Tôi thở phào một cái.
May quá, chỉ là yêu online.
Không gặp gỡ, không ngủ chung, càng không có chuyện đột nhiên phát sinh… một đứa con.
Chỉ có điều không ngờ Lăng Diệu lại… khát tình đến mức đó,
Tình yêu kiểu “nhìn không thấy, sờ không được” mà anh ta cũng chịu khó đầu tư.
Tôi nghe nói nhiều mối yêu qua mạng lắm trò lắm chiêu, thậm chí còn 18+ đến mức không thể nhìn thẳng.
Lăng Diệu liếc tôi một cái đầy khó chịu:
“Cái biểu cảm của cô là sao đấy? Cô cũng đâu phải dạng vừa, không phải cô cũng đang yêu online à?”
Anh ta mà so được với tôi chắc?
Tôi với bạn trai qua mạng là kiểu yêu đương thuần khiết, trong sáng, biết chưa?
Hôm nay bọn tôi còn hẹn với nhau rằng, đến khi yêu đủ một năm thì sẽ gặp mặt, đưa tình cảm bước vào giai đoạn hiện thực.
Chưa kịp tận hưởng niềm vui sắp lên cấp trong tình yêu, thì cái ông sếp phiền phức này lại gây chuyện cho tôi.
“Yêu qua mạng thì tốt, yêu qua mạng thì tuyệt, sếp à, anh yêu online chắc ngọt ngào muốn xỉu luôn đấy.”
“Nhưng vấn đề là… tại sao lại nói với tôi?”
Lại thêm một chuyện tôi phải giấu giếm anh Trương.
Tôi có cảm giác mình giống như một con ốc sên, lưng cõng cả đống bí mật không dám để quản lý biết, lén lút từng bước mà sống.
Lăng Diệu với gương mặt đẹp trai đến vô pháp vô thiên, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tôi chỉ muốn chia sẻ chút hạnh phúc với cô thôi.”
Tôi: ……
Hiểu rồi.
Yêu đương say đắm quá nên không nhịn nổi phải khoe.
4
Lăng Diệu rất hiếm khi kể chuyện về người yêu qua mạng của anh ta cho tôi nghe.
Tôi chỉ biết cô gái đó rất thích ăn quýt đường.
“Bà chủ chắc chắn là một cô gái cực kỳ tốt bụng.”
Con gái thích ăn quýt đường thì xấu được đến đâu chứ? Chúng tôi – những người mê quýt đường – đều là thiên sứ hạ phàm.
Lăng Diệu rất hài lòng với cách tôi gọi bạn gái anh ta là “bà chủ”, lập tức chuyển cho tôi một bao lì xì to.
Tôi vội hét lên cảm tạ, rồi ra sức khen tình cảm của anh ta và bạn gái vững như thành đồng vách sắt suốt cả nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó quay lại nhắn tin với bạn trai yêu qua mạng của mình.
ID: Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Ông chủ Beagle hôm nay cư xử như người bình thường, mới tặng em một bao lì xì to đùng luôn.”
ID: Đừng Làm Phiền Tôi:
“Nhân viên của anh hôm nay cũng làm tốt, anh đã dành cho cô ấy một chút khích lệ nho nhỏ.”
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Bảo Bảo thật là đẹp trai lại tốt bụng, cô nhân viên kia ngốc vậy mà anh còn nhìn ra được điểm sáng của cô ấy.”
Đừng Làm Phiền Tôi:
“Còn em nữa, ông chủ Beagle nhà em ngốc y như thằng hề mà em vẫn chịu đựng được suốt thời gian qua.”
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Lại càng yêu Bảo Bảo hơn rồi đó.”
Đừng Làm Phiền Tôi:
“Anh cũng vậy!”
Tôi và Lăng Diệu – mỗi người đều có tình yêu online riêng, nước sông không phạm nước giếng, tưởng như chẳng bao giờ chạm nhau.
Cho đến hôm qua, anh ta nhờ tôi gửi phần tiểu sử nhân vật đã viết xong cho đạo diễn xem.
Tôi đang chuẩn bị khởi động màn tán tỉnh hằng ngày với bạn trai qua mạng, chỉ kịp gửi đi một sticker.
Lầm bầm trong miệng, tôi cầm điện thoại trên bàn lên – phát hiện đó không phải số làm việc, không có liên hệ của đạo diễn.
Tôi chuẩn bị quay sang xin Lăng Diệu đổi điện thoại, thì đột nhiên thấy màn hình khóa hiển thị thông báo tin nhắn riêng từ một ứng dụng nào đó.
ID: Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Cục cưng của em có ở đó không á.jpg”
???
Khoan đã?
A????
Sao cái tên này… quen thế nhỉ?
Sao lại giống hệt tên tôi dùng trên app hẹn hò thế này?
Và cái sticker kia… cũng giống y chang cái tôi vừa gửi cho bạn trai mình luôn ấy???
Tôi cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập như trống trận, gắng gượng giữ bình tĩnh để phân tích tình huống trước mắt.
Vậy tức là…
Bạn trai yêu qua mạng của tôi… chính là Lăng Diệu?!
Tôi giả vờ bình tĩnh, đưa điện thoại cho Lăng Diệu.
“Sếp ơi, đây là điện thoại cá nhân của anh. Với cả… bà chủ hình như vừa nhắn tin cho anh đó.”
Lăng Diệu bật dậy như lò xo, vội vàng đổi điện thoại với tôi.
Sau đó cười ngọt ngào gửi lại một tin nhắn.
Tôi liếc mắt nhìn điện thoại.
ID: Đừng Làm Phiền Tôi:
“Luôn sẵn sàng phục vụ công chúa.jpg”
Xong đời rồi.
Tôi đi yêu qua mạng, yêu trúng ngay ông chủ của mình.
5
Tôi không dám tưởng tượng nếu bị lộ thân phận thì sẽ thảm đến mức nào.
Bạn trai thì khỏi nghĩ đến rồi, Lăng Diệu mà không tức đến mức bóp chết tôi thì cũng là may lắm rồi.
Còn nếu để anh Trương biết chuyện, thì công việc này chắc chắn cũng bay màu luôn.
Tôi thức trắng đêm động não, cố vắt óc nghĩ cách đối phó.
Cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra được một kế:
Đến nước này, chỉ còn cách… tìm cơ hội chia tay với Lăng Diệu.
Tiếp tục yêu online nữa thì đúng là tự tìm đường chết.
Vừa mới hạ quyết tâm xong, thì sáng nay anh Trương đã tìm đến tận cửa.
Sau đó là cuộc đại chiến “ký hợp đồng show thực tế” nảy lửa.
Hiện tại, tôi đang nằm bên hồ bơi, lười biếng nghịch điện thoại, lướt lại đoạn chat giữa tôi và “Đừng Làm Phiền Tôi”.
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Bảo Bảo ơi, gần đây em phát hiện một trò chơi mới, tên là Overcooked – Nhà bếp chia tay, mình chơi chung nhé?”
Đừng Làm Phiền Tôi:
“Được, anh sẽ tìm hiểu trước đã.”
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Ừ ừ.”
Sau đó không còn hồi âm gì nữa.
Từ tối qua đến giờ, Lăng Diệu vẫn ru rú trong phòng chơi game, không thèm nhắn lại.
Tôi tính thời gian, chắc là đến lúc rồi.
Anh ta không thể trì hoãn thêm nữa.
Quả nhiên, có tin nhắn đến.
Đừng Làm Phiền Tôi:
“Sa Sa à, dạo này anh hơi bận việc, chắc phải hoãn lại việc chơi game một chút.”
Xí.
Rõ ràng là gà quá, sợ thua tôi nên tìm cớ lảng tránh.
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Ừm, không sao cả.”
“À mà này, Bảo Bảo.”
Tôi nở nụ cười gian, gõ mấy dòng rồi gửi đi.
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Bây giờ anh dùng tay nào để nhắn tin thế?”
Đối phương im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gửi lại một dòng.
Đừng Làm Phiền Tôi:
“… Tay phải.”
Tôi liền đáp lại cực nhanh:
Quýt Đường Bỏ Trốn:
“Tại sao lại dùng tay phải nhắn tin? Không phải anh không còn yêu em nữa đấy chứ?
Chúng ta nên… tạm thời bình tĩnh lại đi. Chia tay im lặng bốn ngày nhé.”
Đừng Làm Phiền Tôi:
“???”
“Sa Sa, đừng đùa nữa, không vui chút nào đâu.”
“Trả lời anh đi mà, bảo bối.”
“Hello???”
Tôi lập tức thoát ứng dụng, khóa màn hình điện thoại, mặc kệ máy cứ rung inh ỏi cũng không thèm quan tâm.
Một lúc sau, từ tầng hai biệt thự truyền đến tiếng gào thét phá vỡ tâm lý phòng tuyến:
“*Chệt!**”
6
Thời gian trôi qua nhanh như chớp.
Đến ngày thứ tư, Lăng Diệu cuối cùng cũng tìm đến tôi.
Người từng là siêu sao hào nhoáng sáng chói, giờ đây có phần tiều tụy, đến râu còn chẳng buồn cạo.
Một người vốn luôn chăm chút hình ảnh như anh ta mà thành ra thế này…
Lăng Diệu đứng trước mặt tôi, khó chịu lúng túng lên tiếng:
“Cái bộ bài đó của cô… nói phải làm gì thì Sa Sa mới chịu làm hòa với tôi vậy?”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt “đã bảo từ trước rồi mà không nghe”:
“Phải nghiêm túc với sự nghiệp chứ sao, ký cái hợp đồng show thực tế đi.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng đành phải cúi đầu.
“Gọi anh Trương đến đi.”
Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý, vừa nhắn tin cho anh Trương vừa xác nhận đầy xảo quyệt:
“Anh ấy mang theo hợp đồng show đó luôn nhé?”
Lăng Diệu gầm lên:
“Phải đó!”
Tôi bật cười, cười rồi lại thấy hơi xót xa trong lòng.
Người trước mặt là Lăng Diệu, một minh tinh cao cao tại thượng.
Vậy mà chỉ vì một cô bạn gái qua mạng ảo – là tôi, anh ấy lại cam chịu như thế.
Tôi có gì mà xứng đáng chứ.
Nghe tin Lăng Diệu đồng ý nhận show, anh Trương lập tức chạy như bay đến.
Ký hợp đồng xong, anh ấy còn nhét cho tôi một phong bao thật dày.
“Tiểu Đường à, anh không nhìn lầm em. Em có bản lĩnh thật đấy. Dỗ được Lăng Diệu, sau này tiền đồ rộng mở luôn.”
Tôi hơi chột dạ nhưng vẫn nhận lấy, tiện miệng hỏi một câu:
“Anh Trương, mà cái show này là show gì vậy? Sao Lăng Diệu lại ghét đến thế?”
Anh Trương xoa mũi, hơi áy náy nói:
“Là một show hẹn hò.”
Tôi suýt rơi cả cằm xuống đất.
Anh Trương, anh phản bội rồi phải không?!
Lăng Diệu là ngôi sao nam đấy!
Sao lại để anh ta lên show hẹn hò chứ?
Không sợ fan bạn gái của anh ta xé nát công ty à?!
7
May quá, hú vía một phen.
Tuy là show hẹn hò, nhưng không phải để Lăng Diệu đi hẹn hò.
Chỉ là mời anh ấy làm khách mời bình luận, ngồi xem người ta yêu đương thôi.
Thế thì ổn rồi, thế thì tốt rồi.
Chứ Lăng Diệu là người đã có bạn gái, mà còn lên show yêu đương thì đâu có hợp lý.
Tôi không phải là ghen đâu nhé.
Chỉ là đứng trên lập trường của Lăng Diệu, suy nghĩ cho tình cảm của anh ấy mà thôi.
Lăng Diệu cũng càu nhàu với anh Trương:
“Sớm nói là làm khách mời bình luận thì xong rồi, cứ úp mở bảo là show hẹn hò, làm tôi tức muốn điên.”
Chương trình này chia thành hai phần:
Một phần ghi hình trước, gồm các cặp đôi đang gặp vấn đề trong chuyện tình cảm, tham gia để tìm cách tháo gỡ.
Phần còn lại là phát sóng trực tiếp, nơi các khách mời bình luận xem lại cuộc sống thường nhật của các cặp đôi đó, phân tích vấn đề trong mối quan hệ và đưa ra quan điểm của mình.
Tôi thật sự rất khâm phục sự “gan dạ” của anh Trương.
Làm sao anh ta lại dám để Lăng Diệu tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp cơ chứ?
Chỉ với cái tính khí chó điên của Lăng Diệu thôi, chẳng biết chừng đang bình luận dở đã lật luôn bàn, sập luôn hình tượng cũng nên.
Quả nhiên, kể từ khi chương trình phát sóng, sắc mặt của Lăng Diệu ngày càng khó coi, nhìn là biết sắp phát nổ đến nơi.
Tôi tranh thủ lúc kết thúc một buổi livestream để an ủi anh ta:
“Sếp à, đã lên sóng được sáu tập rồi, chỉ còn sáu tập nữa là hết, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nhé.”