Tôi tức đến mức định lao vào đánh bà ta. Những năm trước, bà ta từng chửi tôi thậm tệ, phun nước bọt vào mặt tôi, nay lại dám bôi nhọ Hoàng Tiểu Tuyết – người tôi vô cùng trân quý. Tôi không thể chịu nổi.
“Đồ bà già chết tiệt, bà nghĩ mình lớn tuổi thì có quyền hống hách, chỉ tay chỉ chân trong nhà tôi sao? Tôi sẽ xử bà!”
Hoàng Tiểu Tuyết và một số họ hàng khác cố ngăn tôi lại.
“Đừng ngăn tôi! Bà ta bôi nhọ anh ấy, tôi không thể để yên được.”
Hoàng Tiểu Tuyết kéo tôi sang một bên, ôm lấy tôi:
“Đừng làm gì cả, để tôi xử.”
Anh ta xắn tay áo, bước thẳng đến bà hai. Cả bảy, tám người xung quanh cố cản nhưng không ai giữ được anh ta. Anh nhặt mẩu thức ăn mà đứa trẻ vừa nôn ra trên sàn, bước tới trước mặt bà hai, dí vào miệng bà ta và nói:
“Bà nói cái gì mà miệng hôi thối thế? Nhà bà ngâm tương trong miệng à? Răng của bà toàn bựa tương, nấu ăn không cần trứng, chỉ cần quét miệng qua nồi là đủ. Người ta thì nói chuyện có ý nghĩa, còn bà thì đầy miệng là nước bẩn đã lên men.”
Vừa thấy Hoàng Tiểu Tuyết định ép mặt bà ấy xuống bát canh nóng, tôi vội chạy đến ôm lấy anh:
“Tiểu Tuyết, thôi đi!”
“Đừng, đừng, không cần thiết đâu.”
Tôi biết anh là thần núi, nếu làm vậy e rằng sẽ bị ràng buộc trách nhiệm hay gặp rắc rối gì đó. Các họ hàng khác cũng chạy lại ngăn cản:
“Đừng kích động!”
Bà hai vừa rồi đã thấy Hoàng Tiểu Tuyết không ai cản nổi, trong lòng bắt đầu sợ hãi. Bà ta tỉnh rượu phần nào, nhanh chóng kéo cháu gái bỏ chạy.
Tôi lấy giấy lau tay cho Hoàng Tiểu Tuyết. Sau vụ ầm ĩ này, phần lớn họ hàng lần lượt rời đi. Chỉ còn lại nhà chú của Giang Dương, trước khi đi, chú ấy nói với bố và mẹ kế tôi:
“Những gì có thể góp thì chúng tôi đã góp rồi, thật sự không còn nữa.”
Khi mọi người đi hết, tôi dự định đưa Hoàng Tiểu Tuyết về khách sạn trong thị trấn để nghỉ. Nhưng vừa bước ra cửa, bố tôi và mẹ kế gọi tôi lại:
“Giang Lạc, đợi chút, có chuyện muốn nói.”
Bố tôi nhìn sang Hoàng Tiểu Tuyết, ý bảo anh ra ngoài chờ.
Tôi đưa điện thoại và chìa khóa xe cho Hoàng Tiểu Tuyết:
“Anh ra xe chờ em một lát nhé.”
“Được.”
Sau khi anh đi ra, bố tôi châm một điếu thuốc, còn mẹ kế trông không mấy vui vẻ.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Tôi cầm một nắm hạt dưa, vừa gặm vừa chờ. Mãi sau, bố tôi mới mở miệng:
“Tiền sính lễ của em trai con vẫn còn thiếu.”
Mẹ kế thì không kiên nhẫn chờ ông nói vòng vo, thẳng thừng:
“Thiếu mười lăm triệu, con là chị Giang Dương, phải góp một ít.”
Tôi vẫn nhẩn nha cắn hạt dưa, không nói gì, chỉ nhìn họ với vẻ mặt lạnh tanh.
Bố tôi liếc nhìn tôi một cái rồi tiếp:
“Xem như bố mượn con.”
Tôi nghĩ, chẳng trách mấy hôm nay mẹ kế không gây sự, hóa ra là chờ tôi đưa tiền.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá lạnh, khiến mẹ kế khó chịu hét lên:
“Đừng nhìn chúng ta như vậy! Con là con gái nhà họ Giang, đóng góp chút tiền cho cậu con trai duy nhất của nhà này là điều hiển nhiên. Hơn nữa, chúng ta đã nuôi nấng con hơn chục năm, còn cho con học đại học để học cái ngành nghệ thuật vô dụng kia.”
Nuôi nấng tôi? Bà ta thật sự dám nói ra điều đó sao.
Năm tôi học lớp 6, mẹ ruột bất ngờ qua đời.
Năm sau, bố dẫn về nhà người vợ mới mang thai được năm tháng. Từ ngày có mẹ kế, bố cũng dần trở nên xa cách, chẳng cần nói cũng biết tôi đã sống những ngày tháng ra sao.
Cấp 2, tôi ở nội trú với chỉ 200 nghìn mỗi tháng, số tiền ấy phải lo cả ăn uống lẫn các chi phí học tập. Hai năm đầu, tôi phải chắt bóp từng đồng, chỉ dám mua một món rau giá rẻ 1.500 đồng với hai cái bánh bao. Có khi tiết kiệm được vài đồng để mua dụng cụ vẽ.
Nhưng đến năm cuối cấp, mọi thứ thay đổi. Tôi bắt đầu có kinh nguyệt, cần mua băng vệ sinh. Giá rau cũng tăng, áp lực học hành lớn hơn, tôi ăn nhiều hơn, thành ra 200 nghìn không đủ nữa.
Tôi về nhà kể chuyện với bố. Ông hiểu rằng con gái cần mua những đồ dùng cá nhân, nên đồng ý tăng tiền sinh hoạt lên 300 nghìn mỗi tháng.
Nhưng mẹ kế lập tức xen vào, bảo sẽ tự mua đồ cho tôi, thế là bố không quan tâm nữa.
Mỗi tháng, bà ta chỉ đưa tôi 7-8 miếng băng vệ sinh. Nhưng từng ấy thì làm sao đủ? Những ngày nhiều, tôi phải dùng ít nhất 3 miếng mỗi ngày.
Tôi đã từng nói chuyện này với bố, cũng từng phản đối. Nhưng đứng trước sự áp đảo của mẹ kế, ông chẳng làm được gì, chỉ biết hi sinh tôi để giữ gìn sự hòa thuận trong nhà.
Lớp 9 là giai đoạn tồi tệ nhất trong đời tôi. Để có tiền mua băng vệ sinh, tôi phải nhịn ăn.
Đói không chịu nổi, khi lên cấp 3, áp lực học tăng cao, thành tích của tôi tụt dốc không phanh.
Chính từ những ngày tháng đó, tôi bắt đầu coi trọng tiền bạc. Trong túi xách lúc nào cũng chuẩn bị sẵn băng vệ sinh, lúc nào cũng sợ bất ngờ đến ngày mà không có đồ dùng, sợ máu dính lên quần rồi bị người ta chỉ trỏ, cười nhạo. Nỗi sợ này cứ như khắc sâu vào tâm trí tôi, không cách nào xóa nhòa.
Trước khi vào lớp 10, tôi tìm đến bà ngoại, lấy chiếc vòng vàng mà mẹ để lại, bán đi và nhận được vài triệu đồng. Tôi lén đăng ký lớp học vẽ. Sau đó, bà ngoại cũng hỗ trợ thêm một chút, giúp tôi vượt qua giai đoạn cấp 3 một cách tạm ổn. Cuối cùng, dưới sự động viên của bà, tôi thi đỗ vào một trường đại học mỹ thuật hạng trung.
Tiền học phí đại học, tôi xin từ họ, nhận được ba triệu đồng. Nhưng toàn bộ các chi phí sau đó đều do tôi tự kiếm bằng những công việc bán thời gian. Sau khi ra trường, đi làm, tôi trả lại đủ ba triệu đồng đó. Rồi bà ngoại qua đời. Từ đó, tôi hoàn toàn mất đi cảm giác có một mái nhà.
Trong những năm tiếp theo, tôi cố gắng làm việc để tiết kiệm tiền, mua nhà, mua xe, bù đắp cho nỗi bất an khi không có một tổ ấm thật sự. Nhưng kể từ lúc tôi mua nhà, mẹ kế bắt đầu kiếm chuyện, liên tục gây khó dễ. Bà ta còn bịa đặt, dựng chuyện khắp làng, thậm chí nhờ người mai mối giới thiệu những mối hôn nhân chẳng đâu vào đâu.
Một gia đình gốc rễ tồi tệ đến không thể chịu nổi.
“Giang Dương cưới, tôi sẽ lì xì 500 nghìn, ngoài ra không thêm gì nữa.” Tôi nói xong, phủi sạch vỏ hạt dưa trên người rồi đứng dậy bỏ đi.
“Giang Lạc, con đã có nhà, có xe, bỏ ra 15 triệu cho em trai làm sính lễ thì đã sao?”
Mẹ kế tiến lại định túm lấy tôi, nhưng Hoàng Tiểu Tuyết kịp thời bước vào ngăn lại.
Anh đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
“Con trai bà cưới vợ mà bắt Giang Lạc phải bỏ ra 15 triệu, bà không biết xấu hổ sao? Nói cho vui thì được, nhưng khi phát ngôn mà không thấy ngượng mồm thì hơi quá rồi.”
Mẹ kế không còn giả vờ, lộ ra bộ mặt chua ngoa cay nghiệt:
“Đây không phải chuyện của cậu. Còn cậu, nếu muốn cưới Giang Lạc, không có một trăm triệu thì đừng mơ.”
Hoàng Tiểu Tuyết vòng tay qua vai tôi, không thèm để ý, chỉ hờ hững nói:
“Tôi xem bà là cái gì, người cầm đầu hả? Tưởng mình ghê gớm lắm sao?”
Tôi chen vào, nói thẳng:
“Chuyện cưới xin của tôi các người không quyết được. Tôi đã chuyển hộ khẩu đi từ khi vào đại học. Nếu không phải vì còn chút tình máu mủ với Giang Kiến Quốc, tôi đã không bao giờ quay lại.”
Bố tôi dập điếu thuốc, thở dài một tiếng:
“Lạc Lạc, bố sẽ viết giấy nợ. Giúp bố và em con đi.”
Nói rồi, ông rút ra tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi đưa cho tôi.
Tôi bật cười. Hóa ra họ đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
7
Hoàng Tiểu Tuyết cầm tờ giấy nợ trên bàn lên, xem xét một lúc rồi nói:
“Không có ngày tháng, không có tên, không hợp lệ, không cho mượn.”
Nói xong, anh tiện tay vứt luôn tờ giấy vào bát canh.
Mẹ kế đập bàn hét lên:
“Hai đứa mày là đồ không biết ơn, vô học! Bảo bỏ chút tiền cũng không chịu, sao không chết luôn ở ngoài đi! Chị gái cho em trai sính lễ là chuyện đương nhiên! Hồi đó đáng lẽ không nên cho mày đi học, học rồi có hơn gì đâu!”
Bà ta hét lớn đến mức nhân viên bên ngoài cũng phải nhìn vào.
Tôi nhìn người phụ nữ nông thôn trước mặt đang nước miếng bắn tung tóe mà nhớ lại năm ngoái, cũng từng bị bà ta chửi đến nỗi chỉ biết cúi đầu nhịn nhục. Nhưng lần này khác, tôi có Hoàng Tiểu Tuyết đứng trước mặt, chắn mọi lời chửi bới không đến được tai tôi.