Người nhà nạn nhân chỉ tay vào mặt tôi, định lao vào đánh, nhưng đã bị bảo vệ giữ chặt lại.

Mọi người trong công ty đều nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi lại chỉ lạnh lùng cười khẩy:
“Đâm chết con trai các người à? Cái tội lớn thế này tôi gánh không nổi đâu, chi bằng báo cảnh sát đi cho rõ!”

Vừa nghe tôi nói báo cảnh sát, Từ Tĩnh lập tức mất bình tĩnh.
Cô ta cuống quýt chạy đến trước mặt tôi:
“Dao Dao, cậu đừng nói linh tinh, báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu đấy!”
“Đồng nghiệp sau này nhìn cậu kiểu gì đây?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ thấy buồn cười.

Cô ta làm như đang lo lắng cho tôi, nhưng thực chất là ngầm xác nhận cho tất cả những lời đồn đang lan ra trong công ty.
Từ miệng cô ta nói ra, tôi chính là kẻ gây tai nạn chết người.

Không ít đồng nghiệp xung quanh bắt đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Tôi phải quan tâm cái gọi là ảnh hưởng làm gì chứ?”
“Con trai ông bà bị xe đâm chết thì liên quan gì đến tôi?”

Từ Tĩnh hoảng hốt quay mặt đi, né tránh.
Nhưng mấy người nhà nạn nhân lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, chỉ tay vào tôi mà chửi mắng.

“Hay lắm, con đàn bà giết người mà còn chối à? Hôm nay tao sống chết với mày!”
Bà lão trong nhóm thấy không vùng ra khỏi tay bảo vệ được, dứt khoát nằm lăn ra đất gào lên đau đớn:

“Trời ơi, còn có công lý nữa không? Con trai tôi chết thảm quá mà!”

Vừa khóc, bà ta vừa rút điện thoại ra, mở một bức ảnh:

“Chính chiếc Porsche này đâm chết con trai tôi! Tôi đã hỏi kỹ rồi, chiếc Porsche này là của Tống Dao! Thế mà con nhỏ còn dám chối!”

“Các người nói thử xem, còn có thiên lý gì nữa không!”

Đám đồng nghiệp tôi vừa nhìn thấy chiếc xe trong ảnh, lập tức kinh ngạc.

Tất cả đều biết chiếc Porsche trong ảnh chính là của tôi, ngày thường còn đua nhau trêu là lương tôi chắc không đủ đổ xăng.

Bây giờ thấy chiếc xe đó lại gây tai nạn, ai nấy đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên, hoài nghi.

Có người thậm chí còn lớn tiếng chất vấn:

“Tống Dao, sao cậu lại như vậy? Đâm chết người rồi còn có thể tỏ ra như không có chuyện gì sao?”
“Thật quá đáng! Đây là giết người chứ còn gì nữa! Cậu làm sao mà độc ác đến thế chứ?”

Từng câu chửi rủa vang lên bên tai tôi.
Ngay cả những đồng nghiệp trước giờ vẫn khá thân với tôi, lúc này trong mắt họ cũng toàn là thất vọng.

Đúng lúc ấy, Từ Tĩnh lại làm ra vẻ người tốt, bước lên giảng hòa:
“Thôi mọi người đừng mắng nữa, có thể Dao Dao chỉ là một lúc hồ đồ thôi.”

“Dao Dao, hay là mình đến chỗ khác, nói chuyện với người nhà nạn nhân một cách đàng hoàng nhé?”

Cô ta vừa mở miệng đầy vẻ cao thượng, vừa ghé sát tai tôi thì thầm:
“Dao Dao, chuyện hôm nay không thể làm ầm lên được nữa.”
“Chúng ta đổi chỗ, từ từ nói chuyện với họ, biết đâu chỉ là hiểu lầm thì sao?”

Nhìn gương mặt đầy vẻ lo lắng giả tạo của cô ta, tôi chỉ thấy nực cười.

Tôi thừa biết trong bụng cô ta đang tính toán điều gì.
Chẳng qua là muốn lôi tôi đến nơi vắng vẻ, để đám người nhà kia không bị ai ngăn cản mà ra tay đánh tôi giống như kiếp trước.

Tôi lập tức hất tay Từ Tĩnh ra, mỉm cười:

“Tôi xin lỗi cái gì chứ?”

“Dao Dao, tôi đang vì muốn tốt cho cậu, sao cậu lại không hiểu vậy?”

Từ Tĩnh gấp đến độ giậm chân tại chỗ, cố kéo tay tôi đi chỗ khác.

Tôi lại một lần nữa hất tay cô ta ra, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Tĩnh.

Tốt cho tôi ư? Nực cười!

Rõ ràng là cô ta sợ mọi chuyện bại lộ nên mới cuống cuồng như vậy.

“Vì tôi tốt sao?”
Tôi cười nhạt, không để cô ta kịp nói thêm lời nào, liền nâng cao giọng:

“Xe của tôi bị cô trộm đi từ hai ngày trước! Cô tự lái xe gây tai nạn rồi quay lại vu oan cho tôi, đó là vì tôi tốt hả?”

“Người nên xin lỗi không phải là cô sao?”

Nghe tôi nói vậy, Từ Tĩnh hoàn toàn rối loạn.

Giọng cô ta chuyển sang tội nghiệp, uất ức:

“Dao Dao, cậu quá đáng rồi đấy…”
“Cho dù muốn thoát tội thì cũng không nên đổ lên đầu tôi chứ…”

Nước mắt cô ta lăn dài từng giọt to như hạt đậu, cứ như thể chính cô ta mới là người bị hại.
Xung quanh đồng nghiệp ai nấy đều chỉ trỏ về phía tôi, không ngừng lắc đầu ngao ngán.
Tất cả đều đang tỏ ra đồng cảm với cảnh ngộ của Từ Tĩnh.

Thậm chí, đã có người bắt đầu lên tiếng chỉ trích tôi:

“Tống Dao, đã gây tai nạn thì nên chịu trách nhiệm, sao lại còn vu oan cho người khác chứ?”
“Đúng vậy! Cô không thấy Tĩnh Tĩnh đã cố gắng hết sức để nói đỡ cho cô à? Sao cô có thể độc ác đến mức này?”
“Tĩnh Tĩnh, cô yên tâm, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để pháp luật trừng trị cô ta!”

Một đồng nghiệp không chịu nổi nữa, đã rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

Nhưng còn chưa kịp bấm số, điện thoại đã bị Từ Tĩnh nhanh tay giật lấy, rồi cúp luôn.
Cô ta thậm chí còn làm ra vẻ lo lắng, mở miệng khuyên can:

“Không thể báo cảnh sát được! Nếu báo thì cuộc đời của Dao Dao coi như xong rồi!”

“Dao Dao, tớ biết vừa rồi cậu chỉ là nhất thời kích động, nhưng cậu cũng không nên đổ lỗi cho tớ như thế, quá đáng lắm!”

Thật đúng là một con hồ ly tinh tâm cơ!
Rõ ràng là sợ mọi chuyện bại lộ, nhưng mở miệng ra lại cứ làm như đang quan tâm đến tôi.

Nhìn bộ dạng cô ta khóc lóc ủy khuất kia mà tôi chỉ thấy buồn cười.

Chính mình làm sai, mà giờ còn trắng trợn đổi trắng thay đen, gào lên trước để làm người khác mất thế.
Tôi nhếch môi cười lạnh:

“Quá đáng à?”

“Cô ăn cắp xe của tôi để giả làm tiểu thư nhà giàu, thế không quá đáng?”

“Cô đâm người ta rồi bỏ trốn vì sợ phải bồi thường, khiến nạn nhân tử vong, vậy cũng không quá đáng?”

“Bây giờ còn quay sang vu khống tôi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, cô không thấy mặt dày à?”

“Cô có tư cách gì mà đứng đây nói tôi quá đáng?”

Câu nói này khiến Từ Tĩnh đứng chết lặng tại chỗ.
Phải mất một lúc lâu cô ta mới lắp bắp được một câu:

“Cậu… cậu nói chuyện thì cũng phải có bằng chứng chứ…”

Tôi cười lạnh, không nói hai lời, lập tức lấy điện thoại ra, mở đoạn video quay lại cảnh cô ta lén lút vào nhà tôi trộm chìa khóa xe rồi lái xe đi.

Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía màn hình.
Sau đó, tất cả ánh mắt đều đồng loạt chuyển sang nhìn Từ Tĩnh.

Cô ta lập tức hoảng loạn thật sự, giọng cũng bắt đầu run rẩy:

“Video này ở đâu ra vậy? Rõ ràng là giả mạo!”

“Dao Dao, cậu vì muốn thoát tội mà còn bịa đặt làm video giả để hại tớ sao?”

Tôi thật không ngờ mặt cô ta lại có thể dày đến mức này.
Chứng cứ rành rành ra đó, vậy mà vẫn dám liều chết không nhận.

Mà đáng nói là, những người xung quanh lại còn tin được cô ta!

Bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô ta một lần nữa khơi dậy sự thương cảm của đám đông.

Một đồng nghiệp bức xúc chỉ thẳng vào tôi mà mắng:

“Tống Dao, cô làm tới mức này là đủ rồi! Rõ ràng là cô làm sai, lại cứ muốn đổ lỗi cho người khác à?”

“Giờ cô nhận lỗi, nói chuyện đàng hoàng với người nhà nạn nhân về việc bồi thường, may ra còn không phải đi tù!”

“Người ta Tĩnh Tĩnh đã cố gắng tìm cách giải quyết thay cô, vậy mà cô còn không biết xấu hổ đi vu khống cô ấy!”

Không chỉ đồng nghiệp, ngay cả người nhà nạn nhân cũng bắt đầu gào khóc:

“Còn có công lý nữa không trời! Con tôi chết rồi mà cô ta còn dám chối!”

“Báo cảnh sát đi! Tôi muốn cô ta phải ngồi tù!”

Một người nhà nạn nhân chỉ thẳng mặt tôi chửi mắng, tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.
Nhưng điện thoại lại một lần nữa bị Từ Tĩnh nhanh tay giật mất.

“Chuyện này là bên tôi không đúng. Thay mặt Tống Dao, tôi xin lỗi mọi người.”

“Chúng ta ra chỗ vắng người một chút, cùng nhau bàn bạc chuyện bồi thường, được không?”

Nói xong, cô ta còn ghé tai tôi thì thầm:

“Chuyện này không thể ầm ĩ hơn nữa đâu. Mau tìm cách ổn định người nhà nạn nhân trước, nếu không thì hậu quả sẽ rất nặng nề cho cậu!”