15

Thứ Sáu, tôi nhận được điện thoại của cô tôi, bảo tôi về nhà ngay.

Năm tôi chín tuổi, bố mẹ tôi gặp tai nạn giao thông qua đời. Tôi bắt đầu sống với gia đình chú.

Trong đám tang, họ hàng xúm lại bàn tán không ngớt, nói tôi là gánh nặng, ai cũng ngại nhận nuôi.

Chú nghe thấy, lập tức nổi giận, kéo tôi vào lòng, tuyên bố ngay tại chỗ:

“Kiều Nhất từ giờ là con gái tôi, không cần ai phải nuôi cả. Tôi không muốn nghe thêm lời nào như vậy nữa.”

Họ hàng liền im bặt, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chú tôi là người rất hiền hòa, đây là lần duy nhất tôi thấy ông nổi giận như vậy.

Sau khi mất bố mẹ, tôi không thể chấp nhận sự thật này, cứ nổi cáu với mọi người xung quanh. Một năm nghỉ học, tôi chuyển sang trường khác.

Nhưng gia đình chú chưa bao giờ phàn nàn, đối xử với tôi rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả anh họ tôi.

Những năm qua, họ đã chiều tôi đến mức biến tôi trở lại thành một công chúa nhỏ vô ưu vô lo.

Đi làm rồi, tôi ra ngoài thuê nhà ở, mỗi tuần về thăm họ một lần.

Tôi linh cảm chuyện không hay.

Họ luôn nghĩ tôi bận việc, không muốn làm phiền, hầu như chỉ nhắn tin hỏi thăm. Ít khi chủ động gọi điện, càng không yêu cầu tôi về. Nhưng qua điện thoại lần này, giọng họ có vẻ giận dỗi.

Quả nhiên, vừa bước vào nhà, tôi thấy họ không mấy vui vẻ.

Tôi chạy tới ôm cô, nũng nịu: “Cô ơi, làm sao thế? Ai chọc giận cô, nói con nghe, con đi đánh cho!”

Không ngờ lần này chiêu đó không có tác dụng.

“Cô bảo con ngồi yên.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.

Cô tôi hơi giận dữ: “Cô hỏi cháu, có phải cháu đã nghỉ việc không?”
Tôi giật mình: “Sao cô biết?”
Vì sợ họ lo lắng, tôi vẫn chưa kể chuyện này cho họ nghe.
“Hôm qua thằng Tiểu Trần tới đây.”
Tiểu Trần, chính là Trần Trạch Viễn.
Tôi lập tức nổi điên, lại là cái đồ xui xẻo này!
Hồi còn yêu nhau, anh ta từng đưa tôi về một lần, tình cờ gặp cô tôi ở cửa.
“Anh ta bảo cháu bám vào người giàu có rồi chia tay anh ta, tới phòng trọ của cháu tìm không thấy, nên chạy tới đây. Chúng ta không tin anh ta, chỉ tin cháu. Giờ cháu kể rõ xem, rốt cuộc là sao?”
Tôi đại khái kể qua mọi chuyện.
Nghe xong, chú tôi tức đến mức đi đi lại lại trong phòng khách: “Bỏ thì tốt! Nghỉ việc cũng hay! Cái công việc đó chúng ta không cần nữa!”
“Thế sao cháu nghỉ mà không nói cho chúng ta biết?” Cô tôi cau mày không vui: “Cái con bé này, đã nghỉ việc rồi mà còn gửi tiền về nhà! Cô phải chuyển lại cho cháu.”
Nói xong, cô định lấy điện thoại ra.
Tôi vội ngăn lại: “Ôi trời ơi, cháu dù sao cũng đã đi làm rồi, sao lại không có chút tiền tiết kiệm. Cô chú cứ yên tâm, cháu có tiền mà, quỹ dưỡng già của cô chú nằm trong tay cháu hết!”
“Chúng ta có lương hưu, không cần cháu đâu. Nhất Nhất, cô chú chỉ mong cháu sống tốt. Cô chú không giục cháu lấy chồng, nhưng nếu có ai đó biết lo cho cháu thì cô chú cũng an tâm hơn.”
Nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, tôi nghĩ mãi rồi quyết định thú nhận một phần sự thật.
“Thật ra, cháu đã có bạn trai rồi. Anh ấy đẹp trai hơn Trần Trạch Viễn, cao hơn anh ta, giàu hơn anh ta, đối xử với cháu cũng tốt hơn.”
“Với lại bây giờ cháu có thu nhập mà. Cháu làm video có hàng trăm ngàn người theo dõi, có thể nhận quảng cáo kiếm tiền. Cô chú cứ yên tâm.”
Nghe vậy, cô chú tôi lập tức hào hứng, cứ nhất quyết đòi gặp bạn trai mới của tôi.
Không chống đỡ nổi sự yêu cầu của họ, tôi đành đồng ý.

16

Về đến biệt thự, đầu óc tôi cứ mải nghĩ làm sao để mở lời với Giang Yến Lâm về chuyện chú thím tôi muốn gặp anh.
Dù gì cũng đang cần nhờ vả, mấy hôm nay tôi dốc toàn sức, hết lòng nấu đủ loại cơm hộp mang đến cho anh.
Chế độ “được nuôi” của Giang Yến Lâm cũng từ “có gì ăn nấy” nâng cấp thành “muốn ăn gì tôi nấu cái đó.”
Tôi luôn tin rằng: ăn của người khác, miệng sẽ ngắn lại.
Hơn nữa, tôi nghiện mang cơm cho anh, vì số đậu tôi thua sạch, anh có thể chơi vài ván là thắng lại hết.
Có anh ấy, như thể tôi được “mở cheat.”
Tiền công nấu ăn, Giang Yến Lâm thanh toán mỗi tuần.
Trưa hôm ấy tôi lại mang cơm đến như thường lệ, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản cho tôi.
Thấy thời cơ chín muồi, tôi vội tìm cơ hội lên tiếng:
“Giang tổng, tuần này anh không cần chuyển tiền cho tôi, anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?”
“Thì… Người nhà tôi muốn gặp anh. Anh có thể về gặp họ để họ yên tâm không?”
Giang Yến Lâm không nói một lời, vẫn chuyển tiền qua cho tôi như thường.
Tôi lòng trĩu nặng, có cần từ chối phũ phàng vậy không chứ!
Tôi đã nấu bao nhiêu món ngon cho anh rồi đấy!
Thật là đồ đàn ông bạc tình bạc nghĩa!
Tôi thầm rủa anh ta cùng tổ tiên mười tám đời của anh trong lòng, nhưng rồi anh chậm rãi nói:
“Gặp người nhà em là chuyện nên làm, không cần dùng cái này để đổi.”
Hả?
Xin lỗi, tôi công nhận vừa nãy tôi rủa hơi lớn tiếng.

17

Tôi sắp xếp thời gian, dẫn Giang Yến Lâm về nhà.
Sợ anh không chuẩn bị tâm lý, tôi đã kể trước tình hình của mình.
Anh lặng lẽ nghe xong, không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ sau đầu tôi.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng từ ánh mắt anh tôi thấy có chút thương cảm.
Phải, là thương cảm.
Chứ không phải thương hại.
Cô chú tôi hoàn toàn hài lòng. Giang Yến Lâm có trí thông minh lẫn trí tuệ cảm xúc cao, dày dạn kinh nghiệm trên thương trường, kiểu gặp gỡ thân tình như thế này không làm khó được anh.
Cũng đúng thôi, ai mà không hài lòng về Giang Yến Lâm chứ?
Nếu anh không phải gay, có lẽ tôi đã rung động từ lâu rồi.
Đáng tiếc, rất đáng tiếc, kiểu người như anh, chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phụ, kể chuyện thời đi học.
Giang Yến Lâm lái xe, bỗng dưng hỏi: “Tiểu học em học trường nào?”
Tôi buột miệng: “Trường Tiểu học số Ba của thành phố. Còn anh?”
“Không phải.”
Chúng tôi không tiếp tục chủ đề đó nữa.
Anh cần đi dự tiệc, tôi không muốn tham gia vào công việc của anh, bèn chọn đi loanh quanh gần đó, đợi anh xong việc rồi cùng về.

18

Đi dạo một mình chẳng có gì thú vị, tôi loanh quanh được nửa tiếng rồi quyết định đến nhà hàng nơi Giang Yến Lâm đang tiệc tùng để chờ anh.
Không ngờ lại đụng trúng người tôi muốn tránh nhất.
Trần Trạch Viễn vừa bước ra từ một phòng riêng.
“Kiều Nhất, em là cố ý đến tìm anh phải không? Em vẫn còn thích anh đúng không?” Anh ta mặt dày hỏi.
Tôi âm thầm trợn mắt trong lòng, hồi đó mắt mũi tôi thế nào mà lại để ý tới loại người như vậy. “Anh nghĩ mình là gì chứ?”
“Anh biết rồi, em làm bảo mẫu cho Giang tổng.”
“Kiều Nhất, bên ngoài Giang Yến Lâm trông có vẻ đẹp đẽ, bên trong chưa biết chừng lại là kẻ xấu xa. Loại người ấy tâm địa hiểm độc, không phải người mà em nên dính vào.”
“Quay về với anh đi, em sẽ không phải vất vả thế này nữa. Chuyện trước đây anh đều không tính toán với em.”
Tôi: “…”
Để tránh bị bàn tán trong công ty của Giang Yến Lâm, tôi lấy lý do là làm bảo mẫu để mang cơm hộp đến cho anh.
“Trần Trạch Viễn, chúng ta không thể quay lại. Đừng có đến tìm gia đình tôi để bịa đặt, tránh xa tôi ra. Tôi đã ghi âm rồi. Anh chẳng phải là người sĩ diện nhất sao? Lần sau còn để tôi biết anh nói bậy ngoài kia, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này đến công ty anh.”
Sắc mặt Trần Trạch Viễn tái nhợt, anh ta chỉ để lại một câu “Rồi em sẽ hối hận” trước khi quay vào phòng riêng.
Mười phút sau, tôi thấy ông chủ cũ của mình bước ra từ cùng một phòng đó.
Trong lòng tôi nổi lên một suy đoán, bèn nhắn tin hỏi Giang Yến Lâm: “Anh đang ở phòng nào?”
“A1003.”
Quả nhiên là cùng một phòng.

“Tôi hơi chán, tôi qua tìm anh nhé ~”
Anh ấy nhanh chóng nhắn lại: “Qua đây đi, là người em quen mà.”
Hừm, chẳng phải là người tôi quen sao?
Hai phút sau, tôi cất điện thoại, gõ cửa phòng A1003.
Mở cửa bước vào, tôi nở một nụ cười, ngọt ngào gọi anh: “Ông xã ~”

19

Những người trong phòng đều ngỡ ngàng nhìn tôi.
Tuy cùng là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng tôi cảm nhận được sự khác biệt.
Giang Yến Lâm ngoài ngạc nhiên còn pha chút vui vẻ.
Còn hai người kia thì sắc mặt càng lúc càng khó coi, biểu cảm trên mặt rất “đẹp mắt”.
Giang Yến Lâm đứng dậy, kéo ghế cho tôi. Khi tôi ngồi xuống, anh giới thiệu với họ: “Đây là vợ tôi.”
Ông chủ cũ nhìn tôi, trông rất bối rối.
Tôi khoác tay lên cánh tay Giang Yến Lâm, nũng nịu nói: “Ông xã, anh quên rồi sao? Trước đây em từng là cấp dưới của Tổng Giám đốc Tiền mà, quen lắm mà.”
“Đúng không, Tổng Giám đốc Tiền?”
Ông chủ cũ lau mồ hôi, một lúc không biết nên ngồi xuống hay tiếp tục đứng.
Giang Yến Lâm gật đầu, tiếp lời tôi:
“Nói vậy, tôi và Nhất Nhất có thể trở thành vợ chồng, còn nhờ cả vào Tổng Giám đốc Tiền trước đây đã giúp chúng tôi gặp lại.”
Trần Trạch Viễn không chịu nổi trước tiên: “Kiều Nhất, em không phải bảo mẫu, em đang lừa tôi?”
“Ông Trần này nói vậy là sao?” Tôi mỉm cười: “Tôi có bao giờ nói mình là bảo mẫu đâu? Nguồn tin của ông Trần đúng là không ổn chút nào.”
“À phải rồi, lúc nãy ông Trần nói gì ấy nhỉ, tôi đây vẫn còn bản ghi âm, mọi người cùng nghe thử nhé.”
Tôi mở bản ghi âm ra. Khi nghe đến đoạn Trần Trạch Viễn nói xấu Giang Yến Lâm sau lưng, sắc mặt cả Trần Trạch Viễn và ông chủ cũ đều biến sắc.
“Tiểu Trần, cậu thật khiến tôi quá thất vọng. Từ giờ cậu bị sa thải!” Ông chủ cũ giận dữ nói. “Giang tổng, nghe chúng tôi giải thích…”

Giang Yến Lâm bình thản đứng dậy, một tay đặt lên eo tôi, giọng nói đầy lạnh lùng,

“Không cần đâu, công ty của các người tôi còn chẳng buồn nhìn. Nể mặt vợ tôi, tôi mới cho các người cơ hội.”

“Tôi đây vốn bảo vệ người nhà, thấy vợ mình chịu thiệt thòi là không chịu được.”

“Nhưng chuyện tôi tâm địa hiểm độc thì ông Trần nói đúng đấy, công ty của các người tự lo liệu đi.”

Giang Yến Lâm thật sự quá “đỉnh”.

Tôi, Từ Kiều Nhất, thề sẽ vì anh ấy mà đấm mạnh vào bức tường này!

Sau khi trở lại xe, tôi mới kìm lại cơn mê trai, bắt đầu giải thích về hành động của mình.

“Tôi không hoàn toàn lợi dụng anh để trả thù họ đâu, chỉ là tôi không chịu nổi việc họ muốn kiếm tiền từ anh mà còn nói xấu anh sau lưng.”

“Với lại, tôi cũng đã tìm hiểu qua. Trong các công ty cùng loại, năng lực và điều kiện của họ chẳng phải tốt nhất. Có rất nhiều công ty khác muốn hợp tác với anh.”

“Dù tôi không biết tại sao trước đây anh lại đồng ý hợp tác với họ, nhưng anh chắc chắn cũng nhận ra họ không phải là lựa chọn tốt nhất.”

“Bà Giang,” Giang Yến Lâm ngắt lời tôi, “em nhầm một chuyện rồi.”

“Em hoàn toàn có thể lợi dụng tôi.”

“Tôi tình nguyện chịu đựng điều đó.”