Tôi nhìn cô ấy, chỉ muốn bật cười.
Không nói sớm không nói muộn, lại chọn lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi mới nói?
Tôi chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp kéo giỏ bước xuống ao.
Đưa tay nhấc dao, lần nào cũng trúng.
Chẳng mấy chốc, trong giỏ của tôi đã đầy ắp.
Mi Lâm liếc nhìn giỏ của tôi, cười hơi cứng:
“Thịnh Dao, nhìn không giống như cô lần đầu xuống đồng nhỉ?”
Tôi liếc sang phía đối diện, thấy Lục Chấp đang cúi đầu chuẩn bị mồi câu, có vẻ chẳng để tâm đến bên này.
Vì thế tôi mạnh miệng nói:
“Hồi trước từng… đi cùng một người bạn, chơi thử vài lần.”
Lục Chấp quăng cần câu, vẻ mặt bình thản, như thể không nghe thấy.
Tôi thở phào, nhưng lại không hiểu sao thấy ngực hơi nặng trĩu.
Cũng đúng thôi, hồi đó tôi cứ quấn lấy Lục Chấp, đòi anh làm đủ thứ việc. Với tôi thì tất cả đều rất thú vị, nhưng với anh, có lẽ việc chăm sóc một tiểu thư quen sống sung sướng không phải là điều gì đáng nhớ lắm.
Mi Lâm không còn hào hứng tìm chuyện để nói như trước, cô cũng bắt đầu tập trung làm việc, có vẻ đã quyết tâm đuổi kịp tôi.
Một lúc sau, bên cạnh vang lên tiếng động, tôi theo phản xạ quay đầu, thấy Lục Chấp đã câu được một con cá.
Mi Lâm ánh mắt rạng rỡ, thốt lên:
“Wow, Lục Chấp anh giỏi quá! Tôi đã nói đôi tay anh không phải tay thường rồi mà, nhanh như vậy đã câu được cá rồi!”
Ánh mắt tôi bất giác hạ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tay của anh.
Thật lòng mà nói, tay của Lục Chấp thon dài, cân đối, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để làm người mẫu tay.
Nếu không phải trước đây từng nắm chặt tay anh, cảm nhận được vết chai cứng cáp nơi lòng bàn tay, tôi cũng không thể tin rằng đây là đôi tay từng trải qua bao khó khăn, làm biết bao nhiêu công việc.
“Lục Chấp, tay anh đẹp thật đấy, hợp để chơi piano.” Hồi đó tôi kéo anh ngồi sát bên mình, đặt tay anh lên phím đàn, “Anh không biết chơi à? Vậy gọi tôi một tiếng thầy Thịnh đi, tôi sẽ dạy anh!”
Anh mím môi, đầu tai đỏ lên, ban đầu định rút tay về nhưng bị tôi giữ chặt.
Phím đàn hạ xuống, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Anh ngẩn người, một lúc lâu sau mới khẽ động môi, có vẻ cuối cùng cũng định chấp nhận.
Tôi nghiêng đầu lại gần, cố tình hạ giọng:
“Thôi nào, gọi tôi là A Dao nghe hay hơn.”
6
Khi đó tôi nóng tính, dọn hết mọi thứ liên quan đến mẹ tôi ra khỏi căn nhà ấy.
Cây đàn piano là thứ mẹ để lại cho tôi, tiếc rằng tôi không thừa hưởng tài năng âm nhạc của mẹ. Học bao năm chẳng có chút tiến bộ nào.
Chính lần đó, tôi mới phát hiện ra Lục Chấp chỉ cần nghe một lần là chơi được ngay.
So sánh thật chỉ khiến người ta bực mình hơn.
Lúc ấy tôi không ngờ rằng sau này Lục Chấp lại đứng trên sân khấu, tỏa sáng rực rỡ như thế—
Bịch!
Mải nghĩ ngợi, tôi không đứng vững, lảo đảo ngã xuống.
Bùn đất bắn tung tóe, dính đầy lên mặt và người.
“…”
Những chuyện cũ không muốn nhớ, thực tại lại càng khiến người ta cạn lời.
Cuộc sống không tốt, trước người yêu cũ lại càng dễ bị chế giễu.
Lục Chấp hình như nhìn qua phía tôi, nhưng chẳng mấy chốc đã quay đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh đã câu thêm được vài con, giờ đang sắp xếp lại giỏ cá.
Tôi: “…”
À, thê thảm hơn cả là, ngay cả việc cười vào mặt bạn anh cũng chẳng thèm.
Mi Lâm đầy lo lắng:
“Thịnh Dao, cô không sao chứ?”
Tôi vẫy tay, tỏ ý không sao, cố gắng gượng đứng dậy.
Rồi tôi cảm thấy dưới tay mình là thứ gì đó mềm, trơn và lạnh.
Tôi cúi xuống nhìn, ngay giây sau toàn thân tóc gáy dựng đứng—
Rắn!
Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng hét lên:
“Lục Chấp! Có rắn!”
Tôi như bị đóng đinh tại chỗ, cơ thể cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Ngay lúc đó, có người từ phía sau kéo tôi lên, ôm vào một vòng tay rắn chắc.
Mọi thứ trước mắt như thay đổi, đến khi tôi hoàn hồn lại, thì đã ngồi trên bờ ruộng.
Lục Chấp đứng ngay trước mặt tôi.
Đôi lông mày anh cau lại, giọng điệu hiếm thấy căng thẳng:
“Bị cắn chỗ nào rồi?”
Nói xong, anh định tháo giày tôi ra, kiểm tra xem chân tôi có bị thương không.
Tôi cúi xuống, thấy tay anh đã đặt lên gấu quần tôi, trên ngón tay còn dính vài vệt bùn.
Tôi lập tức bừng tỉnh.
Khoan đã!
Vừa nãy—Lục Chấp vừa công khai ôm tôi trước mặt bao nhiêu người và cả mấy chiếc máy quay ấy hả!?
7
Tôi vội vàng nói: “Không, không bị cắn, chỉ là, tôi thấy con rắn, sợ quá… Cảm, cảm ơn thầy Lục…”
Động tác của Lục Chấp khựng lại.
Tôi mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm chặt vạt áo của anh, vội vàng buông ra như bị điện giật.
Lục Chấp dường như cũng lấy lại bình tĩnh, anh đứng thẳng lên.
Khoảng cách giữa hai người lập tức xa ra.
Khung cảnh xung quanh cũng như trở về với màu sắc ban đầu, hiện rõ trước mắt.
Tiếng ồn ào xung quanh cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng giữa tôi và Lục Chấp, lần lượt ùa vào tai.
Đạo diễn quay phim vội chạy tới, lo lắng hỏi: “Thầy Thịnh, cô có sao không?”
Tôi lắc đầu, trước những ánh mắt đủ loại đang đổ dồn về phía mình, có chút ngượng ngùng:
“Không sao, chỉ là… tôi hơi sợ rắn.”
Tôi âm thầm trách bản thân.
Từ nhỏ tôi đã sợ rắn, lần đó cùng Lục Chấp ra ngoài hái hạt sen, còn bị rắn cắn một phát, từ đó càng sợ hơn.
Nếu không phải vậy, vừa rồi tôi cũng sẽ không trong lúc cuống quýt mà theo phản xạ gọi tên Lục Chấp.
Chắc chắn là đã bị quay lại rồi!
Tôi liếc sang Lục Chấp, nhưng thấy anh hình như không để tâm, đã quay người lại xử lý đống cá vừa câu được.
Như thể những gì xảy ra lúc nãy chỉ là một hành động giúp đỡ đơn giản nhất—dù gì chúng tôi cũng là khách mời đến cùng.
Mọi người xung quanh có vẻ vẫn còn bối rối vì chuyện giữa chúng tôi, không khí trở nên tế nhị hơn.
Tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của họ nhìn tôi và Lục Chấp càng thêm tò mò, thậm chí lóe lên vẻ thích thú như hóng chuyện.
Nhưng tôi đã chẳng để tâm tới điều đó nữa, điều tôi bận lòng hơn là—phải thương lượng với đạo diễn để cắt bỏ đoạn đó đi.
Tôi là một người nhỏ bé, rõ ràng không có tiếng nói gì.
Suy đi tính lại, tôi quyết định đi tìm Lục Chấp.
Chỉ cần anh ấy lên tiếng, chương trình chắc chắn sẽ chiều ý anh mà làm theo.
Đến 11 giờ đêm, cả đoàn đã làm việc cả ngày, giờ ai cũng về phòng nghỉ ngơi, máy móc cũng đã tắt.
Tôi lén dậy khỏi giường, xuống lầu tìm tới phòng của Lục Chấp.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm gõ cửa.
Cốc cốc.
Không có ai trả lời.
Chẳng lẽ ngủ rồi?
Nhưng Lục Chấp vốn ngủ rất nhẹ, dù có ngủ thì chắc cũng bị tiếng gõ cửa của tôi đánh thức chứ?
Không tin lắm, tôi lại gõ thêm hai cái nữa, lẩm bẩm khe khẽ:
“Ngủ gì mà chất lượng tốt thế nhỉ, chỉ câu vài con cá thôi mà, có đến nỗi mệt vậy không? Hừ, sống sung sướng quen rồi nên thể chất yếu đi cũng đúng—”
“Kiếm tôi có chuyện gì?”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên từ phía sau, tôi giật mình, quay phắt lại, hồn như bay mất.
“Lục… Lục Chấp?! Anh đến từ lúc nào thế!?”
Hình như anh vừa tắm xong, trên vai còn vắt một chiếc khăn, tóc vẫn còn hơi ướt, vài lọn buông xuống trán, lờ mờ che đi đôi lông mày.
Vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục, nhưng lại có một sức hút chết người.
Phải thừa nhận rằng qua mấy năm, người đàn ông này lại càng—
Thôi! Không phải trọng điểm!
Ánh mắt Lục Chấp khẽ nheo lại:
“Đây là phòng tôi.”
Ý anh là, tôi xuất hiện ở đây mới kỳ lạ.
Tôi: “…”
Đúng rồi, tôi có chuyện chính, chuyện chính mà!
Tôi nắm chặt tay, lên tiếng:
“Cái đó… hôm nay, cảm ơn anh…”
Lục Chấp ngắt lời tôi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Không cần cảm ơn, đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ giúp.”
Tôi nghẹn lời.
Cố gắng không để ý đến cảm xúc bất chợt lóe lên trong lòng, tôi cân nhắc câu từ, cố gắng thuyết phục:
“Thực ra, tôi tìm anh là vì một chuyện khác. Là… anh có thể nói với đạo diễn một tiếng, không phát sóng đoạn ban ngày được không?”
Ánh mắt của Lục Chấp đột nhiên nhạt đi vài phần.
“Sợ đến vậy chỉ vì sợ tôi với cô bị đồn thổi? Hay lo rằng ai đó sẽ không vui khi thấy?”
8
Tôi ngơ ngác một chút.
Không đúng, sao nghe lời này có chút… không đúng thế nhỉ?
Tôi lo ai không vui khi thấy à?
Anh thật sự không biết trong lòng tôi nghĩ gì sao!?
Anh không biết fan của anh chiến đấu dữ dội đến mức nào à!?
“Tôi chỉ sợ mọi người hiểu lầm thôi. Tôi thì không sao, nhưng anh bây giờ là người nổi tiếng hàng đầu, nếu để lộ tin đồn—”
Lục Chấp nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen tĩnh lặng.
Giọng tôi dần nhỏ lại.
Anh nhàn nhạt nói:
“Em cũng quan tâm đến bạn trai cũ nhỉ.”
Tôi: “…”
Hồi còn trẻ, Lục Chấp rất ít nói, sao bây giờ lại biết cách làm người ta nghẹn lời thế này!?
Tôi nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh.
“Lục Chấp, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không muốn vì mình mà làm phiền anh nữa…”
“Không cần em nhắc.”
Lục Chấp bất ngờ ngắt lời, đôi mắt đen như hồ sâu thoáng qua một gợn sóng nhẹ.
Nhưng cảm xúc ấy biến mất rất nhanh, đến khi tôi muốn nhìn kỹ hơn, anh đã lướt qua vai tôi.
“Chuyện này tôi sẽ lo.”