chúng ta, rốt cuộc tính là gì?”
Kỷ Minh Thâm nhận lấy chai nước tôi đưa, thản nhiên trả lời cô ấy: “Tính là… thời gian.”
Tôi không nhịn được bật cười, lè lưỡi trêu anh.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Kỷ Minh Thâm khoác vai tôi, hai chúng tôi cùng quay người rời đi, “Triển Phi nói lát nữa mời chúng ta đi ăn, em có thích món Quảng không?”
“Được ạ.” Tôi nói: “Xin lỗi nhé, em đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.”
“Gọi gì mà nghe lén, em nghe chính chính quang minh mà.” Kỷ Minh Thâm nghiêng đầu cười với tôi, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, “Triển Phi lúc nãy còn lo em quay lại thấy Lâm Diểu sẽ hiểu lầm, giờ cũng giải quyết xong rồi.”
Không hiểu sao, giây phút đó tôi cảm thấy anh giống như một con mèo lớn vểnh đuôi.
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, khi Triển Phi ra về còn kết bạn WeChat với tôi, kéo tôi vào nhóm bạn nhỏ của họ.
Tôi nhìn danh sách thành viên trong nhóm, hơi ngạc nhiên: “Lạc Băng Hà cũng là bạn từ nhỏ của anh à?”
Em trai của Lạc Băng Hà chính là mối tình đầu của tôi, năm đó tuổi trẻ bồng bột, lúc chia tay đã làm ầm ĩ không ít.
Tôi hơi chột dạ.
Kỷ Minh Thâm gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì: “Em trai cậu ấy học trung học ở nước ngoài, anh với cậu ấy không qua lại gì.”
Tôi nhìn sắc mặt anh: “Trong lòng anh thấy khó chịu sao?”
“Nói thật là cũng có chút chút.” Kỷ Minh Thâm nắm tay tôi, “Nhưng họ đều là quá khứ, anh mới là tương lai. Anh sẽ cố gắng để em không bao giờ phải hối hận.”