Tôi cứng người lại, sợ đến mức cả người lạnh toát.
Theo phản xạ, tôi chỉ muốn chạy đi tìm Chu Ký Minh.

Nhưng… lại lo lắng, lưỡng lự…

Đúng lúc tôi đang giằng co với bản thân, ngoài ban công chợt vang lên tiếng động.
Là âm thanh gì đó rơi xuống.

Tôi chưa kịp phản ứng thì bên ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân.

“Tri Tri, là anh.”

Giọng nói của Chu Ký Minh truyền đến.
Tôi bừng tỉnh, nhận ra anh ấy đã trèo qua ban công sang đây rồi.

Nhưng chỉ một tiếng “Tri Tri” thôi, cũng đủ khiến tôi chùn bước, không dám mở cửa.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên:
“Em ổn chứ? Anh vào được không?”

Cửa phòng tôi thực ra không khóa.
Chỉ có cửa chính là khóa thôi.
Anh ấy đã leo sang được thì còn hỏi làm gì!

Cũng giống như chuyện anh đã biết thân phận thật của tôi, nhưng lại giả vờ như chưa biết.
Quả nhiên đúng như Ngâm Tuyết nói: âm trầm, thâm sâu, đen tối.

Tôi cắn môi, không lên tiếng cũng không mở cửa.

Nhưng tôi đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân.

Một tiếng sét nữa vang lên, tôi hoảng sợ, lảo đảo lao xuống giường.
Chân tay bủn rủn, vừa chạy được hai bước đã ngã nhào xuống sàn.

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Ký Minh lao vào, kịp thời đỡ lấy tôi.

“Đừng sợ, anh ở đây rồi.”

Anh quỳ một chân xuống đất, ôm chặt tôi vào lòng.

Tôi níu lấy vạt áo bên hông anh, tham lam tìm kiếm hơi ấm và cảm giác an toàn từ anh.

Đến lúc này rồi, tôi cũng chẳng còn lo lắng chuyện anh biết thân phận của tôi nữa…

17
Một lúc lâu sau, không gian mới dần yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách đập vào cửa sổ.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cũng đẩy Chu Ký Minh ra một chút.
Anh buông tôi ra, vẻ mặt đầy lo lắng và quan tâm.
“Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu.
“Không ổn lắm.”

Anh làm như muốn ôm tôi lần nữa.
Tôi đẩy anh ra.
“Anh à, như vậy… không thích hợp.”

Chu Ký Minh im lặng, đôi mắt sâu thẳm.
Anh từ từ giơ tay, vén một lọn tóc bên má tôi ra sau tai.
“Sao tự nhiên lại khách sáo như vậy?”
“Vì anh không phải là anh trai em sao?”

Tim tôi như khựng lại trong thoáng chốc.
Bối rối, hoang mang, lo lắng — đủ mọi cảm xúc ập đến.

Trong đầu chợt vang lên câu nói của Trần Ngâm Tuyết:
“Ánh mắt anh ta nhìn cậu không giống bình thường, có thể lợi dụng được đấy.”

Không giống bình thường…
Anh ấy đối với tôi không giống bình thường…

Tự tay đo số đo cơ thể cho tôi.
Thái độ lúc nóng lúc lạnh.
Không chịu công khai quan hệ anh em với tôi trước mặt người ngoài.

Đột nhiên, như được khai sáng.
Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Ký Minh, cắn răng, hít sâu một hơi.
“Anh à, anh thích em đúng không?”

Đôi mắt anh khẽ run lên, đầu ngón tay men theo vành tai tôi, lướt qua mái tóc.
Bàn tay rộng lớn của anh đặt lên lưng tôi.
Chỉ cần nhẹ một chút, là có thể ôm tôi vào lòng.

“Anh không thích cái cách xưng hô đó.”

Tôi căng thẳng nuốt khan.
“Chu Ký Minh, anh thích em đúng không?”

Giây tiếp theo, tôi bị anh kéo mạnh vào lòng.
Rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của anh còn dữ dội hơn cả tiếng sấm ngoài kia.
Bên tai là giọng nói khàn khàn, đầy kiềm nén:

“Anh thích.”
“Anh thích em.”
“Từ lần đầu gặp mặt, anh đã thích em rồi.”

Cánh tay anh siết chặt, như muốn đem tôi hòa tan vào xương tủy của anh.
“Lý Nhạc Tri.”
“Anh rất biết ơn vì em không phải em gái anh.”
“Trời mới biết thời gian qua anh đã giày vò thế nào.”
“Em hết lần này đến lần khác lại gần anh, hỏi anh có thể thích em một chút không.”
“Anh muốn trả lời, nhưng lại không thể.”
“May mà… may mà…”

Chu Ký Minh ôm tôi rất chặt.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự kìm nén trong anh.

“Từ khi nào anh biết?”
“Lúc cùng em gặp Kỷ Hiến, anh bắt đầu nghi ngờ. Đến vài hôm trước em gặp Trần Ngâm Tuyết thì anh xác nhận.”
“Vậy… anh cũng biết cô ấy…”
“Ừ.”

“Em không cần lo về Trần Ngâm Tuyết. Người nhà họ Chu chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt, anh cũng sẽ giúp cô ấy.”

Anh dừng lại, không nói tiếp nữa.
Tôi mím môi, thăm dò hỏi:
“Vậy… anh vào công ty là vì…”
“Vì Trần Ngâm Tuyết, cũng vì em. Anh muốn cưới em.”

Ngực tôi như bị thắt lại, vội vàng đẩy anh ra.
“Anh… anh thích em đến vậy sao?”

Ánh mắt Chu Ký Minh đầy thành khẩn và rực cháy.
Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Vì em, anh có thể vào lửa bỏng nước sôi.”
“Không cần phải thử anh, anh sẵn sàng để em lợi dụng.”

Tôi bất giác sững sờ.
Anh ấy… thật sự đã nhìn ra rồi.

Chu Ký Minh bật cười khẽ:
“Tâm tư của em, đều hiện hết trên mặt.”
“Tri Tri, anh cũng có thể là chỗ dựa cho em.”
“Em có thể thử tin tưởng anh.”

Tôi tránh ánh mắt anh, lí nhí như muỗi kêu:
“Em… sẽ thử xem.”

18

Chiều hôm sau Trần Ngâm Tuyết mới nhắn lại cho tôi.
“Biết rồi thì biết, không sao đâu. Cậu giấu được ai chứ chẳng giấu nổi anh ta, cái con cáo già đó, ngoài lạnh trong nóng, lại còn âm hiểm.”

Giọng điệu thản nhiên của cô ấy khiến tôi tức đến nỗi nghiến răng ken két.
“Hừ, đồ mê trai bỏ bạn! Tối qua tớ căng thẳng muốn chết!”

Trần Ngâm Tuyết cười hì hì: “Thế cậu nghĩ sao?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc:
“Ừm… tớ thấy anh ấy trông cũng được phết.”

Những lời dụ dỗ lặng lẽ trước đây của anh ta, bây giờ nghĩ lại tôi mới hiểu, trong lòng cứ ngọt ngào không thôi.

Trần Ngâm Tuyết hơi bất lực.
“Tớ thấy chắc cậu chưa gặp nhiều đàn ông, đừng vội, cứ tiếp xúc thêm đi.”

“…”
“Thôi được rồi, nghe lời cậu.”

“Đúng rồi đấy!”

Trò chuyện đôi câu, Trần Ngâm Tuyết dặn tôi dạo này đừng ra ngoài, cũng đừng gặp Kỷ Hiến.
Hình như bọn họ sắp ra tay rồi.

Tôi chẳng hiểu gì về thương trường, không giúp được gì, chỉ biết cố gắng đừng gây thêm phiền phức.

Chu Ký Minh cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Mười hôm nửa tháng không thấy bóng dáng đâu.

Tôi ở lại nhà họ Chu một mình, buồn đến phát chán.

Cho đến khi tôi nghe được tin tức về nhà họ Kỷ, là chuyện Kỷ Thương – người ngồi xe lăn lâu năm – nay đã có thể đứng lên được.
Khí chất mạnh mẽ, trầm ổn, nội liễm.

Bên cạnh anh ta là Trần Ngâm Tuyết.
Nụ cười rạng rỡ như một con cáo tinh ranh.

Tôi còn đang thầm nghĩ hai người họ thật xứng đôi, thì Trần Ngâm Tuyết bỗng gọi điện cho tôi.

“Nhà họ Chu phát hiện thân phận của chúng ta rồi, tớ đã cho người đến đón cậu, cậu về quê trốn một thời gian đi, đợi tớ xử lý xong sẽ đến tìm.”
“Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Niềm vui phút chốc bị cuốn trôi sạch sẽ.
Tranh thủ lúc ông bà chủ chưa về, tôi vội vàng leo lên xe mà Trần Ngâm Tuyết đã sắp xếp, nhanh chóng rời khỏi thành phố.

Ngồi trên xe, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ trôi ngược về phía sau, tim tôi bất an vô cùng.
Chỉ biết cầu nguyện nhà họ Chu không tìm được về quê, cũng đừng làm liên lụy đến ông bà ngoại tôi.

Chu Ký Minh cũng nhắn tin cho tôi:
【Đừng sợ, anh đã thu xếp ổn thỏa rồi, sẽ có người bảo vệ ông bà, tuyệt đối không để họ bị tổn thương.】
【Chờ anh đến đón em.】

Đường về quê xa xôi, đến khi tôi nhìn thấy ngôi làng quen thuộc, đã là ba ngày sau.
Lúc này, mọi sợ hãi đều tan biến, trong lòng chỉ còn khao khát được gặp ông bà ngoại.

Tôi chạy một mạch về nhà, đẩy cửa vào, thấy bà đang nấu cơm trong bếp.
Sống mũi cay cay.
“Bà ơi…”

Tôi ôm chầm lấy bà, nước mắt không thể kìm lại được nữa.

“Sao tự nhiên lại về thế này, có phải ở ngoài bị bắt nạt không?”
“Có bà ở đây, bà sẽ bênh vực cho cháu.”

Ông cũng vừa về, không ngừng an ủi tôi.
Sợ hai người lo lắng, tôi cố gắng lắm mới nín được khóc.
“Không ai bắt nạt cháu cả, chỉ là… cháu nhớ ông bà thôi.”

Tối hôm đó, ba người chúng tôi ngồi ăn cơm ở sân nhỏ, không khí vẫn ấm áp như mọi khi.

Chỉ là, bà nhìn sang nhà bên cạnh – nhà Trần Ngâm Tuyết.
“Không biết con bé nhà họ Trần đi đâu rồi, lâu lắm rồi không thấy nó về.”

Tôi gắp miếng thịt cho bà.
“Không sao đâu bà ơi, chị ấy thông minh hơn cháu nhiều, chắc chắn không bị ai bắt nạt đâu.”

Bà thở dài, gật đầu.

Khoảng thời gian về quê, cuộc sống của tôi dần trở lại yên bình như trước.

Chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn lén tìm kiếm tin tức về nhà họ Chu và nhà họ Kỷ.

Kỷ Thương nhanh chóng hạ bệ được Kỷ Hiến, một thời trở thành nhân vật phong vân.

Cô con gái thất lạc của nhà họ Chu cũng đã được tìm thấy, còn tổ chức cả tiệc mừng.
Trần Ngâm Tuyết được vây quanh trong bữa tiệc, trông đoan trang, thanh nhã.

Lẽ ra trong buổi tiệc đó phải công bố việc liên hôn giữa hai nhà, nhưng chẳng hiểu sao lại không đề cập gì đến.

Hơn nữa, cũng không thấy Chu Ký Minh xuất hiện.

Anh ấy… đâu rồi?

“Đang xem gì mà mê mẩn thế?”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.