Tâm hồn tôi lúc này như đang gào lên kiểu nhân vật Kha Vân trong phim truyền hình.
Tôi thật sự muốn khóc mà: “Giang tổng, về chuyện giới tính, anh có nhất thiết phải đặt nặng thế không?”
Giang Yến Lâm nhìn tôi với vẻ ngờ vực: “Ý em là gì?”
“Thôi bỏ đi.” Tình cảm không được cha mẹ thừa nhận vốn dĩ đã đủ khó khăn, tôi cần gì phải tự chuốc thêm đau lòng.
Nỗi khổ của việc không thể có được người ấy, hãy để một mình tôi gánh chịu.
20
Mối quan hệ giữa tôi và Giang Yến Lâm phát triển một cách ổn định, chủ yếu thể hiện ở chỗ anh ấy rất thích ăn món tôi nấu, và khẩu vị của chúng tôi khá hợp nhau.
Tôi thích gọi mối quan hệ này là “tình cảm bạn đồng hành ăn uống”.
Nhờ việc mỗi ngày nấu cơm hộp cho anh, tôi tích lũy được không ít tư liệu cho video của mình.
Tôi tạo thành một chuỗi nội dung đều đặn đăng trên tài khoản của mình, giúp tôi tăng thêm 200.000 người theo dõi.
Có anh ấy đúng là một niềm hạnh phúc.
Mẹ Giang muốn chúng tôi về nhà cũ ở vài hôm, tôi không từ chối, dù sao Giang Yến Lâm lấy tôi cũng chỉ để đối phó với gia đình.
Không được quên nhiệm vụ chính của mình.
Phải khắc sâu tinh thần yêu nghề vào trong DNA.
Tôi hơi căng thẳng, vì đây coi như lần đầu tiên chính thức ra mắt bố mẹ Giang Yến Lâm.
Cảm giác giống như “con dâu xấu mặt gặp bố mẹ chồng”.
“Bố mẹ tôi không quan trọng môn đăng hộ đối đâu, chỉ cần tôi thích là được, đừng căng thẳng.”
Dưới sự an ủi đầy thiện chí của anh, tôi càng căng thẳng hơn.
Vấn đề là anh cũng đâu thích tôi thật.
Nhưng may thay, dù bố Giang trông có vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ông khá dễ tính, không hề ra vẻ gì cả. Trong bữa cơm, mẹ Giang liên tục gắp đồ ăn cho tôi.
Ăn xong, bố mẹ Giang đi nghỉ trưa.
Giang Yến Lâm vào thư phòng, còn tôi về phòng gọi video với bạn thân.
Cô ấy vẻ mặt hóng chuyện: “Nói thật đi, bố mẹ chồng cậu dễ tính không? Có làm khó cậu không?”
“Không, họ rất tốt, cả không khí cũng rất vui vẻ.”
“Nhưng mà tớ thấy tò mò lắm. Họ trông có vẻ khá thoải mái, cũng không giống kiểu cha mẹ không chấp nhận việc Giang Yến Lâm thích đàn ông.”
Lời vừa dứt, tôi nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên ngoài cửa.
Giang Yến Lâm không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, một quyển sách rơi trên sàn.
“Không phải!” Tôi vội vàng tắt điện thoại, trèo xuống giường: “Tôi không có ý gì khác đâu. Tôi tôn trọng xu hướng của anh. Thật sự anh rất tuyệt, thích đàn ông chẳng sao cả, bây giờ tư tưởng rất cởi mở mà.”
Tôi càng giải thích, gân xanh trên trán Giang Yến Lâm càng rõ.
Anh cố nén cơn giận, nghiến răng nói: “Từ Kiều Nhất, ai nói với em là tôi thích đàn ông?”
“Hả? Anh không phải sao?”
“Em!” Giang Yến Lâm tức đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu: “Em giỏi lắm!”
Nói xong, anh bỏ đi.
Để lại tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Không thể nào!
Nếu anh không thích đàn ông, thì ngày nào cũng ngủ cùng giường với tôi mà lại tránh tôi như rắn độc?
Tôi lặng lẽ cúi đầu nhìn bản thân mình.
Chẳng lẽ tôi không đủ sức hấp dẫn đến thế sao?
Chưa kịp nghĩ thông suốt, Giang Yến Lâm lại bước vào, vừa đi vừa lầm bầm.
“Chết tiệt, lão tử cố nhịn chỉ sợ làm em sợ, kết quả lại bị gán cái danh thích đàn ông.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Yến Lâm mất kiểm soát như vậy.
“Từ Kiều Nhất, em đúng là giỏi lắm.”
“Nhìn kỹ đi, lão tử thích ai.”
Ngay sau đó, bàn tay lớn của anh giữ lấy đầu tôi, môi áp xuống mang theo hơi nóng.
Nụ hôn đến bất ngờ và mãnh liệt, thậm chí mang theo ý trừng phạt.
Tôi: “?”
Không phải gay sao?
Trái tim tôi, hình như hơi xốn xang.
Phải mất một lúc Giang Yến Lâm mới buông tôi ra, trong mắt anh ánh lên một tia đỏ sẫm.
“Từ Kiều Nhất, em thật không nhớ tôi là ai sao?”
Tôi dò hỏi: “Chúng ta… từng quen biết à?”
Không thể nào.
Nếu tôi từng gặp Giang Yến Lâm, chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng đủ khiến tôi không thể quên.
“Hừ.”
Giang Yến Lâm mặt lạnh rời đi.
Nhưng tôi lục lại trí nhớ cả một buổi chiều, vẫn không tìm được ký ức nào liên quan đến anh ấy.
21
Cả buổi chiều Giang Yến Lâm không nói với tôi một lời nào.
Rõ ràng là anh ấy thực sự tức giận.
Còn kẻ gây ra mọi chuyện—chính là tôi—thì hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Bữa tối cô giúp việc hấp cua, tôi không tiện lấy tay mà ăn.
Giang Yến Lâm có vẻ cố ý, cứ chọn cua mà làm, tỉ mỉ gỡ thịt cua chất đầy trong bát.
Mắt tôi như muốn xuyên qua bát của anh ấy, thèm muốn lắm.
Nhưng giữ hình tượng vẫn quan trọng hơn.
Đang nói chuyện, mẹ Giang bất chợt nhắc đến chuyện thời nhỏ của anh.
“Con đừng nhìn Yến Lâm bây giờ đẹp trai, hồi nhỏ nó mũm mĩm lắm, không nhận ra đâu. Lúc đó nó còn thích một cô bé, nhưng sau đó cô ấy đi mà không nói một lời, nó buồn mất một thời gian dài.”
“Mẹ, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, có nói ra thì một số người cũng không nhớ đâu.”
Khi Giang Yến Lâm nói câu này, ánh mắt anh lướt qua tôi đầy ẩn ý.
Mũm mĩm…
Mập mạp…
Hồi ức đã quên bỗng chốc ập về.
Trước khi gia đình tôi gặp biến cố, tôi học tại trường Tiểu học số Một.
Có một thời gian ngắn, tôi thường chơi trò “gia đình” với một cậu bé tròn trịa.
Khi đó, cậu ấy bị người khác bắt nạt vì thân hình mập mạp, và tôi chỉ cần một chiếc kẹo đã khiến cậu ấy trở thành bạn chơi cố định của mình.
Tôi không nhớ chính xác tên cậu ấy, chỉ thường gọi một tiếng “Anh Giang.”
“Không sao đâu, không ai chơi với anh thì chơi trò gia đình với em cũng được.”
“Lớn lên anh cưới em nhé.”
“Em làm mẹ, anh làm bố.”
“…”
Sau đó bố mẹ tôi qua đời, tôi không đến ngôi trường ấy nữa, chuyển sang Tiểu học số Ba.
Tai nạn xảy ra trên đường họ đi đón tôi tan học, nên từ đó mỗi khi có ai hỏi tôi học trường nào, tôi đều theo phản xạ trả lời là Tiểu học số Ba.
22
Thì ra cái cậu bé mũm mĩm đó chính là Giang Yến Lâm?
Lẽ ra tôi nên nhận ra từ lúc anh hỏi tôi học tiểu học ở trường nào.
Nhưng mà, Giang Yến Lâm thay đổi nhiều quá, ai mà nhìn ra được anh chính là cậu bé mũm mĩm hồi xưa chứ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngày xưa anh không phải bị ghét vì mập, mà vì suốt ngày mặt mày cau có.
Bạn nào nhìn thấy chẳng sợ.
Phải làm sao đây?
Làm thế nào để dỗ dành anh bây giờ?
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách thì Giang Yến Lâm đã lau tay, đứng dậy: “Tôi no rồi.”
Anh đặt bát đầy thịt cua xuống trước mặt tôi, làu bàu: “Ăn nhiều vào, để não đừng bị tắc.”
Tôi: “…”
Đúng là đồ kiêu ngạo.
Thôi, nể mặt bát thịt cua này, để lát nữa nghĩ cách dỗ anh cũng được.
23
Buổi tối, cô giúp việc mang đồ vệ sinh cá nhân đến cho tôi.
“À phải rồi, phu nhân nhỏ, cậu Giang dặn tôi mang mấy bộ ga gối từ biệt thự về đây, tôi để trên ngăn cao nhất trong tủ quần áo rồi.”
“Ga gối? Không phải đã vứt rồi sao?”
Cô giúp việc cười hiền: “Làm sao mà vứt được! Mấy bộ đó mới mua tháng trước để dự trữ đấy.”
“Chị bảo là… Giang Yến Lâm dặn chị mang về?”
“Phải, cậu ấy dặn ngoài bộ của phòng chính ra, các bộ khác đều phải mang về đây.”
Hừm, đúng là Giang Yến Lâm, đúng là thâm như bể.
Thôi khỏi dỗ nữa, kệ anh ta giận chết đi cho rồi.
Khi tôi tắm xong đi ra, Giang Yến Lâm đã nằm trên giường.
Vẫn nằm sát mép như cũ.
Thôi được, dỗ lại anh ta một chút cũng không sao.
Tôi chui vào chăn, nhích vào giữa giường hơn một chút.
“Giang tổng.”
Không có phản ứng.
“Ông xã.”
Nhích một chút.
“Anh Giang.”
Phản ứng rõ ràng hẳn.
“Anh xem, em nhớ lại rồi, ôm em đi.”
“Không ôm là không còn cơ hội đâu đấy.”
Giang Yến Lâm lập tức áp lại gần, ôm chặt lấy tôi.
Tôi cũng ôm anh: “Hi hi, hết giận chưa nào?”
Anh ngoảnh mặt đi, không thèm trả lời.
“Anh còn giận nữa thì em giận lại đấy.”
Đàn ông, đúng là rắc rối.
Nếu không phải nể tình anh là cậu bé mũm mĩm hồi đó, tôi chẳng buồn dỗ ngọt thế này đâu.
“Kiều Nhất, em làm thế là không được.” Cuối cùng Giang Yến Lâm cũng không bình tĩnh nổi nữa, giọng đầy uất ức: “Em không thể dỗ tôi một chút sao?”
“Anh chịu nói chuyện với em rồi hả?”
Tôi nhân cơ hội tiếp tục: “Không phải em cố tình không nhớ đâu. Anh rõ ràng nhớ mà lại không nhắc, làm em như đứa ngốc bị che mắt, chưa kể em còn chưa trách anh đấy.”
“Em hiểu lầm anh thích đàn ông là lỗi của em, nhưng ai bảo anh ngủ chung giường với em mà chẳng có chút phản ứng nào, còn tránh xa em như thể em là dịch bệnh, làm em không nghi ngờ sao?”
“Nếu anh nói sớm là thích em thì đâu phải thế này? Nói sớm chúng ta đã sớm hôn nhau, ôm nhau rồi. Còn đặt ra hợp đồng kết hôn, nói gì mà không can thiệp vào cuộc sống nhau, đối phó bố mẹ. Thế thì em chỉ còn cách làm theo công việc thôi.”
Tôi tìm cách đổ lỗi sang người khác.
Nếu anh nói sớm, thì tôi đâu phải ngày ngày lo lắng đến tiền dưỡng già của mình.
Giang Yến Lâm thong thả giải thích: “Tôi chỉ sợ em nghĩ tôi có ý đồ xấu, nên mới kiếm cớ vậy thôi.”
“Anh vừa đẹp trai, vừa giàu như thế, làm sao em không thích anh được chứ?”
“Thịt cua khó gỡ biết bao, thế mà anh gỡ cho em cả một bát to. Anh đối tốt với em như vậy, em sau này càng ngày càng thích anh hơn.”
“Hơn nữa anh xem, thời gian qua em đối xử với anh tệ lắm sao? Tự tay làm cơm hộp cho anh, tự tay mang tới tận nơi, đút vào miệng cho anh ăn. Anh thấy không, giờ em còn đang dỗ anh nữa đấy. Nhà nào mà không phải chồng dỗ vợ chứ.”
Những chiêu bài “dỗ” mà tôi học được cả đời này, đều đem ra dùng hết.
Nếu không được nữa, tôi đành bó tay.
“Khụ khụ, nói nhiều thế, khát nước rồi.”
Giang Yến Lâm mở chăn xuống giường: “Tôi đi rót nước cho em.”
Tốt lắm.
Nắm thóp rồi.
Quỹ dưỡng già giữ được rồi.
24
Khi Giang Yến Lâm mang nước về, cơn giận của anh đã tiêu tan.
Sau một ngụm nước ấm, tôi bắt đầu truy hỏi:
“Anh nói dối cô giúp việc bảo mấy bộ ga gối bị vứt đi là sao? Rõ ràng là anh, đồ nhiều mưu, dặn cô ấy mang đi!”
“Phải chăng anh đã có ý đồ xấu từ trước, không có ý tốt gì cả?”
“Vậy,” trước lời tố cáo của tôi, Giang Yến Lâm không hề lúng túng chút nào, “Bà Giang, em có bằng lòng không?”
…
25
Tôi nằm trong lòng Giang Yến Lâm, mãi không ngủ được, “Thế, anh nhận ra em từ khi nào?”
Anh vuốt nhẹ tóc tôi, “Ngay lần đầu gặp lại. Ngũ quan của em không khác hồi nhỏ là mấy.”
“Em còn tưởng anh không thích gần phụ nữ là vì trong lòng có bạch nguyệt quang chứ.”
“Không có,” anh đặt một nụ hôn lên trán tôi, “Từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có mình em.”
Thì ra, từ trước đến giờ, chỉ có tôi.
(Toàn văn hoàn)