12
Tiết toán đầu tiên sau kỳ nghỉ, còn một tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ, cả lớp đã bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập.
“Có ai muốn lên bảng giải thử bài này không?” Giáo viên toán chỉ vào đề mẫu được chiếu trên bảng trắng. “Đây là một bài toán nâng cao, khá kinh điển, tôi đã cải biên một chút để tăng độ khó. Cho các em mười phút xem qua đề, lát nữa mời một bạn lên chia sẻ cách giải.”
Tôi liếc qua đề – là một bài kết hợp giữa tập hợp và cấp số.
Nếu làm theo cách thông thường thì sẽ rất rườm rà, nhưng không phải không có cách làm đơn giản hơn.
Thế là khi vừa hết mười phút, tôi giơ tay.
Lúc đầu thầy làm như không thấy, nhưng rốt cuộc cũng không có ai khác giơ tay, lại còn có “người tốt” nhắc: “Thầy ơi, Tôn Thư Nghi giơ tay rồi.”
Thầy toán đành phải gọi tôi lên bảng, còn buông một câu: “Cả lớp vỗ tay khích lệ dũng khí của bạn Tôn Thư Nghi nào.”
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên.
“Ha, cô ta chắc không biết mình đang làm gì đâu, nghĩ là lên bảng vẽ tranh chắc?” – Phó Lỗi vừa nói vừa quay xuống thì thào với người phía sau.
Cô bạn tóc ngắn tên là Ngô Thanh vẫn đang kiểm tra lại từng bước một, vừa nhìn vừa nói: “Dạo này cô ấy lạ lắm, trước kia ít nói, cả ngày uể oải, giờ cái gì cũng muốn tranh giành.”
“Cũng chỉ có thầy toán là chịu được mấy trò của cô ta thôi, ha ha ha…”
Tôi cầm phấn bắt đầu viết từng bước, vừa viết vừa giảng giải.
“Bước đầu tiên, đã biết 2 cộng 4 bằng 6… l(p) bằng 5…” – Câu đầu tiên khá đơn giản, gần như giải trong tích tắc.
“Câu nhỏ thứ nhất chỉ là cơ bản nên tôi sẽ không nói nhiều, nhìn tiếp câu số hai…”
Lúc đầu bên dưới vẫn còn ồn ào, nhưng dần dần yên tĩnh hẳn.
Phó Lỗi nhìn chằm chằm, không dám tin: “Ngô Thanh, cậu nhìn đi… hình như cô ta làm đúng thật…”
“Sao cậu biết?” – Cô gái ngẩng đầu nhìn lên bảng.
“Tớ từng thấy bài này một phần rồi, đây là dạng biến tấu, hình như đúng thật… mẹ ơi!” – Phó Lỗi kinh ngạc nhìn tôi.
“Hứ, chắc là cũng xem đâu đó trên mạng thôi.”
“Ừ… cũng có thể, nhưng mà đề gốc trên mạng tớ có thấy qua rồi, mà tớ vẫn không giải nổi… Cô ta hình như… đúng là thông minh hơn thật…”
“Chỉ vậy thôi á? Cậu đánh giá cao cô ta quá rồi.” – Dù miệng thì nói vậy, cô bạn gái ấy vẫn buông bút xuống, bắt đầu chăm chú nhìn các bước tôi viết trên bảng, miệng thì không quên nói thêm, “Cô ta chẳng phải là một đứa lập dị, tự luyến, còn không biết thân biết phận mà đi thích nam thần Tiêu sao?”
“Vậy à? Chứ không phải tại cậu cũng thầm thích Tiêu Lĩnh sao? Thật ra bây giờ tớ thấy cô ấy khá xinh đấy chứ, cậu nhìn đi, trông rất tự tin…”
“Cút, bị cô ta đá một phát rồi mà còn thích người ta được, cậu bị ngược đãi tâm lý à?” – Nhưng vừa nói dứt câu, cô ấy bỗng kêu lên kinh ngạc, giống như mọi người đang xem tôi giải bài, đột nhiên bừng tỉnh.
“Thì ra là như vậy! Làm trực tiếp như vậy luôn… sao mình không nghĩ ra chứ!” – Ngô Thanh cắn răng, đập nhẹ vào đầu, “Đồ ngốc!”
Khi tôi giảng xong, thầy toán nhìn tôi một lúc lâu, rồi rất “cũ kỹ” mà giơ ngón cái lên:
“Xem ra Tôn Thư Nghi thật sự đã bỏ công sức rồi, hoàn toàn chính xác! Bài này ở lớp chọn cũng chỉ có Tiêu Lĩnh mới làm được thôi.”
Tôi quay trở về chỗ ngồi, Phó Lỗi đột nhiên ghé sang hỏi tôi một câu nhỏ, thái độ khiêm tốn và rất lễ phép.
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta, khó mà tưởng tượng nổi đây là người từng đối xử rất tệ với mình.
Tôi ném cho cậu ta bản thảo các bước giải, rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
13
Mấy ngày gần đây học hành căng như dây đàn, Trường số Tám dốc toàn lực, quyết tâm nâng trình học sinh khóa này, cố gắng đuổi kịp Trường số Một càng nhiều càng tốt.
Tôi biết kỳ thi lần này là cơ hội để tôi lật ngược tình thế. Người ra đề là một nhân vật nổi tiếng “tàn nhẫn và cay nghiệt”, nên tôi cũng không dám tự tin trăm phần trăm.
Kể từ sau khi bị tôi từ chối, Chu Nghiêm Phi bắt đầu thường xuyên tặng quà cho tôi – nào là bánh mochi dâu, sữa, kẹo, còn gói ghém vô cùng đẹp mắt.
Tôi bắt đầu cảm thấy phiền, bèn tìm cậu ta nói thẳng:
“Nếu tôi nói gì, cậu cũng đều đồng ý sao?”
Cậu ta gật đầu.
Tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Vậy thì tôi muốn cậu lần này thi vào top 10 toàn khối.”
Cậu ấy ngẩn ra.
Tôi nói tiếp:
“Cậu từng nói cậu học chỉ để chọc tức bố cậu. Nhưng tôi không đồng tình với cách đó. Cậu sống là vì chính bản thân mình, không phải vì bất kỳ ai khác. Nên nếu cậu thật lòng thích tôi, thì hãy để tôi thấy: cậu có làm được điều đó không.”
Nói rồi, tôi nhét đống quà cậu ấy tặng hôm nay vào tay cậu ta:
“Đừng tặng nữa, ăn hoài sẽ bị tiểu đường đó.”
Cậu ta hình như bị tôi chọc cười, đưa tay định xoa đầu tôi. Nhưng tôi khẽ lùi lại một bước:
“Tôi đi học bài đây.”
Tay cậu ta lơ lửng trong không trung, rất lâu mới chịu thu lại.
Cái group từng mắng chửi tôi giờ đây cũng dần im ắng. Có thể vì mọi người bắt đầu thấy nhàm, hoặc cũng có thể vì kỳ thi liên thành phố sắp tới khiến ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Đến cả đám người Hứa Kiệt cũng vì bài tập quá nhiều và bị phụ huynh siết chặt nên không còn tự do ra ngoài như trước.
Khoảnh khắc đề thi được phát xuống, tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.
Giáo viên chủ nhiệm giám thị, lại còn có camera giám sát, lần này, không ai có thể vu khống tôi nữa.
Từng dòng chữ, ký hiệu, công thức, con số… khi tôi viết ra, bỗng nhiên tôi như trở về mùa hè hai năm trước – khi đó tôi cũng là học sinh lớp 12, cũng đang nỗ lực vì giấc mơ của riêng mình.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, tôi bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Chu Nghiêm Phi đang tựa lưng vào tường. Cậu ta nói:
“Tôn Thư Nghi, chờ làm bạn gái tớ nhé.”
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi dường như đã thực sự trở thành Tôn Thư Nghi.
Nhưng tôi là Lâm Mân.
Không còn ai biết điều đó nữa.
14
Lúc dò đáp án, cả lớp vang lên tiếng than thở thê lương. Tôi tính toán xem mình có thể bị trừ bao nhiêu điểm – rất ổn. Trừ khi Tiêu Lĩnh đột nhiên khai thông nhâm đốc mạch hoặc bị cao nhân nào nhập vào thì lần này tôi chắc thắng rồi.
Tôi buông bút xuống, duỗi lưng một cái.
Lúc ấy, giáo viên chủ nhiệm bỗng bước vào, vỗ vai tôi nói:
“Mẹ em đến đón em về, nói là bà nội em mất rồi.”
Tôi ngồi sau yên xe điện của mẹ, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng:
“Trước đó bệnh đã nặng rồi, nhưng sợ ảnh hưởng đến việc học của con nên không dám nói.”
Tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng, thực ra trong lòng không hề có cảm xúc gì cả.
Bà nội của Tôn Thư Nghi đối với tôi chẳng qua chỉ là một người già chưa từng gặp mặt.
“Mẹ con nói hôm nay bố con cũng đến, còn dẫn theo vợ mới của ông ta nữa.”
Tôi đến nơi tổ chức tang lễ mới phát hiện, một bàn đầy người đã có mặt.
Từ quần áo ăn mặc cũng có thể dễ dàng nhận ra, mẹ tôi là người “lép vế” nhất trong số họ.
Mấy người phụ nữ khác ăn mặc chỉn chu, xinh đẹp, còn mẹ thì đến cả đồng phục làm việc trong siêu thị cũng chưa kịp thay.
Tôi còn nhìn thấy vài người mặc đồng phục Trường Nhất Trung.
Cúi đầu nhìn lại bộ đồng phục Bát Trung của mình, quả thực… khác biệt rõ ràng.
Một người phụ nữ nhiệt tình bước ra đón:
“Mỹ Trân, lâu rồi không gặp. Đây là Thư Nghi phải không? Mỗi ngày một xinh đẹp hơn nha!”
Ngồi cùng bàn, tôi nhìn thấy người gọi là “bố” kia – đeo sợi dây chuyền vàng to tướng, bên cạnh là một phụ nữ ăn diện thời thượng, nhìn qua cũng biết trẻ hơn mẹ tôi ít nhất cả chục tuổi.
Ông ta chẳng buồn nhìn tôi và mẹ lấy một cái, chỉ lo uống rượu cười đùa với người khác.
Tôi uống một ngụm sữa dừa “Nhãn hiệu lính đặc chủng”, còn mấy học sinh Nhất Trung vẫn đang cắm đầu làm bài tập, trong khi tôi ngồi nghe đám người lớn khoe khoang về con cái học Nhất Trung.
“Chắc Thư Nghi không biết đâu, học Nhất Trung cực lắm, ngày nào cũng phải dậy từ 5 giờ rưỡi, thầy cô quản sát sao từng ly từng tí. Nhưng cũng nhờ vậy mà môi trường học tập tốt, học sinh ai cũng thông minh, hiệu quả học cao.”
Một cô uốn tóc nói chuyện đầy phấn khởi.
“Đúng đúng, con gái tôi – La Tâm, ngày nào cũng than buồn ngủ, thế mà lần thi tháng trước lại vượt điểm chuẩn đại học hẳn 50 điểm đấy.”
“Bọn tôi lần trước thi không tốt lắm, chỉ hơn có 20 điểm thôi, nghe nói kỳ thi liên thành phố lần này còn khó hơn nữa?”
“Đúng rồi, khó kinh khủng, mấy đứa về nhà cứ bảo chắc chắn lần này làm không nổi.”
“Nhưng mà mấy đứa lớp chọn ở Nhất Trung ấy, đúng là thông minh thật. Không biết nhà ai mà may mắn sinh được mấy đứa giỏi giang thế!”
Vừa nói họ vừa nhìn mấy đứa đang làm bài bằng ánh mắt đầy yêu thương, không quên quay sang hỏi tôi:
“Thư Nghi, trường cháu không giao bài tập về nhà à?”
Tôi lắc đầu:
“Cháu làm xong ở trường rồi.”
“Ồ! Vậy bài chắc ít thật. Quả nhiên Bát Trung vẫn nhẹ nhàng hơn Nhất Trung một chút ha!”
Tôi bình thản gắp miếng thịt vịt lên ăn, từ đầu đến cuối mẹ tôi không xen vào bất cứ câu chuyện nào.
Lúc này, người chú vừa chơi điện thoại nãy giờ bỗng quay sang hỏi “bố”:
“Anh tính cho con bé Tôn Thư Nghi sau này thi đại học vào trường nào?”
Ông ta liếc tôi một cái, lập tức bật cười khinh bỉ:
“Nó ngu lắm, học không vô đâu, đến đại học hạng hai còn không đỗ nổi.”
Người phụ nữ đang nép vào “bố” tôi lên tiếng tiếp lời:
“Con trai chúng tôi năm nay học lớp sáu, lần trước thi được ba bài trên 90 điểm, xếp hạng mười trong lớp đấy.”
Tôi nhìn thằng bé đang ngồi bên cạnh cô ta, vừa nhồi thịt vào miệng liên tục – chắc là em trai tôi, lúc tôi mới đến còn suýt bị nó xô ngã.
Người chú vừa hỏi khi nãy cười gượng, nhưng tôi lại thấy rõ ánh nhìn đắc ý nơi khóe mắt ông ta.
Ông nói:
“Con bé Tiếu Tiếu nhà tôi chuẩn bị thi vào Đại học Tô Châu, lần trước điểm thi gần đạt chuẩn rồi.”