Chưa đầy 5 giây sau, anh gửi tin nhắn thoại sang:

“Ai vậy?”

Tôi lạnh nhạt trả lời:

“Tiểu tam của anh đó, còn sinh cho anh một đứa con trai nữa cơ!”

Anh nghẹn họng:

“Hả? Cô ta đang nói cái gì vậy?
Cô ta đang chơi trò ăn vạ à? Chứ nhìn cái mặt kia… còn không bằng ngón chân út của em!”

Chúng tôi nói chuyện thêm vài câu, giọng anh đột nhiên mang chút u sầu:

“Anh nhớ em, cũng nhớ con gái anh nữa.
Năm nay họp phụ huynh anh nhất định phải đi.
Đeo khẩu trang cũng được mà, anh phải lên sân khấu nhảy múa cùng con chứ!
Em đừng cản anh nữa… Giờ người ta dám tới tận cửa nhà giả danh,
nếu anh còn không xuất hiện, chẳng lẽ để người ta bảo con anh không có cha à?”

Nghe anh nói xong, tôi cũng bình tĩnh lại, trò chuyện với anh thêm một lúc rồi bảo anh nghỉ ngơi sớm.

Anh đang công tác xa, đã nửa tháng chưa về, còn chênh lệch múi giờ, lịch làm việc dày đặc.
Tôi không muốn làm anh phân tâm, những chuyện vặt như nhóm phụ huynh lớp mẫu giáo, cứ để tôi xử lý là được.

Chủ yếu là vì…anh là người đàn ông yêu chiều vợ nhất thế giới này.
Nếu biết rõ đầu đuôi, tôi thật sự sợ anh phát điên.

12

Hai ngày sau là lễ hội nghệ thuật của trường mẫu giáo.

Buổi biểu diễn của các bé rất thành công.

Kết thúc chương trình, cô giáo vô cùng xúc động thông báo:

“Tiệc mừng sau lễ hội nghệ thuật do phu nhân Tổng giám đốc Tiêu tài trợ, mời tất cả phụ huynh cùng đến Túy Mộng Hoa Viên!”

Phía dưới khán đài rộ lên tiếng vỗ tay và reo hò phấn khích.

Mẹ quý tộc ngẩng cao đầu, tay vung vẩy như nữ hoàng duyệt binh:

“Đừng khách sáo nhé, chúng ta sắp cùng nhau sang Mỹ rồi, làm quen dần cũng tốt.
À mà, ai không đi Mỹ mà vẫn muốn ăn chùa, thì mặt phải dày lắm mới dám đi đấy nhé~”

Mấy chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi thầm cười lạnh trong lòng:

Càng giả vờ giỏi, tí nữa vả càng kêu. Tôi còn đang chờ xem kịch hay đây.

Hôm qua tôi vừa dặn thư ký:
đặc biệt duyệt cho bác tài xế Trần một phòng riêng ở Túy Mộng Hoa Viên.

Hôm nay mẹ quý tộc lại trúng phòng đó coi như tôi “tiện tay” mời cô ta vào bẫy.

Trùng hợp thay, hôm nay cũng chính là sinh nhật của con gái tôi.

Tuyệt quá, vừa mừng sinh nhật cho con, vừa xem trò hề.

Một đoàn người kéo đến phòng tiệc riêng.

Đám phụ huynh thi nhau la hét xuýt xoa:

“Trời ơi đẹp quá trời luôn~
Phu nhân Tổng giám đốc đúng là khiến người ta ghen tị, lấy được người chồng tuyệt vời như vậy!”

Tôi dẫn Noãn Noãnbước vào sau cùng.

Con bé ngây thơ hỏi:

“Mẹ ơi, mấy bạn đều tới mừng sinh nhật con ạ?”

Tôi nhìn con bé trìu mến:

“Nếu con muốn cả lớp chúc mừng sinh nhật con, mẹ sẽ khiến mọi người phải chúc mừng con.”

Noãn Noãn vỗ tay thích thú:

“Thật tuyệt quá!
Nhưng nếu mà không có Tiêu Bân Bân thì còn tuyệt hơn nữa…”

Tôi vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của con:

“Không sao, nó ở đây cũng chẳng lâu nữa đâu.”

13

Vừa bước vào, đám đông vẫn đang chìm trong niềm vui.

Phục vụ đẩy vào một chiếc bánh sinh nhật cực lớn.

Một phụ huynh la lớn đầy phấn khích:

“Trời ơi! Phu nhân Tiêu chu đáo quá, còn chuẩn bị cả bánh sinh nhật cho các bé!”

Mẹ quý tộc sững người một chút, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

“Tất nhiên rồi~ Dù sao thì bọn nhỏ đã vất vả vì lễ hội nghệ thuật, phải có quà chứ!”

Lúc đó có người tiến đến gần:

“Ơ, trên bánh có viết ‘Chúc mừng sinh nhật’ nè!”

Gương mặt mẹ quý tộc thoáng hoảng hốt, sau đó nhanh chóng đổi giọng:

“À, quên chưa nói, hôm nay là sinh nhật của Bân Bân đó~”

Đám phụ huynh lập tức chuyển sang hát chúc mừng sinh nhật cho Tiêu Bân Bân.

Nhưng cô giáo chủ nhiệm — người trí nhớ rất tốt — bỗng lỡ lời:

“Ơ… chẳng phải Bân Bân sinh vào tháng 10 sao?”

Mẹ quý tộc giơ ngón tay làm động tác “suỵt”:

“Nhà tụi tôi đặc thù, cô hiểu mà~”

Cô giáo liền tỏ ra “à thì ra là vậy”,
đúng là giới nhà giàu thì phải giấu cả ngày sinh, giới tính, danh tính cơ mà…

Tôi đứng phía sau, suýt thì bật cười thành tiếng.

Bỗng một phụ huynh khác nhìn kỹ:

“Ơ, trên góc bánh có hình mặt trời nhỏ, bên trong còn ghi chữ ‘Noãn’ nữa này!”

Mẹ quý tộc vừa định nói gì đó thì Noãn Noãn hồn nhiên reo lên:

“Đó là bánh của con mà!”

Gương mặt mẹ quý tộc cứng đơ trong một giây, rồi lập tức chuyển sang giễu cợt:

“Bánh của mày?
Muốn ăn bánh thì bảo mẹ mày mua cho đi!
Chữ ‘Noãn’ này là vì mẹ hy vọng Bân Bân sẽ trở thành một ‘cậu bé ấm áp’, hiểu chưa?”

Một phụ huynh khác chen lời:

“Mẹ của Noãn Noãn không muốn lại gần xem thử sao?
Dù gì thì chắc chị cũng chưa từng thấy cái bánh nào đẹp như thế này đâu nhỉ?”

Tôi thở dài, cười mỉm:

“Làm ơn tránh xa ra một chút đi,
lỡ mà nước miếng mấy người bắn vào bánh, bọn nhỏ ăn lại bị đau bụng thì sao?”

14

Mấy phụ huynh xông xáo đứng hàng đầu lập tức lùi lại một bước, lúng túng hẳn.

Đúng lúc đó, có người phát hiện ra chiếc đàn piano Steinway đặt ở góc phòng.
Lập tức, một người “biết điều” chen lên trước nịnh nọt:

“Phu nhân Tổng giám đốc Tiêu ơi, nghe nói chị chơi piano rất giỏi mà~
Có muốn biểu diễn một bản không ạ?
Nhà em đang cho con học đàn, muốn nghe thử đẳng cấp bậc thầy biểu diễn~”

Nụ cười của mẹ quý tộc cứng đơ, nhưng phản ứng cũng nhanh:

“Ôi, chị hôm kia chơi golf bị đau tay, hôm nay không tiện đánh đàn.
Nhưng đàn này rất xịn đấy, mọi người cứ ngắm thoải mái nha~”

Lúc này có vài đứa trẻ ríu rít hô lên:

“Con muốn nghe đàn! Con muốn nghe đàn!”

Một số phụ huynh bắt đầu quay sang nhìn tôi.

“Mẹ của Noãn Noãn cũng biết đánh đàn mà.
Hồi tổ chức sự kiện lần trước, tôi nghe chị ấy chơi rồi, hay lắm.”

Những phụ huynh đã quay lưng về phe mẹ quý tộc lập tức liếc tôi khinh khỉnh:

“Cô ấy thì trình gì chứ? Lỡ đâu làm hỏng đàn thì ai đền nổi? Cây này đắt lắm đấy.”

“Nhà tôi cũng có cây y như vậy, đúng là đẳng cấp không dành cho ai cũng chạm tới~”

Noãn Noãnđứng bên cạnh thấy ai nấy đều tỏ thái độ không thân thiện,
vội vàng nắm tay tôi:

“Mẹ ơi, mẹ đánh đàn hay lắm, mẹ đánh cho mọi người nghe đi!”

Một người mỉa mai:

“Ha, đúng là gia giáo. Bé con mà cũng biết chém gió.
Cây đàn này là grand piano đấy, nhà cô to cỡ nào mà nhét vừa?”

Tôi mỉm cười nhẹ, trong lòng nghĩ:
Cứ vênh váo đi, lát nữa xem ai mất mặt.

Tôi quay sang mẹ quý tộc, hỏi:

“Được thôi, tôi sẽ chơi một bản.
Nhưng… chị chọn bản nhạc giúp tôi nhé, thế nào?”

Cả phòng hào hứng hẳn lên, đổ dồn ánh mắt về phía mẹ quý tộc.

Mặt cô ta đỏ bừng rồi lại tái nhợt, tay siết chặt lấy nhau.
Hồi lâu mới ấp úng bật ra được:

“Vậy… vậy thì đàn bản… bản ấy đi…
Tặng cho Romeo, à không… Juliet!”

15

Sự háo hức trên mặt mọi người chợt đóng băng.

Âm thanh ồn ào ban đầu lặng dần, cả căn phòng rơi vào trầm mặc khó xử.

Phụ huynh lớp mẫu giáo — đặc biệt là lớp giữa — rất nhiều nhà đã cho con học piano,
nhưng cái tên “Tặng cho Juliet”… nghe vô cùng xa lạ.

Tôi chậm rãi bước đến piano,
nhẹ nhàng gảy nên một đoạn giai điệu quen thuộc đến mức ai cũng có thể ngân nga theo:

“Chị đang nói tới bản này phải không?”

Mẹ quý tộc như trút được gánh nặng, thở phào rõ rệt:

“Đúng đúng, chính là bản đó, nghe hay quá phải không?
Rất hợp với không khí hôm nay!”

Căn phòng lặng như tờ.

Một lát sau, những tiếng xì xào khe khẽ bắt đầu râm ran như sóng nhỏ vỗ vào bờ.

Tôi nghe thấy những câu hỏi nghi ngờ dần lớn lên, không nhịn được mà cười thành tiếng:

“Chị Lý Quế Hoa này…
Bản nhạc chị vừa nhắc tới, thật ra tên gốc của nó là ‘Für Elise’ – Gửi tới Elise’.”

Âm thanh xì xào lập tức bùng lên thành làn sóng.

Cuối cùng có ai đó gào lên:

“Chết tiệt! Quả nhiên không thể tin nổi mấy bài phỏng vấn tạp chí!”

Mẹ quý tộc lần đầu lộ rõ vẻ bối rối, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.

Ánh mắt đảo quanh như đang tìm cách “cứu vãn”.

Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ đám đông:

“Mau nhìn kìa!
Có phải kia là Tổng giám đốc Tiêu không?!”

16

Tôi nhìn về phía xa — quả nhiên là Tiêu Mục Dã.
Anh ấy sao lại về sớm vậy chứ?

Hôm qua chúng tôi còn vừa gọi video với nhau.
Anh muốn về mừng sinh nhật cho Noãn Noãn, nhưng tôi đã cố khuyên anh ở lại lo công việc.

“Em không cần anh chạy về chỉ vì một buổi tiệc. Mười mấy tiếng đi về vất vả, chi bằng xong việc rồi hãy về, lúc đó có thể ở bên con nhiều hơn.”

Người ta đều nói anh là “ông bố mê con gái nhất vũ trụ”,
xem ra… anh chẳng hề nghe lời tôi nói rồi.

Đám đông xôn xao bàn tán:

“Trời ơi, là Tiêu tổng thật kìa!”
“Ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí!”
“Đẳng cấp CEO, khí chất quá khác biệt!”

Tôi quay lại nhìn mẹ quý tộc — gương mặt cô ta đầy căng thẳng.

Khi Tiêu Mục Dã liếc nhìn về phía này, cô ta lập tức làm bộ làm tịch, vẫy vẫy tay đầy phong thái:

“Chồng tôi hôm nay có việc bàn chuyện làm ăn, không tiện chào hỏi mọi người.
Nhưng trước khi đến đây, anh ấy đã dặn tôi phải tiếp đãi thật chu đáo thầy cô và các phụ huynh của lớp.
À đúng rồi, hôm nay cũng sẽ ký hợp đồng tour du học luôn đó~
Sắp tới mọi người cùng đi Mỹ, thật tuyệt phải không?”

Một số phụ huynh lập tức phụ họa:

“Vâng vâng, chỉ cần được thấy Tiêu tổng ngoài đời là vinh dự lớn lắm rồi!”
“Phu nhân đúng là tài giỏi, khéo léo, nhìn chị mà học hỏi thôi!”

Tiêu Mục Dã lúc này sắp rẽ vào một phòng khác.

Đột nhiên, giọng trẻ con trong vắt vang lên giữa không gian sang trọng:

“Bố ơi!”