Anh đứng chắn trước tôi, bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại, từng câu từng chữ sắc bén không dính một chữ tục nào:
“Bà không có tiền cưới vợ cho con trai, sao không tự chết đi cho rồi? Khuôn mặt đanh đá của bà giống cái trĩ tám mươi năm của cụ cố nhà bà vậy: vừa nhăn nhúm, vừa hôi thối, vừa làm người khác buồn nôn.”
Tôi đứng sau lưng mà khóe miệng không kìm được nụ cười, cái cảm giác hả hê thật khó tả.
Mẹ kế lại định mở miệng chửi, nhưng Hoàng Tiểu Tuyết ngắt lời ngay:
“Nhìn bà đứng đây còn ghê hơn cái móng chân sưng mủ của ông bác thứ hai.
Nhìn mặt bà chẳng khác nào con lai Nhật-Hàn bị lỗi gene, chẳng liên quan gì đến người cả.”
Bị mấy câu đó đánh trúng tim đen, mẹ kế há mồm ngậm miệng, lắp bắp một lúc lâu mới thốt ra được:
“Anh… anh dám chửi tôi?”
Hoàng Tiểu Tuyết cười khẩy:
“Tôi chửi bà đấy. Nếu bà không muốn nghe, tôi có thể khắc mấy câu đó lên bia mộ của bà cho bà đọc mỗi ngày.”
Trời ạ, thô bạo thật! Mắng thẳng mà thô quá mức!
Tôi cảm thấy mình như đang chứng kiến thần khẩu chiến hiện thân, chỉ biết đứng sau mà ngưỡng mộ, lạy sát đất.
Cái miệng của anh ta, đúng là thần.
Bố tôi lại làm người hòa giải:
“Thôi là lỗi của chúng tôi, không nói nữa, không mượn nữa.”
Hoàng Tiểu Tuyết liền hỏi một cách nghiêm túc:
“Chú là bố ruột của Giang Lạc thật à?”
Bố tôi gật đầu:
“Phải.”
Hoàng Tiểu Tuyết híp mắt nhìn bố tôi rồi chậm rãi nói:
“Vậy thì chú thật thất bại. Làm cha thất bại, làm chồng cũng thất bại. Phát thê mất chưa đầy nửa năm đã qua lại với chị họ của cô ấy. Vì vợ mới mà không quan tâm đến con gái. Con gái mình đi học cấp hai, đói ăn bao nhiêu năm mà không chết. Giang Lạc vì muốn học hành đã phải bán đi di vật của mẹ mới có thể học tiếp cấp ba. Sau đó tự mình thi vào đại học, chỉ xin các người ba triệu, còn lại bốn năm đại học đều tự làm thêm kiếm sống.”
Tôi sững người nhìn Hoàng Tiểu Tuyết. Sao anh ấy lại biết được những chuyện này?
“Giang Lạc hàng tháng đều gửi tiền cho chú, trả cái ơn sinh thành. Nhưng chú nên hiểu, con trai chú kết hôn, Giang Lạc không có nghĩa vụ phải bỏ tiền. Ngoài tiền cấp dưỡng cần thiết, cô ấy sẽ không chuyển thêm cho chú nữa.”
Nói xong, anh ấy vòng tay qua vai tôi, mở cửa phòng bao rồi đưa tôi ra ngoài.
Chúng tôi còn chưa bước ra khỏi cửa, nước mắt tôi đã không kiềm chế được mà rơi xuống. Đây là lần đầu tiên có người, ngoài bạn thân của tôi, đứng ra bảo vệ tôi trong chính gia đình mình.
Không đúng, đây là Hoàng đại tiên!
Hoàng Tiểu Tuyết xoa đầu tôi, nói đùa:
“Đánh tôi thì hung hăng lắm, mà trước mặt nhà mình thì y như một con cún.”
Nghe xong, tôi càng khóc to hơn.
Anh ấy nhẹ nhàng vỗ về:
“Đừng khóc nữa, nghĩ tới số dư tài khoản đi.”
Tiếng khóc lập tức tắt ngấm.
Còn sáu con số 0 nữa cơ mà.
Trên đường trở về khách sạn, tôi không nhịn được mà hỏi:
“Anh làm sao biết được mấy chuyện của tôi trước đây?”
Hoàng Tiểu Tuyết đang uống một hộp sữa bò, nhàn nhạt đáp:
“Vừa rồi tôi đứng ngoài cửa, dùng chút thuật nhỏ đọc suy nghĩ của em.”
Xe dừng ở bãi đỗ khách sạn. Trước khi xuống xe, anh ấy nói tiếp:
“Giờ có tôi chống lưng, làm gì cũng đừng sợ. Bản tiên đây lo tất.”
Lời nói ấy làm tôi vốn đã bình tĩnh lại, giờ cảm thấy mũi cay cay, mắt ngấn lệ.
Nhưng anh ấy bồi thêm một câu:
“Có điều, nếu em đi làm mấy việc như đốt nhà, giết người, cướp của, thì tôi không bảo kê nổi đâu.”
Nước mắt trong mắt tôi lập tức rút sạch.
8
Tôi dự định ngày hôm sau trở về thành phố, nhưng nửa đêm bố gọi điện tới.
“Giang Lạc, không xong rồi, em trai con bị đánh!”
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
“Chuyện gì thế ạ?”
Trong điện thoại, tiếng mẹ kế khóc lóc vọng lại, bố thì hốt hoảng không nói rõ đầu đuôi:
“Nó uống rượu ở thị trấn, cãi nhau với bàn bên cạnh rồi bị họ đập vào đầu. Con đến đây một chuyến đi!”
Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tuyết đang nằm trên giường:
“Anh đi cùng em nhé.”
Chúng tôi lái xe tới thị trấn, thấy mẹ kế đang ngồi khóc rũ dưới đất.
Bố đứng trước cửa phòng phẫu thuật, dáng lưng vốn đã còng nay lại càng còng thêm.
“Chuyện gì xảy ra thế?” tôi hỏi.
“Xảy ra tranh cãi, Giang Dương động tay trước, rồi bị người ta dùng xẻng đập vào đầu. Bác sĩ nói tổn thương não nghiêm trọng, khó mà cứu được.”
Bố vừa kể vừa khóc.
Lòng tôi đầy cảm xúc lẫn lộn.
Ngày mai là ngày đưa lễ hỏi, mùng ba tết sẽ tổ chức đám cưới, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này.
Tôi ở lại bệnh viện suốt đêm, tới hơn 4 giờ sáng, Giang Dương mới ra khỏi phòng mổ và được chuyển vào phòng ICU. Bác sĩ bảo rằng nếu tỉnh lại, khả năng cao cũng trở thành người ngớ ngẩn, chi phí điều trị tiếp theo không hề nhỏ.
Mẹ kế khóc đến mềm nhũn trên sàn, không còn chút gì của dáng vẻ chua ngoa thường ngày.
“Dương ơi, phải làm sao bây giờ?
“Muốn lấy mạng tôi sao?”
Tôi kéo bố ra ngoài hành lang bệnh viện.
“Chi phí điều trị còn thiếu bao nhiêu?”
“Hôm qua đã đóng 10 triệu, bác sĩ bảo sau này còn cần thêm 20 triệu nữa.”
Bố vừa nói vừa lau nước mắt.
Thở dài một hơi, tôi lấy điện thoại ra chuyển cho ông 30 triệu.
“Những năm qua con có để dành chút ít, bố cầm đi chữa trị cho Giang Dương.”
Bố tôi ngạc nhiên:
“Con không phải nói là không có tiền sao?”
Tôi không muốn chi tiền sính lễ cho Giang Dương, nhưng cứu một mạng người, 30 triệu tôi sẵn lòng bỏ ra.
Đây là tiền của Hoàng Tiểu Tuyết, cứu người được xem như tích thêm công đức cho anh ấy.
“Bố xin lỗi con.”
Tôi không đáp, chỉ quay người bước về phía nhà vệ sinh, không muốn nhận lời xin lỗi muộn màng này.
Đi chưa được bao xa, tôi gặp Hoàng Tiểu Tuyết từ nhà vệ sinh đi ra. Anh cười rạng rỡ với tôi.
“Nhìn cái mặt này, xong xuôi rồi hả?”
Anh ấy lập tức rút lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Im lặng.”
Chúng tôi đi mua cơm mang về, trên đường Hoàng Tiểu Tuyết bảo:
“Giang Dương tôi xem qua rồi, qua được cửa tử.”
Dừng lại một chút, anh nói tiếp:
“Nhưng cũng chẳng có phúc gì lớn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Những ngày ở bệnh viện bận rộn qua đi, bạn gái của Giang Dương cũng tới hai lần, gia đình cô ấy thì đến để hủy bỏ hôn lễ.
Tết năm nay trôi qua một cách lạnh lẽo, rồi tôi cũng trở lại thành phố.
Mẹ kế chạy ra, quỳ phịch xuống đất, khóc lóc nói:
“Giang Lạc, bao năm qua là mẹ không đúng với con.”
Tôi không phải người rộng lượng đến mức chỉ vì một lần bà quỳ mà quên đi tất cả những tổn thương trước đây.
Chỉ thở dài một hơi, tôi xoay người bước lên xe.
Chiều đến thành phố, tôi ghé siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây và nước uống, buổi tối đem lên núi trả cho Hoàng Tiểu Tuyết.
Tối hôm đó, chúng tôi cắm trại trên núi, ngồi ngắm sao.
“Nếu không gặp anh, những chuyện rối rắm trong nhà, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào.”
Người ngồi cạnh đang nhai nhồm nhoàm miếng gà luộc, thản nhiên nói:
“Biết ơn tôi thế thì mau quỳ bái tôi đi.”
Tôi nhếch môi, hỏi lại:
“Quỳ bái anh cầu thần tài chắc?”
“Không linh đâu, tôi không phải thần tài.”
Đến nửa đêm, tôi mệt mỏi không chịu được nữa, lấy chăn ra, ngả lưng xuống ghế sau ngủ. Trong mơ màng, tôi cảm thấy có một thứ ấm áp ôm lấy mình.
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi thấy Hoàng Tiểu Tuyết đang ngồi cạnh mình. Tôi đã tựa vào lòng anh ấy ngủ cả đêm.
Hèn gì lại thấy ấm áp như vậy.
Nhìn gần, Hoàng Tiểu Tuyết trong hình dáng con người thật sự rất đẹp trai: lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, môi trông mềm mại như thể rất đáng để… hôn một lần.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, tiếc rằng mình chẳng có phúc để thử.
“Ngắm tôi đến chảy cả nước miếng rồi kìa.” Hoàng Tiểu Tuyết bất ngờ lên tiếng.
Bị nói trúng suy nghĩ, tôi vội đẩy anh ấy ra:
“Đồ xấu xa, trời sáng rồi, tôi phải về nhà đây.”
Tôi dọn dẹp lại xe, mang mấy túi đồ ăn ra đặt xuống đất.
Trước khi rời đi, tôi nói:
“Đợi tôi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ lên núi mở quán trà, làm homestay, bắt đầu cuộc sống ẩn dật, hoặc bái sư học đạo.”
Anh ấy không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt khiến tôi không đoán được anh đang nghĩ gì.
Tôi ghé sát vào anh ấy, khẽ hỏi:
“Được không?”
Hoàng Tiểu Tuyết mỉm cười, gật đầu:
“Được.”
“Vậy tôi đi đây, chờ tôi làm xong bản thảo, rảnh rỗi sẽ lên núi chơi với anh.”
Nói xong, tôi dứt khoát lên xe.
“Xuống núi nhớ lái chậm thôi,” Hoàng Tiểu Tuyết lớn tiếng dặn.
Tôi bấm còi như để đáp lại, trên đường về thầm hứa với bản thân sẽ đặt mục tiêu 300 triệu trong năm nay.
Sớm đạt được ước mơ sống ẩn dật trên núi.
Lão cây già lại lò dò xuất hiện, từ túi đồ ăn vặt trên đất nhặt ra một gói hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi:
“Anh có thể đưa cô ấy tiền trực tiếp, cô ấy sẽ lên đây mở homestay, quán trà mà bầu bạn với anh, đúng không?”
Hoàng Tiểu Tuyết lắc đầu:
“Tôi là thần núi, không phải thần tài. Số tiền tôi cho cô ấy đều là tích góp nhiều năm. Tôi không thể lấy vận may của người khác để dành cho người mình yêu, như vậy không công bằng với người thường. Chờ khi có thêm tiền hương hỏa, tôi sẽ đưa cho cô ấy.”
Vài năm mà thôi, Hoàng Tiểu Tuyết có thể chờ.
Giang Lạc cũng có thể chờ.
[Hoàn]