Tôi mím môi cố nhịn cười. Đúng là kiểu nói chuyện của thần tiên!
Đối với một người đã sống cả trăm năm, bố mẹ vẫn còn sống, anh chị em có khi phải xếp hàng dài tới trung tâm thành phố.

Bố tôi có chút tò mò: “Bố mẹ cậu làm nghề gì?”
Hoàng Tiểu Tuyết nghĩ ngợi một chút, chậm rãi nói: “Trước kia thi công chức, sau này không biết nữa, có lẽ qua đời rồi.”
Ý anh ta là trước đây đi xin phong chức, nhưng không rõ thành công hay không, cũng có thể thất bại rồi mất.
Những lời của Hoàng Tiểu Tuyết khiến mọi người trên bàn ăn không hiểu mô tê gì.

Ăn xong cơm, chúng tôi ngồi trên sofa nghịch điện thoại. Hoàng Tiểu Tuyết ghé lại gần hỏi: “Em không vui à?”
“Có chút.”
Anh ta định hỏi tiếp, thì bạn gái Giang Dương đi tới, chen ngang:
“Chị ơi, người trong nhóm gia đình kia là chị hả? Em thêm chị vào WeChat được không? Hôm nào mình hẹn nhau đi mua sắm nhé.”
Tôi thản nhiên nói: “Chị không ở trong nhóm đó.”
Vừa nói xong, mọi người mới nhận ra, ngoài bố tôi, không ai có WeChat của tôi cả.
Bố tôi lúng túng lấy điện thoại ra: “Để bố thêm con vào.”
“Không cần đâu, con không muốn nhìn mấy họ hàng trong nhóm chửi con.”
Mẹ kế vừa gặm hạt dưa vừa ‘tặc lưỡi’: “Giang Lạc, họ là bề trên nói vài câu thì có gì đâu.”
Tôi tức giận, ném luôn quả trên tay xuống: “Chửi mẹ tôi là đồ đoản mệnh, đẻ ra đứa đi đòi nợ, là không sao?”
Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tuyết vốn đang nghịch điện thoại bỗng ấn tắt màn hình, sắc mặt lạnh tanh nhìn cả căn phòng.
Giang Dương chơi game, thốt ra lời ngu ngốc: “Chị, chị vẫn còn nhớ chuyện đó à? Hẹp hòi thế.”
Chưa kịp mở miệng, Hoàng Tiểu Tuyết đã đáp ngay: “Chuyện không xảy ra với cậu, cậu nói chị cậu hẹp hòi, cậu hẹp hòi còn hơn cả nắp chai bia, vừa nhỏ lại vừa lỏng, mồm cậu vừa ngoác ra đã mở nắp. Lần sau khi người ta chửi mẹ cậu, nhớ mở to cái nắp chai của cậu ra nhé.”
Mọi người không ngờ một Hoàng Tiểu Tuyết từ lúc vào nhà vẫn lịch thiệp, nay lại đột ngột đổi thái độ.
Bạn gái Giang Dương kéo tay anh ta, nhỏ giọng: “Xin lỗi chị đi.”
Giang Dương vẫn dán mắt vào điện thoại, hờ hững nói: “Chị, em lỡ mồm, nói sai rồi, xin lỗi.”
Bố tôi vội làm lành: “Thôi bỏ qua đi, không nhắc nữa, không nhắc nữa.”

4

Cũng không biết có phải do Hoàng Tiểu Tuyết hôm đó đột nhiên nổi nóng hay không, nhưng hai ngày ở nhà vừa qua không có chuyện gì xảy ra.

Mãi cho đến ngày hôm trước khi gia đình nhà gái tới bàn chuyện cưới xin, cuối cùng cũng gặp phải mấy người họ hàng phiền phức.

Trong phòng bao của khách sạn, hơn chục người ngồi quây quần, bố tôi, bác cả, chú Giang Dương đang thảo luận về chuyện lễ hỏi ngày mai.
Bà ba, bà hai ngồi trên ghế sofa nhai hạt dưa, nhìn tôi và Hoàng Tiểu Tuyết.
“Giang Lạc, người yêu cháu quê ở đâu? Có anh chị em gì không? Điều kiện thế nào?”
Chưa kịp nói gì, bà hai đã hỏi thẳng Hoàng Tiểu Tuyết:
“Cậu định chuẩn bị bao nhiêu lễ hỏi để cưới Giang Lạc nhà chúng tôi?”
Hoàng Tiểu Tuyết nhìn tôi, hỏi:
“Em muốn bao nhiêu?”
Tôi mím môi, cố nhịn không nói ra ý nghĩ trong đầu: “Lại thêm một tờ vé số trúng triệu nữa.”
Dì của Giang Dương cũng xen vào, một tay cầm hạt dưa giơ lên làm dấu:
“Chỗ tôi ít nhất cũng phải năm trăm triệu.”
Hoàng Tiểu Tuyết ghé tai tôi nói nhỏ:
“Số tiền anh đưa em chắc cũng hơn năm trăm triệu rồi nhỉ!”
Tôi vô thức che lấy điện thoại, từ ngày quen Hoàng Tiểu Tuyết, số dư tài khoản của tôi đã tăng thêm vài con số 0.
Những người này thấy chúng tôi không đáp lại, cũng hiểu ý mà không nói thêm nữa.
Chỉ có bà ba nhổ hạt dưa ra, nói:
“Chưa cưới mà đã bênh người ngoài rồi, thế này cưới về bố mẹ còn được ăn bữa cơm nào từ con nữa không?”
Hoàng Tiểu Tuyết lười biếng mở mắt, đáp:
“Không ăn cơm thì nên chôn đi.”
“Ơ ơ ơ, cậu nói kiểu gì thế? Chưa cưới Giang Lạc mà đã nguyền bố mẹ con bé!” Bà ba ném hạt dưa xuống, vẻ mặt hùng hổ như muốn dạy dỗ hậu bối, chỉ tay vào Hoàng Tiểu Tuyết mà mắng to.
“Tôi nói đây, tôi không đồng ý chuyện của hai người đâu.”
Tôi định mở miệng, nhưng Hoàng Tiểu Tuyết kéo tay tôi lại.
Anh ta thản nhiên đáp:
“Bà là ai, trời cao hoàng đế chắc? Phải làm ai cũng phải xin ý kiến bà à!”
Bà ba tức đến á khẩu:
“Hai đứa không biết kính trọng bề trên thì chẳng làm nên trò trống gì đâu.”
Anh ta đáp ngay:
“Bà cứ ơ ơ ơ ơ, ngồi đây rap à? Con trai bà số hiệu 01010235 vào nghề làm công, ăn ở lo hết, xem ra cũng làm nên trò trống đấy.”
Lời này như chọc trúng tim đen bà ba, khiến bà đỏ bừng mắt, tức đến mức không ăn cơm, bỏ đi luôn. Mẹ kế kéo mà cũng không kéo lại.

Tôi luôn khâm phục tài ăn nói của Hoàng Tiểu Tuyết, quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Mẹ kế nhíu mày bước tới:
“Hai đứa làm gì mà khiến bà ba bỏ đi thế, sắp ăn cơm rồi.”
Tôi phủi hạt dưa trên người:
“Bà ba lớn tuổi rồi mà còn đi hơn thua với bọn nhỏ.”
“Thật nhỏ nhen.”
Mẹ kế nhìn Hoàng Tiểu Tuyết đang chơi điện thoại rồi lại nhìn tôi, cuối cùng không nói thêm lời nào.

Trên bàn ăn, vì chuyện bà ba bị chọc tức bỏ về, những người họ hàng còn lại cũng chẳng mấy ai tỏ vẻ thân thiện với tôi và Hoàng Tiểu Tuyết.
Tôi không bận tâm, cùng anh ta thoải mái ăn uống.
“Món gà luộc này ngon thật.”
“Cái món hấp này cũng được.”
“Thịt chiên giòn nữa.”
Tôi không ngừng gắp đồ ăn cho anh ta.
Hoàng Tiểu Tuyết nói:
“Lần sau lên núi thăm anh, nhớ mang món gà luộc này theo.”
“Được thôi.”

Đang ăn, bà hai uống chút rượu, có lẽ đã góa chồng hai mươi năm nên không chịu nổi cảnh trai gái trẻ tuổi yêu đương.
Bà ta nói với giọng chua ngoa:
“Bàn ăn này chỉ thấy hai đứa gắp qua gắp lại, thật chướng mắt.”
Tôi cắn cánh gà, lật mắt đáp:
“Nhà bà ở ngay trên đồ hình bát quái hay sao mà âm dương như vậy? Chướng mắt thì qua bàn trẻ con bế cháu đi.”
Bà hai đặt đũa xuống, mặt già nhăn lại thành một khối, làm vẻ bề trên.
Họ hàng khác kéo kéo bà ta, ra hiệu đừng chấp với bọn trẻ.
Nhưng bà ta không bận tâm, nhìn tôi nói lời chua chát:
“Cô từ nhỏ đã không ai thích, mẹ mất sớm nên chẳng ai dạy dỗ. Đến lớn rồi vẫn không biết phép tắc.”
Tôi sầm mặt, cố nhịn không nhổ xương gà vào mặt bà ta.
Hoàng Tiểu Tuyết bỗng đặt mạnh đôi đũa xuống, mắt híp lại nhìn bà ta.
“Bà già này tưởng mình là ai? Cứ mở mồm ra là chửi người ta không có mẹ, chuyên bắt nạt đứa mồ côi hả? Nếu cô của tôi còn sống, bà dám láo như thế này không? Cãi không lại thì bảo người ta vô giáo dục, bà có giáo dục mà cứ tìm đứa không có mẹ để chửi. Con gà mái già nhà bà lắc lư như thế, cắm đèn led sau lưng thì cũng chẳng thành công được, bà giả làm phượng hoàng chắc?”
Bà hai nghe xong trợn tròn mắt, tức đến đập mạnh ngực:
“Chuyện nhà họ Giang không tới lượt cậu nói!”
Hoàng Tiểu Tuyết nhấp một ngụm trà, nói nghiêm nghị:
“Giang Lạc là bạn gái tôi, bắt nạt cô ấy là không được.”

5

Vừa hay lúc đó, cháu gái của bà hai đi qua, miệng đang ngậm đồ ăn. Bà ta thản nhiên vung tay tát cháu mình một cái, khiến đồ ăn mắc trong cổ họng bé gái, mặt đỏ bừng vì nghẹt thở.

Bà hai không hề nhận ra sự bất thường, vẫn đứng đó chửi bới chúng tôi: “Chỉ biết ăn, lũ vô dụng, có mẹ sinh không mẹ nuôi, sao không ăn đến chết đi!”

Tôi và Hoàng Tiểu Tuyết lập tức đứng dậy để xem tình trạng của bé gái, nhưng bà ta nhanh chóng kéo cháu lại, không cho chúng tôi động vào, còn mắng: “Tránh ra, lũ lòng dạ đen tối, đừng động vào cháu tao!”

Hoàng Tiểu Tuyết không nể nang, thẳng tay đẩy bà ấy ngồi xuống ghế, rồi bế bé gái lên kiểm tra. Khi xác định được bé bị nghẹn bởi dị vật, anh liền áp dụng phương pháp Heimlich để sơ cứu.

Chỉ vài động tác, dị vật trong cổ họng đứa trẻ đã được đẩy ra ngoài, sau đó nó bật khóc dữ dội. Bà hai, đã uống mấy chén rượu, thấy cháu mình khóc liền chuyển hết cơn giận dữ sang tôi và Hoàng Tiểu Tuyết. Bà ta bắt đầu la hét lung tung:
“Chúng mày ăn hiếp bà già này còn ăn hiếp cả cháu bà phải không? Một thằng đàn ông lớn xác mà sờ ngực cháu tao, chúng mày đúng là đồ tâm địa độc ác! Tao sẽ tố cáo chúng mày lạm dụng cháu tao, để chúng mày vào tù ngồi luôn!”