Tình cờ phát hiện ra ông chủ minh tinh suốt ngày bóc lột tôi lại chính là người yêu qua mạng.
Khi anh ta lại một lần nữa lười biếng đình công, tôi cảnh cáo:
“Bạn gái anh sắp chiến tranh lạnh với anh ba ngày đấy.”
Anh ta đấm một cú bên tai tôi.
“Ông đây với người yêu đang ngọt ngào lắm, còn dám nguyền rủa nữa là tôi bẻ răng cô.”
Tôi không còn rụt rè như trước nữa, ngược lại còn cộng thêm một ngày:
“Bốn ngày.”
Sáng sớm ngày thứ tư, ông chủ đến trước mặt tôi, trừng mắt nhìn tôi hồi lâu.
Cuối cùng, anh ta gượng gạo mở miệng:
“Đại sư, làm sao để cô ấy chịu làm lành với tôi?”
1
Tôi là trợ lý của siêu sao Lăng Diệu.
Hằng ngày đi theo anh ta ăn chực uống ké, thậm chí còn được nhận không ít quà tặng từ các nhãn hàng.
Bán lại mấy món đó thôi cũng đủ bằng tiền lương một tháng của tôi rồi.
Làm được một năm, tôi đã tích cóp được một khoản không nhỏ.
Nghe thì có vẻ ổn đúng không?
Nhưng thật ra ngày nào tôi cũng muốn nghỉ việc đến tám trăm lần.
Vì sếp tôi là một tên siêu phiền phức.
Chỉ cần không vừa ý là đòi đình công, mà hễ anh ta đình công thì quản lý lại lôi tôi ra mắng.
“Chu Tiểu Đường, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sức khỏe Lăng Diệu không tốt, cô phải chăm sóc cậu ấy cho đàng hoàng. Bây giờ thì hay rồi, cậu ấy khó chịu khắp người, không muốn quay cái show đó nữa, cô gánh nổi trách nhiệm này không hả?”
Tôi âm thầm đảo mắt.
Lăng Diệu khỏe đến mức có thể vác cả con bò, mà bảo sức khỏe không tốt á?
Toàn thân anh ta chỗ duy nhất có vấn đề chắc là… não bộ.
Căn bản là lười biếng tái phát, không muốn đi làm thôi.
Lăng Diệu, 26 tuổi,
Ra mắt được ba năm, hiện là siêu sao lưu lượng hot nhất nhì showbiz.
Fan vợ vây quanh có thể quấn quanh Trái Đất một vòng.
Hình tượng công khai là: nhiệt tình cởi mở, ngây thơ tận tụy, có phần ngốc nghếch như cún con.
Khi mới vào làm trợ lý cho anh ta, tôi cũng nghĩ vậy.
Cho đến một tuần sau khi chính thức nhận việc, tôi mới hiểu được sự “phù phép” trong giới giải trí nó khủng khiếp cỡ nào.
Trong mớ tính từ mỹ miều ấy, chỉ có một từ là đúng.
Lăng Diệu đúng là chó.
Nhưng không phải cún con đáng yêu, mà là chó điên – chó săn beagle hẳn hoi.
Hở chút là chửi người.
Chửi quản lý, chửi bên quảng cáo, đến cả nữ thần quốc dân hợp tác cùng cũng không tha.
“Có thể đừng nhận mấy cái show ngu ngốc kiểu đó không? Bắt tôi đóng vai bố dắt con đi chơi? Nhìn cậu nhóc đó có giống con tôi không?”
“Cây son rách rưới kia đổi cái bao bì liền tăng giá 300%? Còn mời tôi làm đại diện? Làm như fan tôi là đám ngu chắc?”
“Tôi chịu hết nổi rồi, không biết diễn thì đi tìm việc khác đi, cơm giải trí ai muốn ăn cũng ăn được hả?”
Tôi đứng bên nhỏ giọng dỗ dành:
“Nhưng đó là Triệu Nhã Nhi mà, nữ thần quốc dân đấy, chỉ cần cái mặt chị ấy xuất hiện là có rating liền…”
Nhỏ tiếng chút đi ông nội, đừng để người ta nghe thấy.
Anh ta lập tức xoay họng súng sang tôi.
“Cô thích cô ta? Là fan cô ta hả? Đi khám đầu lại đi, thẩm mỹ lệch chuẩn hả?”
Tôi: …
Nói chung, Lăng Diệu là chó điên, gặp ai cũng cắn.
Trước tôi, trung bình ba tháng anh ta thay một trợ lý.
Tôi là người kiên trì được lâu nhất.
Đúng ngày kỷ niệm một năm làm việc, Lăng Diệu nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.
Sau đó gửi cho tôi một bao lì xì siêu to rồi lầm bầm đầy ẩn ý:
“Phải sắp xếp khám sức khỏe thôi, không biết có xu hướng tự ngược không nữa?”
Hóa ra chính anh ta cũng biết mình thích hành hạ người khác.
Thật ra lý do tôi cam tâm tình nguyện hầu hạ Lăng Diệu lâu như vậy rất đơn giản:
Tôi nghèo.
Lăng Diệu tuy tính nết khó ưa nhưng trả lương rất hào phóng.
Lương cao, đãi ngộ tốt, thỉnh thoảng còn móc ngoặc được chút hoa hồng từ đối tác.
Thậm chí có lần tôi nghèo đến mức rơi nước mắt, đại minh tinh Lăng Diệu còn “hạ cố” ký cho tôi 20 tấm bưu thiếp có chữ ký thật.
“Cầm lấy, muốn xử lý sao thì tùy, đừng có suốt ngày mặt mày u ám, xui xẻo.”
Tôi không thể tin nổi mà nhận lấy.
Bưu thiếp có chữ ký thật của Lăng Diệu? Một tấm đã được dân buôn thổi giá lên 1000 tệ!
Hai mươi tấm này, ít nhất cũng bán được 20 ngàn, đủ để tôi vượt qua giai đoạn khó khăn.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, Lăng Diệu như chợt nhớ ra gì đó, trừng mắt cảnh cáo tôi:
“Cô biết quy tắc rồi chứ? Tuyệt đối không được để anh Trương biết đấy.”
Anh Trương là quản lý của Lăng Diệu, quản rất chặt đội ngũ nhân viên.
Nếu bị phát hiện buôn bán đồ cá nhân của Lăng Diệu để kiếm lời thì chắc chắn bị đuổi việc.
Tôi gật đầu lia lịa.
Yên tâm, tôi nhất định sẽ giấu kỹ như mèo giấu phân.
2
Tính khí chó điên của Lăng Diệu, đến cả anh Trương cũng không trị nổi.
Anh ta bó tay với Lăng Diệu, nhưng lại có đủ chiêu trò để đối phó tôi.
“Chu Tiểu Đường, tôi mặc kệ cô dùng cách gì, nhất định phải khiến Lăng Diệu vui lên. Chỉ khi tâm trạng cậu ấy tốt mới chịu nhận show. Mà nếu cậu ta không nhận, thì tiền thưởng quý này của cô cũng bay màu, hiểu chưa?”
Trước hôm nay, tôi thật sự rất ghét cái kiểu dùng tiền lương ra đe dọa của anh Trương.
Tôi từng thề rằng nếu anh ta còn dám dọa tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ nghỉ việc luôn.
Nhưng bây giờ thì sao…
“Anh Trương, nếu em có thể thuyết phục được Lăng Diệu nhận cái show đó, anh có thể thưởng thêm cho em không?”
Anh Trương nhăn mặt vò đầu bứt tóc, đầy bực bội.
“Nếu cô thực sự khiến cái ông tổ kia nhận show, tôi không chỉ thưởng thêm, mà còn tự bao cô một phong bao thật to.”
Mắt tôi sáng rỡ.
“Nói rồi đó nha!”
Thấy tôi tự tin như thế, anh Trương nheo mắt nghi ngờ.
“Cô thật sự có cách?”
Tôi nhoẻn miệng cười thần bí.
“Cứ đợi xem.”
Tôi bước vào phòng ngủ của Lăng Diệu, thấy anh ta đang cầm tay cầm chơi game.
Nhân vật lùn tịt trong game chậm rì rì ôm lấy một cây cải thảo, đặt lên thớt rồi băm băm chặt chặt.
Xắt xong, lại chậm rãi cho rau vào đĩa, bưng đến chỗ lên món.
Bận rộn một hồi, đồng hồ góc phải màn hình chạm mốc 0, kết thúc màn chơi.
Hệ thống chấm điểm: một sao.
Lăng Diệu bực mình “chậc” một tiếng, thoát ra định chơi lại.
Tôi vội vàng chen lời.
“Ông chủ à, cái show mà anh Trương nói đó, anh nhận đi nha.”
Lăng Beagle trừng mắt, giận cá chém thớt, trút hết cơn tức vì chơi gà lên đầu tôi.
“Là anh ta trả lương cho cô hay tôi trả? Không phân nổi lớn nhỏ hả?”
Tôi mặc kệ cơn giận hèn yếu của anh ta, hạ giọng nói:
“Ông chủ, tôi vừa bói một quẻ. Bạn gái anh sắp chiến tranh lạnh với anh ba ngày.”
Lăng Diệu sững người, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận thật sự.
“Chu Tiểu Đường, gần đây sống tốt quá hóa điên rồi đúng không?
Tôi với Sa Sa tình cảm đang rất tốt! Cô còn dám nguyền rủa chúng tôi, tôi bẻ răng cô bây giờ!”
Nghiến răng nghiến lợi đe dọa là thế, nhưng không dám nói to, nên mất sạch khí thế.
Trông như một con cún con chưa mọc hết răng đang cố gắng tỏ ra hung dữ – nhìn thì đáng sợ nhưng biết chắc là không cắn đau nổi.
Tôi tiếp tục dụ dỗ:
“Bói bài Tarot ra thế đấy. Cô Sa Tang là kiểu người thích đàn ông có chí tiến thủ. Anh từ chối làm việc, cô ấy cảm ứng được từ vũ trụ, nên sẽ kiếm cớ lạnh nhạt với anh.”
Thấy tôi nghiêm túc đến vậy, Lăng Diệu không khỏi lộ vẻ do dự.
“Thật không? Nhưng tôi với Sa Sa yêu nhau hơn nửa năm rồi, chưa từng cãi nhau. Tôi cái gì cũng chiều cô ấy, cô ấy có thể giận vì lý do gì chứ?”
Tôi nhún vai.
“Ai mà biết được, biết đâu anh gõ máy bằng tay phải cũng khiến cô ấy bực.”
Lăng Diệu suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức tối sầm, cơn giận bốc lên đỉnh đầu.
Lần này anh ta không nhịn nữa, gào thẳng mặt tôi – lớn đến mức anh Trương đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.
“Chu Tiểu Đường, cô muốn tạo phản hả!?”
Lăng Diệu đứng bật dậy, vừa đẩy tôi ra ngoài vừa lẩm bẩm:
“Ông đây sớm muộn cũng đốt sạch cái đống bài Tarot quỷ quái của cô cho mà xem!”
Tôi cố giữ thăng bằng, cố kéo dài thời gian bị đẩy ra.
“Xong rồi, ông chủ ơi, Tarot đại thần vừa nói vì anh có thái độ ác liệt quá nên đã cộng thêm một ngày… Anh với cô Sa Sa sẽ lạnh nhạt bốn ngày đó.”
Lăng Diệu không động lòng, mở toang cửa phòng.
“Cút cho khuất mắt!”
Tôi bị đẩy ra ngoài, chạm mặt anh Trương đang đứng đợi bên ngoài.
Nghe rõ tiếng Lăng Diệu quát mắng, trên mặt anh Trương hiếm hoi hiện lên chút đồng cảm.
“Tiểu Đường à, không sao đâu, vừa rồi anh nói đùa thôi. Dù Lăng Diệu không nhận cái show đó, thì tiền thưởng quý này của em vẫn có.”
Nói rồi còn vỗ vai tôi an ủi.
“Cố lên nha, vài tháng nữa anh bảo Lăng Diệu tăng lương cho em.”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Cảm ơn anh Trương. Vậy bốn ngày nữa, nhớ cầm hợp đồng đến nha.”
Không ngờ đến nước này rồi mà tôi vẫn còn tự tin đến vậy.
Ngay cả anh Trương cũng bắt đầu kỳ vọng:
“Cô thật sự khiến cậu ta đồng ý hả?”
“Tôi đảm bảo.”
3
Anh Trương rời đi, còn Lăng Diệu thì vẫn cuộn trong phòng ngủ chơi game.
Tôi thì thong dong dạo quanh trong căn biệt thự rộng thênh thang.
Thật lòng mà nói, tôi không vội chút nào.
Cũng rất tự tin rằng khoản tiền thưởng và bao lì xì đó sớm muộn gì cũng sẽ vào tay mình.
Vì tôi nắm giữ một bí mật.
Một bí mật đủ để nắm thóp Lăng Diệu.
Ba tháng trước, Lăng Diệu nói với tôi rằng anh ta đang yêu.
“Cái gì?!”
Tôi thất kinh đến mức suýt rớt cả điện thoại.
Công ty rõ ràng đã có quy định nghiêm ngặt cấm anh ta yêu đương!
Nếu chuyện bị khui ra, fan chắc chắn sẽ đồng loạt rời đi, anh ta sẽ “xịt” mất.
Mà anh ta mà hết hot, thì lương và cả nghề tay trái của tôi cũng theo đó mà tụt dốc.
Thế thì biết sống sao đây?!
Lăng Diệu nhìn tôi với vẻ mặt kiểu bị ong ong lỗ tai vì tiếng hét của tôi:
“Cô đừng có làm quá lên như vậy được không? Chỉ là yêu qua mạng thôi, có phải tội tày đình gì đâu.”