Tôi nhìn bộ dạng “vì cậu mà lo lắng” kia của cô ta mà không nhịn được bật cười lạnh.

Từ đầu tới cuối, cô ta chỉ mong tôi chết đi cho sạch đường.
Đừng nói là tin lời cô ta, đến nhìn tôi còn chẳng buồn.

Tôi không muốn lằng nhằng thêm nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm gọi cảnh sát ngay trước mặt cô ta!

Thấy tôi gọi cảnh sát, Từ Tĩnh còn định giật lấy điện thoại, nhưng bị tôi né tránh.
Tôi trực tiếp nói với đầu dây bên kia:

“Có người vu oan tôi gây tai nạn chết người, phiền các anh cử người đến ngay!”

Cảnh sát vừa nghe có người tử vong, lập tức ghi nhận địa chỉ rồi bảo sẽ đến ngay lập tức.

Từ Tĩnh hoảng hốt thật sự, kéo lấy tay tôi:

“Dao Dao, cậu làm gì vậy? Gọi cảnh sát thật à? Nếu họ đến thì cậu sẽ bị bắt đấy!”

“Cậu nói chuyện với người nhà nạn nhân một chút đi, vẫn còn đường thương lượng mà!”

Tôi liếc mắt nhìn cô ta, hừ lạnh:

“Người chết đâu phải tôi đâm, sao tôi phải thương lượng?”

“Lỗi là của cậu, sao bắt tôi gánh thay?”

Hiện giờ mọi người đều nghĩ tôi là hung thủ gây tai nạn rồi bỏ trốn, còn cô ta lại mang danh “người tốt bụng”,
Đúng là nực cười!

“À đúng rồi, quên chưa nói—ngay khi phát hiện xe mất, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy!”

Câu này vừa thốt ra, sắc mặt Từ Tĩnh lập tức tái mét, chỉ tay vào tôi mắng:

“Tôi để lại giấy nhắn nói là mượn xe rồi mà?!”

“Cậu còn đi báo cảnh sát à? Tôi đúng là mù mới coi cậu là chị em tốt!”

Tôi cười nhạt, nhìn cô ta như đang xem một vở hài kịch rẻ tiền:

“Ăn trộm xe của tôi, mà còn cảm thấy mình oan ức à?”

“Chỉ để lại cái giấy nhắn là xong? Vậy sao không đi cướp tiệm vàng rồi để lại một tờ ghi chú luôn đi?”

“Cảnh sát đã lập hồ sơ vụ việc rồi, mấy ngày nay tôi cũng ở khách sạn, có camera giám sát chứng minh tôi không hề lái xe.”

Từ Tĩnh trừng to mắt, ngây người nhìn tôi, rõ ràng không ngờ tôi lại chuẩn bị chu toàn đến thế.
Giống như… tôi cố ý không để cô ta có cơ hội vu oan.

Phải mất một lúc lâu, cô ta mới sực tỉnh lại, hoảng hốt kéo tay tôi, thì thào van xin:

“Dao Dao… cậu giúp tớ đi… nếu chuyện này mà bung ra, tớ tiêu thật rồi…”

“Chúng ta là chị em tốt mà!”

Nghe đến đây tôi chỉ muốn cười phá lên.

Chị em tốt?
Tôi đúng là xui tám kiếp mới quen được loại “chị em tốt” như cô ta.
Gây tai nạn thì lập tức đổ tội cho tôi, còn muốn dìm chết tôi một cách sạch sẽ?

Tôi gạt mạnh tay cô ta ra:

“Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được!”

Sắc mặt Từ Tĩnh lúc này vô cùng đặc sắc.
Nước mắt trào ra từng giọt lớn.
Khác với những lần trước chỉ là diễn trò, lần này, tôi chắc chắn—cô ta sợ thật rồi.

Đám đồng nghiệp xung quanh cũng bắt đầu thấy có gì đó không ổn, ngơ ngác nhìn nhau chưa biết phải phản ứng thế nào.

Còn gia đình nạn nhân thì đã nhìn chằm chằm vào cô ta từ lúc nào.

“Con trai tôi… thật sự là cô đâm chết?”

Từ Tĩnh bắt đầu mất bình tĩnh, cuống cuồng chỉ tay về phía tôi:

“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi! Xe là của cô ta, các người đi mà tìm cô ấy!”

Nhưng người nhà nạn nhân chẳng để yên.
Họ giận dữ, giữ chặt lấy cô ta:

“Được lắm! Cô còn dám lừa tôi à?! Trả mạng cho con trai tôi!”

“Hôm nay tôi liều mạng với cô luôn!”

Cảnh tượng xô xát giữa Từ Tĩnh và gia đình nạn nhân diễn ra ngay trước mắt khiến tôi chỉ thấy hả hê.

Kiếp trước, tôi chính là người bị đánh đến bầm dập, còn Từ Tĩnh thì đứng ngoài xem kịch, thậm chí còn thêm dầu vào lửa.
Lần này, đến lượt cô ta nếm trải cảm giác đó rồi.

“Tôi bị oan! Người đâm chết con trai mấy người là Tống Dao cơ mà!”

Ngay cả lúc này, cô ta vẫn chưa chịu buông tha, vẫn muốn lôi tôi xuống bùn.

Nhưng đáng tiếc, cô ta không còn cơ hội nữa.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã có mặt.

“Ai là người gọi báo án?”

Tôi lập tức bước lên, tóm tắt lại sự việc.

Cảnh sát lập tức yêu cầu đưa tất cả những người có liên quan về đồn để điều tra làm rõ.

Suốt quãng đường đến đồn cảnh sát, Từ Tĩnh hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Cô ta rất rõ—chuyện này một khi bị điều tra, sớm muộn cũng sẽ bại lộ.

Kiếp trước, cũng chính là lúc ấy, cô ta tìm đủ mọi cách để làm loạn hiện trường, khiến vụ việc trở nên rối rắm mập mờ.
Cuối cùng, tôi bị người nhà nạn nhân đánh chết, chết không có cơ hội biện minh.
Còn cô ta thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nhưng đời này, Từ Tĩnh không ngờ tôi lại chủ động báo cảnh sát trước, phá tan toàn bộ kế hoạch của cô ta.

Đến đồn công an, tôi cung cấp tất cả thông tin liên quan của mình.

“Sau khi phát hiện xe bị mất, tôi sợ có người đột nhập vào nhà nên chuyển ra khách sạn ở.
Vào đúng thời điểm xảy ra tai nạn, tôi ở khách sạn, có camera giám sát làm bằng chứng!”

“Làm ơn nghiêm trị kẻ gây án!”

Nghe tôi nói xong, lại xem kỹ các bằng chứng tôi đưa, gia đình nạn nhân cuối cùng cũng xác định được—người đâm chết con trai họ chính là Từ Tĩnh.

Ngay lập tức, họ xông tới định đánh cô ta.
Nếu không phải ở trong đồn và có người ngăn lại, cô ta đã sớm bị xé xác.

“Đồ sát nhân! Con trai tao chết oan uổng như vậy, tao phải đòi mạng mày!”

Vụ việc nhanh chóng có kết luận.

Từ Tĩnh phạm tội gây tai nạn rồi bỏ trốn, dẫn đến chết người—là một tội trạng vô cùng nghiêm trọng.
Nếu được gia đình nạn nhân tha thứ, thì mới có cơ hội giảm nhẹ hình phạt.

Còn tôi, vì đã báo án từ trước, làm đúng mọi trình tự, nên không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

Nghe đến đây, Từ Tĩnh sợ đến thất thần, vội quay đầu nhìn tôi cầu cứu:

“Dao Dao, tớ không có tiền, một xu cũng không có. Cậu giúp tớ bồi thường đi mà!”

“Chúng ta là chị em tốt, cậu nhất định phải cứu tớ!”

Tất nhiên là cô ta không có tiền—tiền đã nướng hết cho mấy thằng nam streamer trên mạng rồi.

Nhưng điều đó không thể trở thành lý do để cô ta hại tôi.

Tôi dứt khoát từ chối:

“Tại sao tôi phải giúp cô bồi thường?”

Từ Tĩnh vẫn giả bộ đáng thương:

“Dao Dao… theo lý mà nói, cậu cũng phải chịu trách nhiệm chứ!”

“Cậu cho tớ mượn xe, thì cậu cũng phải gánh một phần hậu quả!”

“Nếu cái xe đó không có vấn đề về thắng, tớ đâu có gây tai nạn!”

Tôi suýt nữa thì bật cười.

Đến đồn công an rồi mà cô ta vẫn còn tưởng đây là chỗ để bịa chuyện vu oan sao?

Đây là chỗ nói chuyện bằng pháp luật, không phải sân khấu kịch của cô ta!

“Xin lỗi nhé—cho dù cô có phải bán sạch nhà cửa, chuyện này cũng không liên quan đến tôi!”

Tôi lạnh lùng chặn mọi đường lui của cô ta:

“Xe không phải tôi cho mượn, mà là cô tự ý trộm lấy. Vụ án này đã được lập hồ sơ rồi!”

“Không chỉ phải chịu trách nhiệm về tội gây tai nạn chết người bỏ trốn, cô còn phải bồi thường xe, và tội trộm cắp cũng không nhẹ đâu!”

Từng câu từng chữ của tôi khiến Từ Tĩnh ngây ra như phỗng.

Có lẽ cô ta vẫn tưởng chỉ cần tỏ vẻ đáng thương, là tôi sẽ mềm lòng.
Không ngờ, lần này tôi lại tuyệt tình như thế.

Sau khi thấy tôi dứt khoát không giúp, cô ta bắt đầu gào khóc ăn vạ:

“Tại sao Tống Dao lại không bị gì?! Xe là của cô ấy, cô ấy phải chịu trách nhiệm chứ!”

“Tôi không có tiền! Các người muốn bồi thường thì cứ đi đòi cô ấy!”

Đáng tiếc, pháp luật không quan tâm đến lý lẽ kiểu ngang ngược đó.

Vì vụ án liên quan đến nhiều tội danh và tình tiết phức tạp, đặc biệt là có yếu tố trộm cắp, nên quá trình xét xử không thể nhanh chóng.

Tuy nhiên, ngay trong ngày hôm đó, Từ Tĩnh bị tạm giam điều tra.

Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm—ít nhất, không còn phải ngày ngày phòng bị cô ta đâm sau lưng nữa.

Cảnh sát hỏi tôi có muốn làm đơn tha thứ hay không.

Tôi không chút do dự từ chối.

Kiếp trước tôi bị người nhà nạn nhân đánh đập đến hấp hối, Từ Tĩnh không những không giúp, mà còn đứng nhìn, thậm chí hùa theo.

Bây giờ lại mong tôi rộng lượng tha thứ?

Tôi không có cái bụng dạ bao dung như vậy!