17

Tiêu Mục Dã lập tức dừng bước, quay đầu lại.

Mẹ quý tộc đang vừa thở phào thì sắc mặt lại cứng lại như đá.
Vừa thấy anh quay đầu bước lại, cô ta lại giả bộ bình tĩnh.

Tưởng mọi chuyện vẫn nằm trong tay, cô ta quay sang đẩy Noãn Noãn một cái, nói giọng mỉa mai:

“Gọi linh tinh cái gì đấy?
Không có bố thì bảo mẹ mày đi kiếm bố mới đi,
Bé tí tuổi mà đã lang thang nhận vơ người ta là bố.”

Tiêu Bân Bân cũng hùng hổ bước ra:

“Đó là bố tao, không phải bố mày!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì Tiêu Mục Dã đã bước nhanh qua đám đông,
ôm chầm lấy Noãn Noãn.

“Ai dám nói con gái tôi không có bố?
Tôi chính là bố của Noãn Noãn, ai có ý kiến?”

Cả căn phòng lặng đi như tắt điện.
Tiếng hít khí lạnh vang lên bốn phía.

Mặt mẹ quý tộc lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi không chớp.

Trong đám đông bắt đầu rộ lên tiếng xì xào:

“Cái gì? Noãn Noãn là con gái của Tiêu Mục Dã á?”
“Vậy… vậy ai mới là phu nhân Tiêu tổng thật sự?”
“Chẳng lẽ nãy giờ tụi mình phụ họa sai người rồi?”

Tiêu Mục Dã đi thẳng về phía tôi, vòng tay qua vai tôi, ánh mắt đầy cưng chiều:

“Con bị bắt nạt như vậy, chuyện to thế này sao em không nói với anh?”

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn:

“Trời ơi, thì ra anh ấy là bố của Noãn Noãn thật!”
“Thế còn cái cô tự xưng là phu nhân kia… là ai??”

Có người nhanh tay tìm tài khoản mẹ quý tộc, chỉ thấy ảnh du lịch vớ vẩn,
mà vợ thật của Tiêu tổng là ai thì giới truyền thông chưa từng công bố…

Đám đông dồn ánh mắt nhìn về phía mẹ quý tộc.
Cô ta đã lùi sát về cửa phòng, định… trốn.

18

Ngay lúc đó, một ông chú đầu hói, bụng phệ vội vã chạy vào, thở hổn hển.
Vừa tới nơi, ông ta đã túm chặt lấy mẹ quý tộc:

“Vợ ơi, mau tới đây xem ông chủ của anh nè!”

Rồi lập tức nở một nụ cười khúm núm, quay sang Tiêu Mục Dã cúi rạp người:

“Chào… chào Tổng giám đốc Tiêu, thưa phu nhân!
Đây chính là cô vợ mới cưới của tôi đấy.
Cảm ơn sếp đã cho cô ấy cơ hội mở mang tầm mắt hôm nay!
Mau chào sếp đi chứ!
Con khỉ này, đúng là không ra gì, chẳng có chút mặt mũi nào cả!”

Lão Trương (tên ông ta) vừa ấn đầu mẹ quý tộc cúi xuống, vừa chỉ vào Tiêu Bân Bân:

“Thằng bé này là con riêng của ả ta từ đời nào rồi.
Mà cũng phải cảm ơn sếp, ngày xưa ký cái giấy, mới cho nó vào học cái trường danh tiếng này!”

Tiêu Bân Bân nhìn Tiêu Mục Dã đang ôm Noãn Noãn,
đôi mắt đỏ hoe, lắp bắp nói:

“Bố ơi…
Ông ấy mới là bố của con mà!
Mẹ nói… bố con là tổng giám đốc lớn cơ mà!”

Bốp!
Lão Trương tát thẳng vào mặt thằng bé:

“Đồ điên, gọi bậy cái gì!
Ai là bố mày? Hả?”

Khuôn mặt Tiêu Bân Bân sưng lên, co rúm lại, không dám nói thêm lời nào.

Mẹ quý tộc hoảng loạn, hét lên rồi lao vào ôm con:

“Anh làm gì mà đánh con tôi!”

Bốp!
Lão Trương tát thêm một cái vào mặt cô ta:

“Im mồm!
Mặt mũi để đâu hả? Còn bày đặt lừa đảo?
Đừng có làm tôi mất mặt thêm nữa!”

Mẹ quý tộc bị đánh đến mức rũ người, cúi gằm đầu, vai run lên bần bật.

Tôi không buồn nhìn cái cảnh bi hài ấy.
Chỉ lặng lẽ rút từ túi xách bản đơn kiện mà bên pháp chế đã chuẩn bị sẵn,
ném thẳng vào trước mặt Lý Quế Hoa (mẹ quý tộc):

“Sản phẩm tour du học của công ty, giá chính thức là 65.000 tệ một suất.
Cô lại bán cho phụ huynh với giá 138.000 tệ,
còn làm giả hợp đồng công ty,
Tôi sẽ chính thức khởi kiện cô tội lừa đảo.”

19

Mọi người xung quanh sững sờ trong vài giây, rồi mới dần hồi thần lại.

“Mẹ kiếp! Hóa ra là lừa đảo thật à?
Cái tour Mỹ mà đi lừa tụi mình hàng trăm ngàn tệ!
Hoàn tiền đi! Trả tiền lại đây!!!”

Tôi khẽ lắc đầu, cười chua chát:

“Giờ mới nhận ra à, các vị ‘tinh anh’?
Chậm quá rồi đấy.”

Lão Trương mặt đầy bất ngờ, quay lại tát thêm một cái vào mặt mẹ quý tộc:

“Cô đúng là… đồ khốn!
Sao dám làm cái chuyện trời đánh thế này hả?
Xin lỗi sếp Tiêu! Xin lỗi nhiều lắm!
Tôi chỉ kể với cô ta về sản phẩm của công ty,
Có bảo là nếu bán được thì cho 10% hoa hồng.
Tôi không biết, tôi thật sự không biết cô ta dám làm càn vậy!”

Nói rồi, ông ta quỳ phịch xuống đất, kéo cả vợ xuống quỳ theo:

“Xin Tổng giám đốc mở lòng từ bi, tha cho chúng tôi lần này đi!”

Tiêu Mục Dã lạnh lùng nhấc cằm,
một đám người bên ngoài lập tức ùa vào, lôi cả hai kẻ lừa đảo ra ngoài.

Những việc tiếp theo sẽ có bộ phận pháp lý lo,
loại rác rưởi thế này vốn dĩ tôi chẳng cần tự mình bận tâm.

Lúc này, đám phụ huynh xung quanh đua nhau hoảng hốt:

“Trời ơi, nhà tôi chuyển khoản mấy chục vạn rồi đấy!
Đây là lừa đảo rồi còn gì nữa!
Phải kiện thôi! Phải kiện!!”

Vài người vẫn còn giữ nét mặt lịch sự, tranh thủ “thắt quan hệ”:

“Ôi chao… phu nhân Tiêu, nhờ có chị mà chúng tôi mới biết rõ bộ mặt thật của kẻ lừa đảo.
Được cho con học chung lớp với con gái chị đúng là vinh hạnh ba đời nhà tôi rồi!”

Gương mặt cô giáo Tống Anh đỏ rồi lại trắng,
dường như cũng nhận ra mình không thể giả câm mãi.

Cô bước lên một bước, giọng “tràn đầy nhiệt huyết”:

“Các phụ huynh à,
Hôm nay chúng ta thật sự phải cảm ơn phu nhân Tổng giám đốc Tiêu,
Không hổ danh là Hội trưởng hội phụ huynh của lớp chúng ta!
Ha ha…”

Nói xong liền định nắm lấy tay tôi, tôi né qua.
Cô ta bèn quay sang định bắt tay Tiêu Mục Dã, nhưng…

Anh ôm Noãn Noãn trong tay, liếc cô ta một cái đầy khinh miệt:

“Cô không thấy mình nên xin lỗi con bé trước à?”

Cô giáo Tống Anh cứng đơ, ngượng ngùng đưa tay vuốt lại tóc, không biết đáp gì.

「Được giao bé cho tôi chăm sóc thật sự là vinh hạnh vô cùng.
Chị cứ yên tâm, từ giờ tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến Noãn Noãn.
Tôi sẽ cho con ngồi bàn đầu, còn giờ nghỉ trưa sẽ cho con nằm ở giữa phòng, chỗ ấm nhất nhé.”

Tôi khoanh tay, thản nhiên nhìn cô ta:

“Không cần.
Hôm nay, cô sẽ chính thức bị sa thải và xử lý theo đúng quy định.
Từ ngày mai, lớp sẽ được thay bằng một giáo viên mới, đạo đức tốt hơn.”

Mấy phụ huynh nịnh hót lập tức chuyển giọng:

“Ủng hộ quyết định của mẹ Noãn Noãn! Cô giáo này quá kém rồi!
Được học chung lớp với con gái của Tổng giám đốc Tiêu, tụi tôi cũng hưởng ké tài nguyên giáo dục đấy chứ!
Thật mong lớp sẽ có một giáo viên tận tâm, ưu tú, để bọn trẻ phát triển lành mạnh.”

Tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:

“Các bạn nhỏ ơi,
Hôm nay là sinh nhật của Noãn Noãn,
Các con có thể hát mừng sinh nhật bạn được không?”

Không cần ai nhắc, phụ huynh tự động xô đẩy con mình ra phía trước,
bài hát sinh nhật vang lên vô cùng nhiệt tình — đúng kiểu “diễn hết sức”.

Chỉ có lũ trẻ còn ngơ ngác, không hiểu người lớn đang giở trò gì.

Tôi ôm Noãn Noãn lên, khẽ hỏi con:

“Bạn bè hát chúc mừng sinh nhật con rồi, con thấy vui không?”

Noãn Noãn cụp mắt nghĩ ngợi, rồi nói nhỏ:

“Có bố mẹ bên cạnh, con thấy vui hơn.”

Tôi gật đầu mỉm cười:

“Vậy thì mình về nhà, cùng đón một sinh nhật thật ấm áp nhé.”

Tôi đứng thẳng dậy, nhìn quanh một căn phòng đầy những khuôn mặt bợ đỡ.

Có người gọi phục vụ đặt món, có người xin chụp ảnh chung,
lại có người tranh nhau nhận trả tiền, nói là được mời Tổng giám đốc Tiêu ăn một bữa là vinh hạnh suốt đời.

Tôi khoác tay Tiêu Mục Dã, nhìn tất cả bằng ánh mắt lãnh đạm:

“Xin lỗi,
Mong mọi người rời khỏi Túy Mộng Hoa Viên trong vòng 10 phút.”

20

Kỳ nghỉ, tôi và Noãn Noãn đang chơi xúc cát bên bờ biển, ánh mặt trời rực rỡ rọi trên làn da mịn màng của con.

Điện thoại rung lên — tin nhắn từ phòng pháp chế của công ty:

Lý Quế Hoa (mẹ quý tộc) vì tội lừa đảo với số tiền đặc biệt lớn,
đã bị kết án trên 10 năm tù giam.

Tiền lừa được, cô ta đã chuyển hết cho anh trai để trả nợ cờ bạc.
Tên cô ta giờ trắng tay, tài sản không còn gì.

Nhóm chat phụ huynh đã biến thành nhóm đòi nợ, nhưng…
tiền một khi đã ra đi, chẳng thể nào lấy lại được nữa.

Trong nhóm, phụ huynh quay ra đổ lỗi cho nhau vì quá mù quáng,
cả nhóm loạn như cái chợ vỡ.

Tôi nhìn sang Tiêu Mục Dã đang nằm phơi nắng bên cạnh, hỏi:

“Anh tìm được trường mẫu giáo mới chưa?”

Anh mỉm cười nhắm mắt:

“Tất nhiên rồi, trường này rất tuyệt,
con gái của anh nhất định sẽ thích.”

Noãn Noãn giơ cái xẻng nhỏ lên cao, vui mừng hét to:

“Tuyệt quá!
Con sẽ có bạn mới rồi!”

Tôi nhìn gương mặt bé nhỏ đầy nắng của con, lòng dâng trào một cảm giác bình yên hiếm có.

Chỉ mong thế giới của bọn trẻ mãi đơn thuần, khỏe mạnh, và ngập tràn ánh sáng mặt trời.

[Hoàn]