Tôi sững người.
Ừ nhỉ, học trò nhắc mới nhớ, cái tên đó đúng là không ổn.
Tôi lập tức sửa lại thành “Z Phó Tranh”.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình, như có điều suy nghĩ:
“Cái tên này không phải chị tự đặt đúng không?”
Tôi gật đầu:
“Ừ, ảnh tự lấy điện thoại chị rồi đặt luôn.”
Lạc Hành Dịch nghiêm túc nói:
“Chị à, danh bạ để chữ A sẽ luôn đứng đầu. Người này nhìn là biết có ý đồ với chị rồi.”
Tôi hơi sững người.
Đúng là… hành động tối qua của Phó Tranh thật sự có vẻ rất “có ý đồ”.
Tôi nhíu mày sâu hơn:
“Cũng đúng, ra nước ngoài một chuyến như biến thành người khác vậy.”
Lạc Hành Dịch thấy tôi nhíu mày thì gợi ý:
“Chị à, giờ chị cần có một người đàn ông bên cạnh, như thế anh ta sẽ dè chừng, không dám đến gần nữa.”
Tôi suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý:
“Ừm… nói cũng đúng, để chị về nhờ mấy đồng nghiệp còn độc thân xem sao.”
Cậu nhìn tôi với ánh mắt hơi uất ức:
“Tìm gì đồng nghiệp chứ, chẳng lẽ chị không thấy sự hiện diện của em thấp đến vậy à? Người ngay trước mắt không tính đến sao?”
Tôi bừng tỉnh, mắt sáng lên nhưng rồi lại thở dài:
“Nhưng em còn chưa tốt nghiệp, nhìn không ra dáng người trưởng thành. Gặp anh ta thì em không có khí thế, không được đâu, không ổn.”
Lạc Hành Dịch đặt dụng cụ bóc cua xuống, bỗng nghiêm mặt, ngồi thẳng dậy, mắt lạnh như băng nhìn tôi:
“Lâm Tiểu Tiểu, thu lại lời vừa rồi. Nếu không, chị sẽ biết thế nào là hậu quả.”
Tôi bị bộ dạng này của cậu hù cho ngớ người.
Ngay sau đó cậu lại trở về dáng vẻ quen thuộc, cười tươi như gió xuân:
“Thế nào? Chị thấy có đủ khí thế không? Nếu chưa, em về nhà nâng cấp thêm chút ‘trang bị’ nhé.”
Tôi không kìm được hỏi theo lời cậu:
“‘Trang bị’ gì cơ?”
Cậu ra vẻ bí ẩn:
“Cái này thì… chị phải chọn em, em mới có thể cho chị xem.”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, và nhận ra kế hoạch ấy đúng là không có lỗ hổng.
Thế là tôi gật đầu, nói:
“Được đó. Vừa rồi em thật sự rất có khí thế, làm chị giật cả mình… Em lợi hại quá, giúp chị giải quyết một vấn đề lớn. Hôm em tốt nghiệp, chị nhất định sẽ tặng em bó hoa to nhất, đẹp nhất, nổi bật nhất luôn!”
Lạc Hành Dịch khẽ cười:
“Được, đến lúc đó còn phải mong chị ăn mặc thật đẹp, cho em nở mày nở mặt một chút.”
“Tất nhiên rồi!”
Hai đứa ăn nốt phần cua còn lại. Lúc chia tay, cậu hỏi tôi:
“Chị ơi, em được lưu trong danh bạ chị là gì thế?”
“Là ‘Lạc Hành Dịch học đệ’.”
“Xa cách quá rồi đó,” – Cậu hơi bất mãn – “Đổi lại đi.”
Nói rồi còn bổ sung một câu:
“Nếu có ngày cái tên Phó Tranh đó thấy chị đặt biệt danh thân mật cho em, kiểu gì cũng bị đả kích!”
Tôi cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi ý kiến cậu:
“Vậy chị lưu em là gì? A… Dịch? A… Di? Haha, không được, nghe buồn cười quá.”
Lạc Hành Dịch trừng tôi một cái đầy bất mãn.
Cậu suy nghĩ một lúc, bỗng ánh mắt sáng lên, nhướng mày nói:
“Lưu là ‘Dịch Dịch của Tiểu Tiểu’ đi! Nhớ gắn sao, đưa lên đầu danh bạ nhé, mấy cái A đứng đầu nhìn ngu xỉn luôn.”
Tôi không nhịn được bật cười khanh khách.
Tối đó, tôi về đến nhà, vừa đóng cửa lại, còn chưa kịp thay giày thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi nhìn qua mắt mèo — lại là Phó Tranh.
Hắn từ đâu hiện ra vậy? Rõ ràng lúc nãy tôi không thấy có ai phía sau mình mà?
Tôi mở cửa, ánh mắt Phó Tranh dừng trên mặt tôi.
Hắn hỏi:
“Sao không nghe điện thoại?”
Tôi chẳng buồn cười giả tạo nữa, hời hợt đáp:
“Xin lỗi, không thấy.”
Hắn cố nén giọng:
“Tiểu Tiểu, vì sao em không muốn ở cùng anh?”
Tôi kinh ngạc hỏi lại:
“Vì sao tôi lại phải muốn? Gặp lại anh từ hôm qua, tôi đã thấy khó hiểu — sao mới có hai năm không gặp, thái độ của anh lại thay đổi nhanh đến vậy?”
Phó Tranh trông có phần khó xử:
“Anh tưởng… em nói sẽ không bao giờ trách anh, là thật lòng.”
Tôi gật đầu:
“Đúng là thật. Nhưng việc tôi không trách anh thì liên quan gì đến chuyện anh dọn đến sống với tôi?”
Hắn hơi thất vọng:
“Anh chỉ muốn… cố gắng bù đắp cho em thôi.”
“Bù đắp cho tôi bằng cách chuyển đến nhà tôi sống? Anh chắc không phải đang hù tôi à?”
Giờ đi du học về mà cũng sinh ra cảm giác tội lỗi được sao?
Nực cười thật.
Hắn cau mày, giọng như đang nhượng bộ:
“Nếu em không muốn thì thôi, anh tôn trọng em, không chuyển đến nữa.”
Tôi dứt khoát:
“Tất nhiên là tôi không muốn!”
Hắn im lặng rất lâu. Tôi toan đóng cửa thì hắn rút từ túi ra một chìa khóa xe đưa cho tôi:
“Anh chọn một chiếc xe cho em. Xuống xem thử không?”
Tôi cau mày, không nhận:
“Không cần. Tôi có xe rồi.”
Phó Tranh nhếch môi cười khẽ:
“Ý em là cái xe cà tàng kia à? Nhà không phá sản, em không cần phải đi loại xe đó.”
Tôi thấy rõ, tôi và hắn đúng là chẳng chung kênh nào.
“Tôi không cần. Nhà họ Phó có giàu đến mấy cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi tự biết thân biết phận.”
Hắn nhíu mày chặt hơn:
“Tiểu Tiểu, đừng nói vậy… Anh thật lòng muốn bù đắp cho em mà.”
Tôi tức đến bật cười:
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi chưa từng trách anh, vậy nên anh không cần phải bù đắp gì cả! Cái mà anh gọi là ‘bù đắp’ ấy, chỉ khiến tôi thấy phiền thôi.”
Không chỉ phiền — là bực bội.
Tôi cố kìm nén cơn giận, giữ giọng hòa nhã nhất có thể:
“Chúng ta đều trưởng thành rồi, sau này ai cũng sẽ có cuộc sống riêng. Tôi hy vọng mình và anh có thể hạn chế tiếp xúc. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Không thể nào!” – Hắn vậy mà cũng nổi nóng, giọng trầm hẳn:
“Em nói hai năm qua anh thay đổi, vậy còn em? Em dọn khỏi nhà, từ hôm qua đến giờ thái độ đối với anh ra sao? Trước đây em quan tâm anh, đối xử tốt với anh, vì cứu anh mà suýt mất mạng. Giờ em lại nói muốn rời xa anh, sống cuộc sống riêng?”
“Chuyện trước kia là chuyện trước kia! Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Nếu anh thật sự muốn bù đắp, thì hãy bắt đầu bằng việc đừng làm phiền tôi!”
Tôi dứt lời, dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Hừ, dọn khỏi nhà họ Phó rồi, tôi mới dám cứng giọng như vậy!
Nếu là trước kia, tôi đâu dám nói với anh ta như thế.
Nhớ lại chuyện tôi từng cứu anh ta, thật ra lúc ấy cũng chẳng phải do tôi tình nguyện.
Chỉ là tôi xui xẻo gặp chuyện, không thể làm ngơ thấy chết không cứu mà thôi.
Mạc Vũ Kỳ là bạn thanh mai trúc mã của Phó Tranh, đồng thời là hotgirl trên một nền tảng video, có hơn hai triệu người theo dõi.
Hai năm trước, cô ta bị một fan cuồng tâm thần bắt cóc.
Tên bắt cóc dựng một căn nhà hoang giữa đồng vắng, bày biện một “lễ đường tình yêu” với nến và hoa, định cùng cô ta… chết chung.
Phó Tranh gan lớn, một mình chạy đi cứu cô ta.
Lúc đó đã gần nửa đêm, tôi vừa từ S thị về sau khi đi cúng bố, tình cờ ngang qua bãi đất ấy thì thấy lửa cháy rực trời.
Nếu không phải tôi tò mò ghé lại gần xem, có khi hôm đó Phó Tranh đã bị thiêu chết rồi.
Tôi nhận ra chiếc xe đỗ cách đó không xa chính là xe mới mua của Phó Tranh.
Tiến gần hơn, tôi thấy Mạc Vũ Kỳ cả người rách nát bẩn thỉu, ngồi bệt trên đất gào khóc thảm thiết.
Cô ta vừa thấy tôi, như thấy được cứu tinh, túm lấy áo tôi vừa khóc vừa cầu xin:
“Phó Tranh đang mắc kẹt bên trong! Là tôi hại anh ấy! Xin chị cứu anh ấy đi!”
Bên tai là tiếng cô ta nghẹn ngào xin lỗi, nói sau này sẽ không bắt nạt tôi nữa, gọi tôi là đại ân nhân, xem tôi như tổ tông mà thờ phụng…
Tôi liếc nhìn đám cháy, hất tay cô ta ra, vừa lấy điện thoại gọi cấp cứu vừa quay lại xe.
Sau lưng cô ta bắt đầu chửi rủa tôi ầm ĩ.
Tôi chẳng thèm để tâm, vừa báo địa chỉ cho 120, vừa đổ hết mấy chai nước khoáng trong xe lên người, làm ướt khăn lau xe, quấn kín đầu và miệng, rồi lao vào biển lửa.
Nhà họ Phó có ơn nuôi dưỡng với tôi.
Dù phải liều mạng, tôi cũng phải cứu được Phó Tranh.
Cho dù anh ta đối xử tệ với tôi, cho dù tôi chẳng ưa gì anh ta — nhưng mạng người, là thứ không thể mặc kệ.
Nếu Phó Tranh mà xảy ra chuyện, dì Dư chắc chắn cũng không sống nổi.
Tôi nhanh chóng tìm được Phó Tranh đang ngất lịm trên sàn.
Khi tôi đỡ anh ta dậy, anh còn gắng mở mắt nhìn tôi, rồi lại ngất đi.
Tôi mừng vì mình ngày nào cũng kiên trì tập gym, nếu không, không biết phải vác nổi cái thân hình cao to mét tám lăm của anh ta ra sao.
Lúc tôi cõng được anh ra khỏi căn nhà hoang, cũng là lúc tôi chạm ngưỡng giới hạn.
Cả người như bị thiêu sống, chân run đến mức giật từng cơn, phổi như bị hun khói, mắt chảy nước không kiểm soát.
Trước khi ngất đi, bên tai tôi vẫn là tiếng gào thét thảm thiết của Mạc Vũ Kỳ.
Thậm chí trong cơn lơ mơ ấy, tôi còn thấy buồn cười — cái người suốt ngày ra vẻ, luôn khinh thường tôi ấy… lúc sợ hãi, trông thật là xấu xí.