Tôi là nữ ca sĩ bị cả mạng xã hội quay lưng nhưng lại gả vào hào môn.

Máy quay ẩn đang phát sóng trực tiếp trong nhà, còn tôi hoàn toàn không hay biết.

Trên màn hình, khi Cố Dực vừa bước đến gần tôi, anh lạnh lùng hỏi:
“Lại chơi game à?”

Đám antifan hả hê cười nhạo:
“Cả ngày Kỷ Lăng cứ bám lấy Tổng Cố giả vờ ân ái, giờ thì lộ mặt thật rồi nhé!”

Cả bố mẹ chồng và em chồng tôi cũng lạnh lùng đứng nhìn:
“Nếu A Dực thật sự không thích cô ta thì đừng làm khổ nhau nữa.”

Nhưng ngay sau đó, hình ảnh tôi – người luôn được biết đến với hình tượng dịu dàng, đầy yêu thương – lại tỏ ra mất kiên nhẫn, đẩy mặt Cố Dực ra xa:
“Anh lại phát điên gì đấy? Tránh ra xa một chút.”

Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Dực lại thấp thoáng chút tủi thân:
“Em ghét anh sao?”

Hôm tôi gả vào hào môn, cư dân mạng đã chửi rủa đến mức đẩy tôi lên hot search.

“Chuyện gì vậy trời? CP tôi mê vừa tan vỡ à?”

“Kỷ Lăng đúng là không biết xấu hổ! Biết rõ Tổng Cố có người mình thích rồi mà vẫn cố tình quyến rũ anh ấy, đáng giận hơn là còn cưới thành công nữa chứ!”

Chồng tôi – Cố Dực – và nữ minh tinh nổi tiếng trong giới – Mễ Ngọc Ngọc – là thanh mai trúc mã.

Anh đầu tư cho cô ấy đóng phim, dạy dỗ mấy tên giám đốc định quy tắc ngầm với cô ấy, còn sẵn sàng đến chương trình truyền hình để chống lưng cho cô.

Cặp đôi “Song Ngọc” – tổng tài lạnh lùng và minh tinh dịu dàng – được ca ngợi là CP quốc dân.

Đáng tiếc bị tôi – một kẻ mưu mô – chen vào kết thúc tất cả.

Mễ Ngọc Ngọc khi bị phỏng vấn vẫn cố gắng cười:
“Anh Dực và chị dâu rất xứng đôi.”

Nhưng khi quay lưng đi lại đỏ hoe mắt.

Cư dân mạng vừa thương xót cho nữ minh tinh thanh mai, vừa chửi rủa tôi dùng thủ đoạn bẩn thỉu để trèo lên, ngay cả bố mẹ chồng cũng ghét bỏ tôi.

Chuyện này thì đúng thật. Bố mẹ Cố Dực không vừa lòng với tôi chút nào, ngay trong đám cưới cũng giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

Em gái anh ấy – Cố Cẩm An – chưa bao giờ gọi tôi là chị dâu, chỉ gọi thẳng tên.

Thái độ của họ đều bị cư dân mạng thấy rõ.

Trên hot search, tiêu đề “Kỷ Lăng bao giờ ly hôn với Tổng Cố” luôn giữ thứ hạng cao.

Tôi không để tâm lắm. Giữa tôi và Cố Dực không phải hoàn toàn không có tình cảm, nhưng cũng chẳng sâu đậm là bao.

Có tiền tiêu, có trai đẹp ngủ cùng, cuộc sống thoải mái thế, ai quan tâm người ngoài nghĩ gì?

Nhưng tôi không ngờ, họ lại ghét tôi đến mức này.

Tập đoàn Cố thị vừa phát triển ra một loại camera theo dõi tự động hoàn toàn mới – nhỏ gọn, có thể bay lơ lửng, tích hợp hệ thống nhận diện thông minh, tuyệt đối không quay trúng cảnh riêng tư.

Để quảng bá cho sản phẩm mang tính cách mạng này, bộ phận truyền thông đã “hiến dâng” tổng tài của họ.

Camera ẩn sẽ theo dõi Cố Dực, livestream toàn bộ cuộc sống hằng ngày của anh.

Nhưng… chẳng ai báo cho tôi một lời.

Khi tôi đang mặc đồ ở nhà, tóc tai rối bù nằm bẹp trên sofa thì buổi phát sóng đã âm thầm bắt đầu.

“Thật sự không cần báo cho Kỷ Lăng biết sao? Nhỡ cô ta nói gì không nên nói thì sao?”

Cố Cẩm An bĩu môi, không vui nhìn vào màn hình livestream của anh trai.

Lúc đó, Cố Dực không tương tác với khán giả, chỉ dựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, trông hơi mệt mỏi.

Sáng sớm anh đã chủ trì buổi họp báo, rồi lại hợp tác với công ty quay livestream, giờ này đã thấm mệt.

Nhưng dáng vẻ lạnh lùng ấy không hề làm giảm nhiệt tình của cư dân mạng.

“Tổng tài đại diện thương hiệu chất nhất giới giải trí—Tổng Cố lên sóng rồi đây!”

“Ha ha ha, còn thú vị hơn cả minh tinh nữa!”

“Nói đến minh tinh, lần này livestream Tổng Cố, Kỷ Lăng cũng sẽ xuất hiện chứ?”

“Thôi đi, lúc này đừng nhắc đến cái tên xúi quẩy đó nữa!”

“Cứu mạng! Mỗi lần nhìn thấy cái mặt giả tạo của cô ta là tôi lại nghẹn ngào vì CP mình tan vỡ.”

“Mọi người cứ bình tĩnh, livestream chính là chiếc ‘gương yêu quái’ tốt nhất, chờ xem Kỷ Lăng lộ mặt thật!”

Mẹ Cố liếc nhìn dòng bình luận đầy ai oán, thản nhiên nói:

“Kỷ Lăng là ca sĩ, không phải diễn viên chuyên nghiệp. Cô ta không thể diễn được trạng thái tự nhiên, dễ khiến người ta nghi ngờ livestream có kịch bản, làm ảnh hưởng đến hiệu quả quảng bá.”

“Hơn nữa, anh con biết chừng mực.”

Cố Cẩm An bĩu môi càng cao hơn, giọng đầy bực bội:
“Thật chẳng hiểu nổi vì sao anh em lại ở bên loại người như cô ta!”

Ba Cố và Mẹ Cố đều im lặng.

Họ vốn không thích Kỷ Lăng – cô con dâu này – nhưng vẫn luôn tôn trọng quyết định của Cố Dực, không ép buộc phản đối gì, chỉ là thái độ chưa bao giờ nhiệt tình.

Lần livestream này là một cơ hội, giúp họ nhìn thấy chân thực cuộc sống hôn nhân giữa Cố Dực và Kỷ Lăng.

Chuyện này sẽ quyết định liệu họ có nên “chân thành đưa ra lời khuyên” với con trai không.

Nếu hai người thật sự không hợp nhau, chi bằng sớm chia tay còn hơn.

Lúc này, tôi đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt có in hình gấu con, tóc được kẹp bừa bằng cái kẹp nhựa, ôm lấy điện thoại, vùi mình trên chiếc sofa lười biếng, hoàn toàn không hay biết Cố Dực đã mở cửa bước vào nhà.

Anh thay bộ vest và cà vạt, rót một ly nước ở quầy bar rồi đi qua đi lại trước mắt tôi vài lần.

Tôi liếc thấy bóng anh qua khóe mắt, nhưng đang mải chơi game nên lười để ý.

Anh thấy tôi không phản ứng gì thì có vẻ không vui, bèn bước thẳng đến trước mặt tôi.

Gương mặt anh căng cứng lại, giọng nói lạnh lùng như phủ một lớp sương:

“Lại chơi game à?”

Lập tức, một loạt bình luận tràn ngập màn hình livestream:

“Không trách Tổng Cố giận, bận cả ngày về đến nhà còn không được nghe một câu ‘vất vả rồi’, ai mới là người bỏ tiền đây?”

“Ngôi nhà lạnh lẽo, người chồng lãnh đạm, chào mừng đến với cuộc sống bi kịch của Kỷ Lăng.”

“Đáng đời! Ai bảo cô ta giở trò thủ đoạn, chia rẽ cặp CP Kim Đồng Ngọc Nữ chứ. Hu hu, Ngọc Ngọc thật đáng thương!”

Đám người đó hả hê chế giễu, cứ nghĩ tôi sẽ hoảng loạn đứng bật dậy xin lỗi ngay lập tức.

Dù sao tôi cũng luôn xây dựng hình tượng dịu dàng, ngoan ngoãn, yêu Cố Dực đến chết đi sống lại mà.

Nhưng trái lại, tôi cau mày khó chịu, còn giơ tay đẩy mặt Cố Dực ra xa:

“Anh phát điên gì đấy? Tránh xa tôi một chút.”

Đừng có che khuất màn hình điện thoại của tôi!

Cố Dực trợn mắt nhẹ, gương mặt lạnh lùng hiện rõ vẻ tủi thân:

“Em ghét anh sao?”

Ngay lúc đó, dòng bình luận gần như im bặt suốt mười giây.

Cố Cẩm An suýt làm rơi điện thoại vì sốc:

“Ngủ dậy choáng à? Thật sự thấy anh em làm nũng đấy hả?!”

Nghe thấy giọng điệu tủi thân của Cố Dực, tôi cũng giật mình ngẩng đầu, rời khỏi màn hình game.

Anh chống một tay lên trên đầu tôi, hơi thở phả nhẹ bên má tôi, tựa như có như không.

Tôi thử dùng tay đẩy cánh tay anh, nhưng anh chẳng nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hiểu ra – tên này lại âm thầm giận dỗi rồi.

Trước kia cũng vậy, mỗi lần tôi lơ anh đi, anh sẽ ôm tôi chặt trong lòng, không nói lời nào cũng không cho tôi rời đi.

Mím môi nhìn tôi, cố chấp như một chú cún con.

Nhưng thật ra, anh rất dễ dỗ.

Chỉ cần một cái ôm, hoặc một nụ hôn.

Là anh lại khẽ nhếch môi cười, trở về hình tượng tổng tài lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì.

Tôi nghĩ có lẽ điều này liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của anh.

Là con trai cả, người thừa kế gia nghiệp, bố mẹ anh đặt kỳ vọng rất cao.

Từ học vấn, năng lực đến hành vi cư xử, tất cả đều phải hoàn hảo không chê vào đâu được.

Anh từng là hình mẫu điển hình cho kiểu “tổng tài bá đạo” trong đầu tôi.

Lúc nào cũng nghiêm túc, ít nói, từng cử chỉ đều lịch thiệp kiêu hãnh, thậm chí còn có “gánh nặng hình tượng” nhiều hơn cả một ca sĩ như tôi.

Mãi đến khi ở bên anh, tôi mới phát hiện – anh thật ra chỉ là một “anh trai mạnh mẽ” mà thôi.

Bên ngoài trông chững chạc, bên trong lại dễ xấu hổ và mềm yếu không tưởng.

Tôi thở dài, đặt điện thoại xuống, hai tay vòng qua cổ anh.

Những nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống bên tai anh, tôi khẽ thổi hơi:

“Sao lại thế được, chồng em là tuyệt nhất mà~”

Vành tai Cố Dực đỏ rực như sắp nhỏ máu.

Anh siết chặt tôi vào lòng, vùi mặt vào cổ tôi như đang hấp thụ hơi ấm từ tôi.

Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu, nhưng cơ thể lại hơi cứng lại.

Lúc này, dòng bình luận đã vỡ òa vì chấn động:

“Tổng Cố đang làm gì vậy, dỗi à?”

“Hai người họ ngày thường ở bên nhau thế này á? Không tin đâu, diễn ấy!”

“Diễn chắc rồi! Hồi trước Ngọc Ngọc tham gia show, Tổng Cố đến thăm còn mắng thẳng mặt Kỷ Lăng câm miệng mà!”

“Tội nghiệp Tổng Cố, vì livestream mà phải hy sinh nhiều quá.”

“Nhưng… tai anh ấy hình như đỏ thật đấy?”